Dạ Nha dẫn người mặt sắt đi về phía hậu viện, lại gặp Điển Diệp mặc thường phục đang đứng trước cửa phòng. Sắc mặt Điển Diệp xanh mét, giữa hai hàng mi ẩn ẩn có phần tức giận.
Dạ Nha mỉm cười, cúi đầu: "Tướng quân giờ này còn chưa ngủ sao?" Điển Diệp hừ lạnh: "Ngươi đi đâu?"
"Ánh trăng sáng rõ, gió thu mát mẻ, ta đi dạo Thiên Khải thành về đêm." Dạ Nha đáp.
Điển Diệp tiến lại gần người mặt sắt, nhìn thấy vết kiếm trên y phục, trầm giọng: "Gặp phiền phức?"
"Gặp Đường Liên Nguyệt và Chấp Tán Quỷ của Ám Hà." Dạ Nha cảm thán: "Đều là đại nhân vật ghê gớm."
Điển Diệp cả giận nói: "Đại sự sắp tới, đừng có gây nên thêm phiền phức không cần thiết."
"Đây đâu phải chuyện phiền toái không cần thiết." Dạ Nha giơ tay, chạm nhẹ lên chiếc mặt nạ sắt trên đầu người mặt sắt: "Nếu không dùng cao thủ chân chính để thử thực lực, ta cũng không cách nào luyện chế Kim Thân dược nhân đến cảnh giới mạnh nhất được."
"Vậy ngươi thử hắn, kết quả ra sao?" Điển Diệp hỏi.
Dạ Nha thở dài, thu tay về: "Hắn rất mạnh, nhưng lại thiếu đi mấy phần sát tính. Hy vọng khi hắn xuất thủ lần nữa, có thể tôi luyện bằng máu của cao thủ."
"Hy vọng như tiên sinh mong muốn." Điển Diệp đi qua bên cạnh Dạ Nha, lúc sắp bước ra cửa viện bỗng hơi nghiêng người, trầm giọng nói: "Nhưng nếu lần sau tiên sinh có ý định rời phủ, xin hãy báo cho Điển mỗ một tiếng."
"Dạ Nha tuân lệnh." Dạ Nha xoay người, chắp tay hành lễ với Điển Diệp. Người mặt sắt cũng theo hắn xoay người, cung kính hành lễ với Điển Diệp.
Sau khi Điển Diệp rời khỏi, một người áo tím lặng lẽ đáp xuống bên cạnh Dạ Nha, hắn cười nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa hài lòng với dược nhân này lắm."
"Thuật luyện dược nhân cao thâm khó lường, muốn hoàn toàn khống chế hắn, ít nhất cũng cần vài năm nữa." Dạ Nha giơ tay gõ nhẹ lên mặt nạ sắt bên cạnh.
"Vậy thì vừa hay, đến lúc đó vị điện hạ của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi." Người áo tím cười nói.
"Cẩn Tuyên công công, hình như ngươi đặt cược cả bảo vật lên người Thất hoàng tử Tiêu Vũ, nhưng lại âm thầm bảo ta ủng hộ Đại hoàng tử Tiêu Vĩnh. Dạ Nha ta thấy hồ đồ rồi." Dạ Nha nói đầy ẩn ý.
Bị gọi toạc thân phận, Cẩn Tuyên tháo mũ trùm đầu xuống, mỉm cười đầy ẩn ý: "Sư phụ già rồi, người có phần sốt ruột, không đợi được Thất điện hạ lớn mạnh nên mới đặt hy vọng lên người Đại hoàng tử. Nhưng mà, chỉ chân long mới có thể bay lên trời, chẳng phải sao?"
"Xem ra ngươi rất coi trọng Thất hoàng tử điện hạ, nhưng ta nghe nói Lục hoàng tử Tiêu Sở Hà mới là thiên kiêu chi tử." Dạ Nha nói.
"Kiếm sắc dễ gãy, ánh sáng quá chói lọi cũng không phải chuyện tốt, Tiêu Sở Hà đúng là đứa trẻ mà Điện hạ coi trọng nhất, nhưng hắn lớn lên cùng Lang Gia vương." Cẩn Tuyên nhìn trăng sáng trên không trung, "Lần này cứ để Lang Gia vương cường đại nhất Bắc Ly biến mất khỏi thế gian này đã."
"Nếu ta có thể giúp Đại hoàng tử đắc thế, như vậy Cẩn Tuyên nhờ công giới thiệu, đương nhiên có thể leo mây lên thẳng trời. Nếu ta không thành công, như vậy Đại hoàng tử và Lang Gia vương lưỡng bại câu thương, cũng coi như chôn xuống một nước cờ để sau này Thất hoàng tử quật khởi. Cẩn Tuyên công công, ngươi đúng là hạ được một nước cờ hay." Giọng nói của Dạ Nha mang chút châm chọc.
Cẩn Tuyên lại chẳng hề để ý, chỉ cao giọng cười nói: "Thiên Khải thành là một bàn cờ khổng lồ, chúng ta chỉ là quân cờ trên bàn cờ, còn ta chỉ muốn trở thành quân cờ của phe chiến thắng, sống tới cuối cùng mà thôi."
Trong quán trọ Phượng Khởi Triều Minh, Bạch Hạc Hoài và Tiêu Triêu Nhan đã trở lại phòng riêng của mình, chỉ còn lại Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ.
Tô Xương Hà ngáp một cái, dường như cũng thấy mệt mỏi: "Lý Tâm Nguyệt đã đồng ý đi liên lạc với Lang Gia vương giúp chúng ta rồi, ngươi nói xem hắn có hợp tác với chúng ta không? Dù sao hắn cũng nên ghét chúng ta mới đúng, hắn thành lập Thiên Khải Nội Vệ ti là vì cảm thấy thứ như Ảnh Tông không nên tồn tại. Hắn thích quang minh chính đại, còn chúng ta có vẻ không liên quan gì tới bốn chữ này."
"Xương Hà, chúng ta đã không còn là Ám Hà trước đây." Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói: "Hắn sẽ gặp chúng ta."
"Thành kiến của thế nhân rất khó trừ tận gốc." Tô Xương Hà bĩu môi, "Ngươi tự tin vậy à?"
Tô Mộ Vũ trầm giọng, "Hắn là Lang Gia Vương, nếu ánh mắt của hắn cũng như thế nhân, vậy tức là chúng ta đã chọn sai đối tượng hợp tác rồi."
Tô Xương Hà đứng dậy, duỗi người, đi tới bên cửa sổ, mở cửa. Cơn gió đêm mùa thu thổi vào mặt, vén nhẹ mái tóc. Hắn khẽ vuốt tóc, "Vậy để thủy triều của Ám Hà thật sự tràn vào Thiên Khải đi."
Sáng sớm, Lang Gia vương phủ.
Tiêu Nhược Phong vừa ra khỏi phòng đã thấy Lý Tâm Nguyệt và Đường Liên Nguyệt đang ngồi trên ghế đá trong sân. Hắn ngạc nhiên, "Hôm nay sao các ngươi đều tới sớm vậy? Nói đi."
"Tất nhiên là có chuyện quan trọng." Đường Liên Nguyệt và Lý Tâm Nguyệt đồng thời lên tiếng. Tiêu Nhược Phong nhìn hai người, cũng đi tới ngồi xuống ghế đá, chỉ vào Đường Liên Nguyệt, "Hình như ngươi gấp gáp hơn, ngươi nói trước đi."
Đường Liên Nguyệt vội vàng, "Đêm qua ta tìm được tung tích của đại sư huynh. Hiện giờ hắn đang ở trong tay Quỷ Y Dạ Nha, bị luyện thành dược nhân, ẩn thân trong Thiên Khải thành. Hôm qua, ta và gia chủ Tô gia hợp lực muốn cứu đại sư huynh, nhưng đại sư huynh biến thành dược nhân, võ công quá mạnh, cuối cùng để bọn chúng chạy thoát."
"Khoan đã, gia chủ Tô gia?" Tiêu Nhược Phong kinh ngạc, "Chấp Tán Quỷ?"
"Đây là nguyên nhân ta tới đây. Đại gia trường của Ám Hà và ba vị gia chủ hiện tại của bọn họ mang theo một nhóm tinh nhuệ cùng vào Thiên Khải thành,
hơn nữa không hề che giấu hành tung. Hôm qua ta đã tìm được bọn họ. Bọn họ nói…" Lý Tâm Nguyệt tay đặt lên trường kiếm bên hông, "muốn gặp ngươi."
Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ thở dài, "Hình như từ khi tiên hoàng còn tại vị, ta đã dây dưa không dứt với Ám Hà này rồi. Bọn họ muốn gặp ta làm gì?"
Lý Tâm Nguyệt đáp: "Bọn họ nói muốn hợp tác với Vương gia."
"Lần trước đến Thiên Khải, có kẻ trong số chúng đã nói với ta muốn lập nên một Ám Hà mới." Tiêu Nhược Phong khẽ nheo mắt: "Các ngươi thấy thế nào?"
Lý Tâm Nguyệt lắc đầu: "Tốt nhất không nên gặp, nay trong Thiên Khải thành lời đồn đãi nổi lên bốn phía, nếu để kẻ khác biết Lang Gia Vương bí mật gặp gỡ Ám Hà, e là rắc rối."
"Liên Nguyệt, ngươi nghĩ sao?" Tiêu Nhược Phong nhìn sang Đường Liên Nguyệt.
Đường Liên Nguyệt trầm mặc một lát rồi nói: "Ta cảm thấy bọn họ không có ác ý..."
"Gặp đi." Tiêu Nhược Phong đứng dậy, mỉm cười: "Liên Nguyệt, ta nghe nói trong Ám Hà có một đại mỹ nhân tên Mộ Vũ Mặc, người này rất thích ngươi."
"Vương gia!" Đường Liên Nguyệt thoáng đỏ mặt: "Người đừng giễu cợt ta nữa.”
“Ngươi cũng thật là. Tuổi tác của người xấp xỉ tiểu sư đệ Bách Lý Đông Quân của ta, nhưng sao chẳng tự tại tiêu dao bằng hắn." Tiêu Nhược Phong vỗ vai hắn: "Chuyện của đại sư huynh ngươi không cần phải gấp, ít nhất hiện tại đám người kia còn muốn lợi dụng lực lượng của hắn, nên tạm thời sẽ không làm gì đâu. Hơn nữa, ta cảm thấy có lẽ hai vị bằng hữu của Ám Hà kia biết điều gì đó."
Lý Tâm Nguyệt đứng dậy, hỏi: "Vậy hẹn gặp ở đâu?"
“Đã là gặp gỡ Ám Hà, cần phải kín đáo nhưng cũng không thể quá thất lễ. Hay là ở Phong Tuyết lâu phía nam thành, lấy danh nghĩa của ngươi đi, cứ nói là khoản đãi bằng hữu đến từ Kiếm Tâm Trủng." Tiêu Nhược Phong nói.
Trong quán trọ Phượng Khởi Triều Minh, Tô Mộ Vũ nhìn thiếp vàng trong tay, chậm rãi đọc sáu chữ: "Ba ngày sau, Phong Tuyết lâu."
“Là quán rượu lớn ở phía nam thành Thiên Khải.” Bạch Hạc Hoài mỉm cười: "Nghe nói món cá hấp ở đó rất tuyệt."
Tô Xương Hà xoay xoay chủy thủ trong tay: "Thần y đương nhiên cũng phải
đi."
Bạch Hạc Hoài lắc đầu: "Ta đâu phải người của Ám Hà, hai bên các ngươi
bàn chuyện, ta đi làm gì?"
"Ngươi đi ăn cá." Tô Xương Hà cười nói.
"Ờ, phải ha." Bạch Hạc Hoài lập tức gật đầu. “Thế thì ta cũng đi.”
Tô Mộ Vũ nghe hai người đấu khẩu, lông mày hơi cau lại, lẩm bẩm: "Lần này lẽ ra phải là mật hội mới phải, vì sao lại hẹn chúng ta đến quán rượu?"
"Có lẽ vì hắn là Lang Gia Vương, là người có quyền thế nhất Thiên Khải thành này, đây chính là uy thế của hắn." Tô Xương Hà tra chủy thủ vào bên hông: "Xem ra lần này chúng ta phải tạm thời ở lại Thiên Khải thành thật rồi."
"Ba ngày nữa mới mời chúng ta dự tiệc, nhưng ngày kia là y quán khai trương rồi." Bạch Hạc Hoài chợt lên tiếng.
Tô Mộ Vũ gật đầu: "Vậy thì khai trương y quán trước rồi hãy đi dự tiệc, như vậy chúng ta xem như có một thân phận trong Thiên Khải thành này."
"Hạc Vũ dược trang, phân trang Thiên Khải, ngày kia khai trương, có cần ta không..." Tô Xương Hà quay sang nhìn Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc lập tức phất tay cự tuyệt: "Không cần!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong phủ Phi Hổ tướng quân, đại hoàng tử Tiêu Vĩnh một thân hoa phục sải bước đi vào, hắn hưng phấn nhìn về phía Điển Diệp: "Ngày lễ mùa thu sắp đến, dạo gần đây sự vụ trong cung bề bộn quá, ta vẫn chưa thể đến thăm cữu cữu, nghe nói Dạ Nha tiên sinh đã mang theo một Kim Thân dược nhân hoàn mỹ đến phủ rồi."
Điển Diệp suy nghĩ một chút, sửa lời: "Gần như hoàn mỹ.”
“Còn thiếu sót gì? Cần ta làm chi?" Tiêu Vĩnh ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm.
"Hắn nói là sát tính chưa đủ mạnh." Điển Diệp lắc đầu: "Ta am hiểu chém giết trên chiến trường, mấy thứ quỷ đạo này ta cũng không rõ."
"Phi Hổ tướng quân là võ giả mạnh mẽ đương nhiên xem thường loại quỷ đạo ấy." Dạ Nha từ ngoài bước vào: "Chỉ có điều trên chiến trường, người ta chuộng đao kiếm nhuốm máu, còn trong những âm mưu quỷ quyệt của Thiên Khải thành này, lại cần đến quỷ đạo của tại hạ."
Tiêu Vĩnh không đứng dậy, thần sắc vẫn có phần kiêu ngạo: "Dạ Nha tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Đại hoàng tử điện hạ." Dạ Nha cung kính hành lễ.
"Ta muốn xem thử Kim Thân dược nhân gần như hoàn mỹ mà ngươi nói." Tiêu Vĩnh trầm giọng.
"Như điện hạ mong muốn." Dạ Nha đột nhiên vung tay áo, chỉ thấy một bóng người lập tức xông vào đại điện, tung quyền công thẳng về phía đại hoàng tử đang ngồi.
"To gan!" Điển Diệp quát lớn, rút trường kiếm bên hông ra nhưng đã muộn.
Người mặt sắt xuất quyền đánh tới trước mặt Tiêu Vĩnh, Dạ Nha lập tức gầm lên một tiếng: "Dừng lại!". Quyền kia liền dừng trước mặt Tiêu Vĩnh trong gang tấc, quyền phong mạnh mẽ khiến mái tóc dài của Tiêu Vĩnh dựng đứng, tấm bình phong cực lớn sau lưng Tiêu Vĩnh cũng bị chấn động đến mức lập tức vỡ nát. Tiêu Vĩnh lại không hề sợ hãi, chỉ hét lớn một tiếng: "Tốt!".
Điển Diệp cả giận nói: "Dạ Nha, ngươi thật to gan!". "Không sao." Tiêu Vĩnh phất tay.
Dạ Nha phất tay, người mặt sắt liền lui về bên cạnh hắn. Dạ Nha mỉm cười: "Điện hạ thấy thế nào?".
"Không ngây ngốc như đám dược nhân trước đó, tên Kim Thân dược nhân này rất linh hoạt, hơn nữa uy lực của quyền vừa rồi..." Tiêu Vĩnh nhíu mày suy tư một lát, "Cao thủ Thiên Cảnh?".
"Không phải cao thủ Thiên Cảnh bình thường." Dạ Nha cười nói, "Cao thủ lợi hại nhất bên cạnh Đại hoàng tử là ai?".
Tiêu Vĩnh trầm mặc một lát, không trực tiếp trả lời: "Sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này?"
“Ta nghĩ tất nhiên cũng là một vị cao thủ Thiên Cảnh công lực bất phàm, nếu thuận tiện, điện hạ có thể để hắn đánh một trận với Kim Thân dược nhân
này, ta tin tưởng, người chiến thắng chắc chắn là Kim Thân dược nhân của ta." Dạ Nha ngạo nghễ nói.
"Công lực của Kim Thân dược nhân này, có thể đạt tới Thần Du Huyền Cảnh không?" Tiêu Vĩnh u ám hỏi.
Dạ Nha sửng sốt, lập tức cười nói: "Yêu cầu của điện hạ thật đúng là hà khắc."
"Người chúng ta muốn đối phó là Lang Gia Vương, bên cạnh hắn có Tứ Đại Hộ Vệ, mỗi người đều là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh, năm xưa người có thể đồng thời đánh bại bọn họ, chỉ có Giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi một mình một kiếm kia ép thẳng tới Thiên Khải. Theo lời Cẩn Tuyên công công tham chiến khi ấy, lúc đó cảnh giới của Diệp Đỉnh Chi là Quỷ Tiên cảnh, cũng chính là Thần Du Huyền Cảnh sau khi tẩu hỏa nhập ma. Cho nên Dạ Nha tiên sinh, ta mong đợi một Kim Thân dược nhân hoàn mỹ hơn nữa." Tiêu Vĩnh đứng dậy vỗ vai Dạ Nha.
Dạ Nha chắp tay nói: "Dạ Nha, chắc chắn không phụ lòng điện hạ."
Tiêu Vĩnh đứng dậy, gật đầu với Điển Diệp rồi theo người hầu bên cạnh đi ra ngoài.
Thấy Tiêu Vĩnh rời đi, Điển Diệp cau mày, nhìn người đeo mặt nạ: "Dựa vào thuật Quỷ đạo này, có thể tạo ra một Thần Du Huyền Cảnh hay không?"
"Tướng quân đã từng gặp cao thủ Thần Du Huyền Cảnh chưa?" Dạ Nha hỏi.
Điển Diệp suy tư một lát: "Năm xưa, khi thiên hạ đệ nhất Lý tiên sinh chấp chưởng học đường, ta từng thấy hắn quyết đấu với Kiếm Tiên Nam Quyết Vũ Sinh Ma, một kiếm của hắn có thể khiến bầu trời biến đổi mãnh liệt.”
"Đúng vậy, tồn tại Thần Du Huyền Cảnh cần phù hợp với Thiên đạo, còn ta chỉ là Quỷ Đạo, cho nên vừa rồi điện hạ mới nhắc tới Quỷ Tiên Cảnh." Dạ Nha nhìn người mặt sắt, nở nụ cười âm trầm lạnh lẽo: "Có lẽ đó mới là đáp án chính xác."
Tiêu Vĩnh ngồi vào trong kiệu, sau đó một bóng đen lướt qua, bên cạnh hắn đã có một người áo tím tóc mai hoa râm. Vẻ mặt Tiêu Vĩnh trở nên cung kính: "Sư phụ."
Người này chính là Tổng quản tiền nhiệm Trọc Thanh, đáng lẽ phải ở trong Hoàng lăng. Lão nhắm mắt, khẽ gật đầu coi như đáp lại cách gọi của Tiêu Vĩnh.
"Sư phụ, hẳn người đã thấy Kim Thân dược nhân, lời Dạ Nha nói có đúng không?" Tiêu Vĩnh vội vàng hỏi.
"Bản thể của dược nhân kia là lão thái gia đời sau của Đường môn - Đường Linh Hoàng, bản thân hắn vốn đã có thực lực Tiêu Dao Thiên Cảnh, sau khi được luyện thành dược nhân, uy lực một quyền vừa rồi quả thật không tầm thường. Tiêu Dao Thiên Cảnh chia làm sơ cảnh Cửu Tiêu, trung cảnh Phù Dao, Đại Tiêu Dao Cảnh và nửa bước Thần Du. Năm xưa, ta từng may mắn bước vào cảnh giới nửa bước Thần Du, lại bị một chưởng của Lý tiên sinh đánh rơi xuống Đại Tiêu Dao Cảnh." Nói đến đây, dường như đã động đến nội thương, Trọc Thanh khẽ ho khan vài tiếng, "Thực lực của dược nhân kia, chắc đã chạm tới ngưỡng cửa Đại Tiêu Dao Cảnh, cách ta bây giờ chỉ còn một bước nữa."
Tiêu Vĩnh gật đầu: "Hóa ra là thế, vậy mà Dạ Nha kia còn dám khoác lác, muốn phân cao thấp với cao thủ đệ nhất bên cạnh ta. Nhưng sư phụ, nếu hai người các ngươi hợp lực, có thể giết được Lang Gia Vương không?"
"Vĩnh Nhi, mục đích của ngươi là muốn giết chết Lang Gia Vương sao?" Trọc Thanh mở mắt, nhìn Tiêu Vĩnh một cái.
Bị ánh mắt ấy dọa sợ, Tiêu Vĩnh khẽ run rẩy: "Chẳng lẽ hắn không phải là trở ngại lớn nhất trên con đường chúng ta đi sao?"
Trọc Thanh thở dài, lắc đầu: "Dù Lang Gia Vương có chết, người bệ hạ coi trọng nhất vẫn là Lục hoàng tử Tiêu Sở Hà. Điều này sẽ không có gì thay đổi. Điều chúng ta cần làm là khiến bệ hạ không còn tin tưởng Lang Gia Vương nữa, đồng thời cũng không còn tin tưởng Tiêu Sở Hà vốn vô cùng thân cận với Lang Gia Vương. Chỉ có như vậy, tương lai cái tên được viết trên cuộn sách Phong Long kia mới là ngươi."
Tiêu Vĩnh gật đầu: "Là đồ nhi nóng vội."
"Tối nay ngươi hãy về cung. Trong Thu Thủy Tiểu Trúc, ta đã hẹn giúp ngươi một vị khách quý. Ngươi hãy uống một chén rượu cùng hắn rồi hãy về cung." Trọc Thanh đột nhiên nói.
Tiêu Vĩnh ngẩn người: "Khách quý? Là vị khách như thế nào mà đáng để sư phụ nói ra chữ "quý"?"
"Là Tô Xương Hà, đương kim Đại gia trường của Ám Hà." Trọc Thanh nhắm mắt lại, day day mi tâm.
Tiêu Vĩnh thất kinh: "Cái gì?!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Cả thiên hạ đều biết rượu ngon nhất Thiên Khải thành đến từ Điêu Lâu Tiểu Trúc, nơi có danh tửu "Thu Lộ Bạch"." Tô Xương Hà đưa tay, cầm lấy chén rượu tinh xảo bằng bạch ngọc trước mặt, đưa lên nhấp một hơi cạn sạch, sau đó mới đặt xuống, "Còn "Thu Thủy Hoành" của Thu Thủy Tiểu Trúc này, đây là lần đầu tiên ta được nếm thử."
"Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc, một tháng chỉ xuất hiện một lần, mỗi lần chỉ trong hai canh giờ. Còn Thu Thủy Hoành của Thu Thủy Tiểu Trúc thì một năm chỉ có một mùa thu, mỗi mùa thu chỉ xuất hiện trong ba ngày. Đại gia chủ đến thật đúng lúc." Trọc Thanh cúi đầu nhìn chén rượu trong vắt như nước lã, khẽ lắc nhẹ. “Đại gia trường thấy thế nào?”
Tô Xương Hà nhếch miệng cười: “Ta không biết uống rượu.” “Ồ? Giải thích thế nào?” Trọc Thanh nheo mắt.
Tô Xương Hà lại rót cho mình một chén: “Ta khi thì ngàn chén không say, khi thì dính rượu là đổ, đối với ta mà nói rượu cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Ta khác với đám người Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong, ta không phải khách giang hồ thích rượu, mà là...”
“Là cái gì?” Tiêu Vĩnh ở bên cạnh, khuôn mặt nghiêm nghị, rốt cục chậm rãi mở miệng.
Tô Xương Hà nhìn sang Tiêu Vĩnh, vuốt râu: “Là người lái thuyềnsang bờ Bỉ Ngạn.”
Tiêu Vĩnh sững người, trầm giọng: “Bỉ Ngạn là gì?”
Trọc Thanh đưa tay, vỗ nhẹ lên vai Tiêu Vĩnh: “Vĩnh nhi, đừng căng thẳng như vậy.”
Tiêu Vĩnh thở dài: “Xin lỗi sư phụ.”
Giờ phút này, sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tuy vị Đại gia trường Ám Hà trước mặt vẫn luôn mỉm cười, tự mình uống rượu, nhưng sát ý tỏa ra từ người lại khiến Tiêu Vĩnh luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Trọc Thanh nhìn sang Tô Xương Hà: “Đại gia trường.”
Tô Xương Hà lại mỉm cười, sau đó giơ hai tay lên, cuối cùng cũng thu lại sát khí của mình. Hắn nhìn Tiêu Vĩnh: “Đại hoàng tử điện hạ gọi công công là
sư phụ, chuyện này thật nằm ngoài dự liệu của ta, ta cứ tưởng đệ tử của ngươi chỉ có Ngũ Đại Tổng Quản.”
“Ta vào cung từ nhỏ, do thân thể gầy yếu, từ nhỏ đã phải chịu nhiều ức hiếp, mãi đến khi được phái đến Vĩnh Lạc cung gặp Thục phi nương nương mới xem như có người quan tâm. Thục phi nương nương là người hiền lương, đối đãi mọi người đều rất khoan dung độ lượng. Thấy ta ốm yếu, người khuyên ta nên học võ, hơn nữa còn lấy ra một số võ công bí tịch trong nhà cho ta nghiên cứu. Trong số đó có một quyển tàn phổ tên là Hư Hoài, ta xem nhiều năm mới ngộ ra được kỳ công này.” Trọc Thanh bình tĩnh nói.
Tô Xương Hà bỗng nhiên đại ngộ, nói với Tiêu Vĩnh: "Thục phi nương nương chính là mẫu thân của ngươi."
Tiêu Vĩnh nhíu mày đáp: "Thục phi là phi tử của Thái An Đế, cũng là dì của mẫu phi ta."
"Thục phi nương nương cả đời không con không cái, trong tộc chỉ có cháu gái này là thân cận nhất. Bà ấy tự biết gia tộc mình không còn như xưa, bèn nhờ ta trông nom Vĩnh Nhi nhiều hơn. Đáng tiếc ta đã sớm bị phái đi thủ Hoàng lăng, chỉ thỉnh thoảng mới rời đi, truyền dạy cho hắn một số công pháp." Trọc Thanh giải thích.
Tô Xương Hà gật đầu, cảm thán: "Không ngờ Trọc Thanh công công cũng là người trọng tình trọng nghĩa!"
Tiêu Vĩnh nghe ra ý tứ châm biếm trong lời nói của Tô Xương Hà, nét mặt có phần tức giận.
Tô Xương Hà không để ý đến thần sắc của hắn, tự nói tự nghe: "Giống ta!"
"Ha ha ha ha." Trọc Thanh công công cười lớn: "Đại gia trường thật thú vị, lần trước các ngươi đến Thiên Khải thành, ta đã biết sẽ có một ngày chúng ta trở thành bằng hữu hoặc là đối thủ."
"Rất nhiều lúc, bằng hữu và đối thủ chỉ cách nhau trong gang tấc." Tô Xương Hà chậm rãi nói: "Trọc Thanh công công, chúng ta sẽ trở thành bằng hữu ư?"
"Vậy phải xem Đại gia trường cần một bằng hữu như thế nào." Trọc Thanh thản nhiên rót cho mình một chén rượu.
"Ta đã nói rồi, ta là người chèo thuyền tới Bỉ Ngạn. Còn hiện tại, ta cần một con thuyền!" Tô Xương Hà đột nhiên vỗ bàn, rượu trong chén bay ra, hóa thành
một thanh thủy kiếm, bắn thẳng về phía Trọc Thanh.
Ánh mắt Trọc Thanh nghiêm nghị, chỉ thấy thủy kiếm kia trước khi chạm tới mặt hắn từ từ ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một con dao hàn băng. Trọc Thanh nhẹ nhàng dừng chén rượu trên tay lại trên bàn, chỉ nghe "rầm" một tiếng, "con dao" kia đã hóa thành một bàn băng vụn.
"Quả nhiên là cao thủ từng đứng thứ hai sau Lý tiên sinh ở Thiên Khải thành." Tô Xương Hà nhíu mày: "Ta từng thấy người dùng khí ngưng băng, nhưng chưa thấy ai một ánh mắt đã có thể ngưng tụ thành băng."
Cuối cùng Tiêu Vĩnh không nhịn được, ấn trường kiếm bên hông: "Tô Xương Hà, ngươi nhắc tới cái tên không nên nhắc."
Tô Xương Hà thở phào một tiếng, cười nói: "Là sao?"
"Vĩnh Nhi thân là Đại hoàng tử, tuy nhà mẹ không còn vinh quang như xưa nhưng vẫn được coi là một trong năm thế gia đứng đầu Thiên Khải thành, trong số các hoàng tử chỉ có vài người có tư cách cạnh tranh ngôi vị người thừa kế với hắn." Trọc Thanh nhẹ nhàng vung tay áo, quét vụn băng trên bàn: "Nhị hoàng tử Tiêu Sùng cũng xuất thân thế gia, từ nhỏ đã nổi tiếng tài hoa. Chỉ tiếc là mấy năm trước bị người ta hạ độc, đến nay vẫn mù mắt không ai chữa được. Còn Thất hoàng tử Tiêu Vũ là do phi tử được bệ hạ yêu thương nhất sinh ra, chỉ tiếc là người này bất hảo, Ảnh tông đứng sau lưng ủng hộ hắn cũng đã bị các ngươi tiêu diệt. Người thật sự có thể cạnh tranh với Vĩnh Nhi chỉ còn lại Lục hoàng tử Tiêu Sở Hà. Người đứng sau lưng hắn là Lang Gia vương Tiêu Nhược Phong."
Tô Xương Hà gật đầu: "Đối thủ của các ngươi là Lang Gia vương sao?"
Trọc Thanh nói đầy ẩn ý: "Không chỉ chúng ta coi Lang Gia vương là đối thủ. Hắn quá chói mắt, quá cường đại, điểm chết người nhất chính là hắn quá kiêu ngạo. Cho nên gần như toàn bộ Thiên Khải thành đều coi hắn là đối thủ."
"Toàn bộ Thiên Khải thành?" Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
"Phải, chắc bây giờ bệ hạ cũng..." Trọc Thanh cười lạnh một tiếng: "Chắc cũng đang trằn trọc thâu đêm!"
Trong Thái An điện, trên trán nam tử nằm trong trướng gấm đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt hắn dữ tợn, dường như đang mơ thấy chuyện gì cực kỳ đáng sợ, cuối cùng hắn mở bừng mắt, trực tiếp xoay người, từ trên giường ngồi dậy.
"Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?" Đại Tổng quản Cẩn Tuyên đang thị vệ bên cạnh, nhận ra dị động, lập tức hiện thân trước màn trướng.
Minh Đức Đế lau mồ hôi trên trán, hạ giọng nói: "Không sao, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi."
Cẩn Tuyên nhẹ giọng trấn an: "Mộng cảnh thường ngược lại với hiện thực, bệ hạ chớ nên lo lắng."
Minh Đức Đế thở phào một tiếng, hạ giọng lẩm bẩm: "Ta nằm mơ thấy mình nằm trên giường bệnh, xung quanh không một bóng người. Có một kẻ mặc áo giáp, tay cầm trường kiếm, tiến đến trước mặt ta. Hắn vén màn trướng lên, đưa kiếm đâm thẳng vào ngực ta."
Cẩn Tuyên kinh ngạc, do dự một chút rồi hỏi: "Bệ hạ có nhìn rõ diện mạo của thích khách kia không?"
Minh Đức Đế im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Không, ta không nhìn rõ. Mỗi lần hắn xuất hiện, chỉ có lưỡi kiếm sáng loáng, còn dung mạo thì luôn mơ hồ, không thể nhìn thấy."
Cẩn Tuyên cau mày: "Mỗi lần?"
"Phải, ta gặp cùng một giấc mơ này đã hơn nửa tháng rồi." Minh Đức Đế cười khổ một tiếng, phất tay: "Cẩn Tuyên, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Cẩn Tuyên không nói thêm gì nữa, cúi đầu hành lễ rồi lui ra. Minh Đức Đế lại nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cảnh tượng ban nãy lại hiện lên trong đầu, tiếng áo giáp ma sát bén nhọn không ngừng vang lên bên tai, Minh Đức Đế quay đầu lo lắng nhìn bóng người bên ngoài màn gấm.
"Ngươi tới rồi." Minh Đức Đế trầm giọng nói.
Thân hình bên ngoài lều gấm không đáp lời, chỉ chậm rãi vén tấm rèm che ra, mũi kiếm sắc bén xuất hiện. Minh Đức Đế căng thẳng ngẩng đầu lên.
Nhưng cảnh tượng cuối cùng lại hoàn toàn khác với những gì hắn miêu tả cho Cẩn Tuyên.
Bởi vì gương mặt cầm kiếm kia hiện rõ mồn một! "Là ta, ta tới đây."
Lang Gia Vương - Tiêu Nhược Phong nâng trường kiếm, đột nhiên vung xuống: "Hoàng huynh!"