Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 216: Màn 15 - Bạch Lộ 7



Đường Linh Tê ngẩng đầu: “Ngươi cười cái gì?”

Đường Liên Nguyệt cúi đầu nói: “Từ rất lâu trước kia, đại sư huynh đã nói với ta một câu.”

“Câu gì?” Đường Linh Tê cau mày.

“Khi có người lấy tính mạng sư huynh ra bức ép ta, không cần quan tâm tới, cứ lao lên phía trước là được, bởi vì...” Đường Liên Nguyệt tung người nhảy tới. “... sư huynh vĩnh viễn không cần ta lo hộ!”

Trong Trảm Khôi đường, Đường Linh Hoàng vẫn đeo mặt nạ sắt, bị tầng tầng lớp lớp dây xích trói lại, cứ lẳng lặng ngồi đó. Đường môn bên ngoài đã nổi sóng gió nhưng hắn lại như hoàn toàn không biết, hắn chỉ nghe tiếng cửa mở rồi một người đi vào.

Bước chân của người kia khá nhẹ, thậm chí còn có vẻ suy yếu. Đường Linh Hoàng chậm rãi quay đầu lại, giọng nói vang lên dưới mặt nạ sắt: “Ngươi là ai?”

“Đúng là không tệ.” Người vừa tới khẽ mỉm cười.

“Có gì không tồi?” Đường Linh Hoàng trầm giọng nói.

“Vật chứa không tồi.” Người nọ đi tới trước vài bước, vung nhẹ bàn tay, ba mũi châm bạc bay ra, cắm thẳng lên vai Đường Linh Hoàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Bả vai Đường Linh Hoàng nhúc nhích, ba mũi châm bạc văng ra, người kia giơ tay nhận lấy, nhìn vết máu trên châm bạc rồi khẽ lắc đầu: “Võ công của ngươi cao hơn đám Đường Môn Ngũ Kiệt còn lại nhiều.”

Đường Linh Hoàng nghi hoặc: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là người qua đường, đi ngang qua Đường môn mà thôi. Vốn dĩ ta định giao dịch với những người này, thế nhưng rất đáng tiếc, bây giờ giao dịch sắp hỏng mất rồi.” Người vừa tới nói với giọng tiếc nuối: “Người như ta vốn chỉ hợp tác với kẻ mạnh nhất, nhưng đáng tiếc cả ba người mạnh nhất Đường môn đều không dễ hợp tác. Cho nên ta đành lùi lại một bước, hợp tác với hạng hai, nhưng hạng hai kém cỏi nên mới là hạng hai.”

Đường Linh Hoàng đang định lên tiếng, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn cắn răng nói: “Ngươi là người của Ôn gia?”

“Sao lại nói vậy, chẳng lẽ chỉ có người của Ôn gia mới có thể hạ độc người họ Đường hay sao? Ngươi sai rồi, ta sinh ra trong Dược Vương Cốc, danh hiệu là Quỷ Y, Dạ Nha.” Dạ Nha đi tới, cõng Đường Linh Hoàng đã mất ý thức lên.

Ngoài Trảm Khôi đường không có đệ tử Đường môn nào canh gác, chỉ có một nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tú đang đứng đó. Trên ngón tay nam tử này đeo một chiếc nhẫn ngọc, tỏa ra ánh sáng xanh lam âm u. Hắn quay sang nói với Dạ Nha: “Mau đi thôi, theo ta biết rất nhiều người đang trên đường tới Đường môn. Nếu bọn họ tới, e là chúng ta không đi nổi.”

“Ồ? Xem ra là người khó lường nhỉ?” Dạ Nha lạnh nhạt nói, giọng nói lại chẳng hề để tâm: “Thế thì đi thôi.”

Nam tử trẻ tuổi ngạc nhiên: “Cứ thế mà đi à? Không cần mang thêm thứ gì hay sao?”

“Không cần.” Dạ Nha nhẹ nhàng giơ tay, một đóa hoa trắng xuất hiện trong tay hắn: “Đám dược nhân đó vẫn không hoàn chỉnh, dược nhân hoàn chỉnh cần là vật chứa hoàn mỹ như Đường Linh Hoàng, chúng ta đi thôi.”

“Ngoài dược nhân ra, nghe nói sư huynh của ngươi còn ở trong Đường môn.” Nam tử trẻ tuổi âm u nói.

Dạ Nha quay đầu lại nhìn nam tử trẻ tuổi: “Ngươi có ý đồ với sư huynh của ta?”

“Dược Vương Tân Bách Thảo, cũng là một lợi thế không tệ.” Nam tử trẻ tuổi cười nói: “Nếu có thể mang hắn về Thiên Khải thành, ta nghĩ công tử sẽ cực kỳ hài lòng.”

“Bỏ cái ý nghĩ đó đi.” Dạ Nha ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Trong lòng các ngươi ta là người như thế nào? Không chuyện ác nào không làm? Tội ác tày trời? Loại cặn bã?”

Nam tử trẻ tuổi chỉ lạnh nhạt mỉm cười, không nói năng gì.

“Sư huynh có con đường của sư huynh, ta cũng muốn đi theo con đường của ta. Lên đường thôi, như ngươi nói đó, sẽ có người rất đáng sợ tới đây.” Dạ Nha xoay người rời khỏi.

Nam tử trẻ tuổi vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay, đột nhiên quay đầu lại nhìn theo hướng tây nam.

Nơi đó có một nam tử trẻ tuổi đang nằm trong giữa đá vụn và bụi cỏ, trên người đầu mồ hôi và máu me, chính là đại đệ tử Đường môn, Đường Liên.

Bầu trời tối dần, Đường Liên mơ mơ màng màng ngẩng đầu, thấy có ánh sao nhấp nháy.

Cũng có thể là ảo giác.

Đường Liên thầm nghĩ trong lòng, hắn đã đánh lui tất cả những kẻ truy kích mình, nhưng bản thân cũng kiệt sức. Hắn cũng biết bây giờ cho dù chỉ một người bình thường xuất hiện cũng có thể dễ dàng kết liễu tính mạng hắn. Mà cho dù không có ai xuất hiện, chắc mình cũng không sống qua được đêm nay.

Trên người có bao nhiêu vết thương? Mười bảy? Hay mười tám vết?

Thôi vậy.

Đường Liên chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Ngươi là người của Đường môn?” Một giọng nữ đột nhiên vang lên bên tai cậu.

Đường Liên siết chặt nắm tay, dùng hết sức lực cuối cùng mở mắt ra: “Ngươi là ai?”

Một cô gái áo trắng đứng đó, tay cầm trường kiếm, eo dắt một tấm lệnh bài, trên lệnh bài điêu khắc một con Thanh Long sống động như thật. Cô cúi đầu nhìn Đường Liên dưới đất: “Trước khi hỏi người khác, có phải nên trả lời câu hỏi của người ta trước không?”

Đường Liên Nguyệt nhìn lệnh bài Thanh Long kia, đột nhiên nhớ ra gì đó. Hắn cả kinh nói: “Cô là Thanh Long Sứ, Lý Tâm Nguyệt -- cô cô.” Tuy đang bị trọng thương, nói chuyện cũng phải cố sức, nhưng Đường Liên Nguyệt vẫn không quên thêm hai chữ “cô cô”.

“Cô cô?” Lý Tâm Nguyệt ngạc nhiên: “Trong Đường môn chỉ một người có tư cách gọi ta như vậy. Đó là đồ đệ của Liên Nguyệt, hình như tên là Đường Liên, ta chưa từng gặp hắn.”

“Cô cô, con chính là Đường Liên.” Đường Liên khó nhọc nói.

“Có bằng chứng gì không?” Tuy Lý Tâm Nguyệt chưa tin tưởng hoàn toàn, nhưng đã cúi người xuống bắt đầu kiểm tra thương thế trên người Đường Liên: “Ngươi đã bị trọng thương, hơn nữa vết thương đều do ám khí của Đường môn.”

“Trong Đường môn có biến cố, sư phụ bị nhốt rồi.” Đường Liên trả lời.

“Đám người ở Đường môn mà cũng nhốt được Liên Nguyệt à?” Lý Tâm Nguyệt điểm vài đại huyệt trên người Đường Liên, tiếp đó lấy ra một cái bình ngọc, đổ một viên thuốc ra, bỏ vào miệng Đường Liên: “Uống đi, rồi kể cho ta chuyện ở Đường môn.”

“Là Băng Nguyệt Thiên Tằm!” Đường Liên nuốt viên thuốc, lập tức cảm thấy đau đớn trên người giảm bớt. Hắn tiếp tục nói: “Chắc lúc đó Liên Nguyệt sư phụ không đề phòng, bị ám toán. Con muốn cứu Liên Nguyệt sư phụ nhưng sau đó lại bị bọn họ đuổi giết.”

“Ai hại hắn?” Lý Tâm Nguyệt hỏi.

Đường Liên lắc đầu: “Con không biết, nhưng trong số những kẻ truy đuổi con có rất nhiều đệ tử Đường môn Trảm Khôi đường, cho nên chắc chắn Đường Linh Khôi là một trong số đó.”

“Quả nhiên, chuyện lo lắng đã lâu rốt cuộc cũng diễn ra.”

Lý Tâm Nguyệt điểm ngón tay lên mi tâm Đường Liên, truyền chân khí vào người hắn: “Ta cho ngươi mượn một luồng chân khí, lát nữa ngươi có thể đứng dậy, tìm chỗ trốn đi.’

Đường Liên cố gắng đứng dậy: “Không, con cũng phải đi cứu sư phụ.”

“Quả nhiên, nói năng giống hệt Liên Nguyệt. Ta tin ngươi là Đường Liên rồi, nhưng ngươi vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, với lực lượng của ngươi hiện giờ, không thể đuổi kịp ta.” Lý Tâm Nguyệt điểm mũi chân, chạy thẳng về phía Đường môn.