Hai người vừa mới tung mình nhảy lên, bỗng nghe Tô Mộ Vũ quát khẽ: "Cẩn thận!"
Hắn lập tức ấn vai Bạch Hạc Hoài, cô theo đó rơi xuống, vội vàng thi triển Quỷ Tung bộ lùi về phía sau mười trượng mới đứng vững lại được. Trên không trung, Tô Mộ Vũ cũng lùi về sau một bước, vung Hạc Vũ kiếm chém bay thanh Nhạn Linh đao đang lao tới, mượn thế đao đáp xuống bên cạnh Bạch Hạc Hoài.
"Đao thế thật mạnh mẽ." Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Vũ, thấy tay cầm kiếm của hắn khẽ run lên. Có thể khiến Tô Mộ Vũ phải khen ngợi đao thế mạnh mẽ, xem ra kẻ đến không phải tay vừa.
Thanh Nhạn Linh đao bị đánh bay được một bàn tay khô gầy chộp lấy, người nọ đáp xuống đất, chỉ thấy hắn mặc áo bào đen, thân hình gầy gò, trông có vẻ ốm yếu. Thế nhưng đối lập với thân hình ấy, sau lưng hắn là một hộp đao khổng lồ. Chiếc hộp đột nhiên mở ra, để lộ năm thanh trường đao với đủ loại hình dáng, cộng thêm thanh hắn đang cầm trên tay, tổng cộng là sáu thanh đao.
Sáu thanh đao.
Trảm Thần, Sát Thánh, Diệt Phật, Độ Quỷ, Lục Tiên, Vi Nhân. Mỗi thanh đao đều vang danh giang hồ Nam Quyết.
"Đao Quỷ Hứa Lưu Vân." Tô Mộ Vũ chậm rãi gọi tên người trước mặt.
Người nọ nhếch miệng cười, thu lại nhạn linh đao, đáp: "Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ."
"Nhiều năm trước, chúng ta từng gặp mặt." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
"Phải." Hứa Lưu Vân gật đầu, "Tiếc rằng năm đó tuy gặp nhưng chưa có cơ hội so tài cùng ngươi, nay gặp lại tại Thiên Khải Thành cũng coi như có thể giải quyết niềm tiếc nuối năm xưa."
"Ta nhận lời ủy thác, ở đây chờ các ngươi. Tính mạng vị thầy thuốc đứng sau lưng ngươi phải chôn tại đây." Hứa Lưu Vân bình tĩnh nói.
"Đường đường Đao Quỷ Nam Quyết, lại bị thế lực Thiên Khải Thành lợi dụng?" Tô Mộ Vũ ẩn ý nói, "Thật khiến người ta bất ngờ."
"Chẳng qua cũng chỉ là đao kiếm trong tay người khác mà thôi. Ám Hà chẳng phải các ngươi cũng như vậy sao?" Hứa Lưu Vân nhẹ nhàng xoay chuyển Nhạn Linh Đao trong tay.
“Giờ chúng ta đã khác rồi.” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói với Bạch Hạc Hoài: “Thần y, lát nữa khi chúng ta giao đấu, ngươi hãy tìm cách rời đi.”
“Đao Quỷ Nam Quyết, ta từng nghe danh hắn, nghe nói thực lực đã ngang ngửa Đao Tiên, chỉ là vì làm nhiều điều ác, bị giang hồ Nam Quyết không dung nạp nên không thể vào hàng ngũ Đao Tiên. Ngươi không sao chứ?” Bạch Hạc Hoài nhỏ giọng hỏi.
“Tốt!” Bạch Hạc Hoài nghiêm túc gật đầu: “Ngươi cứ chuyên tâm ứng chiến, ta sẽ tìm cách thoát thân.”
Sau khi nhận được lời đáp của Bạch Hạc Hoài, Tô Mộ Vũ không chút do dự, điểm nhẹ chân phóng tới, vung kiếm đâm thẳng về phía Hứa Lưu Vân.
“Ngươi đã mang danh Chấp Tán Quỷ, vậy ta sẽ tặng ngươi một thanh Độ Quỷ!” Hứa Lưu Vân tay khẽ vung, một thanh Miêu đao bay ra khỏi vỏ, vẽ trên không một đường cong quỷ dị, rồi tấn công Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ vội vung kiếm cản lại, nhưng khi thanh Miêu đao kia chạm vào trường kiếm của hắn, lập tức chuyển hướng, đánh thẳng về phía Bạch Hạc Hoài.
“Lại nhắm vào ta!” Bạch Hạc Hoài hạ giọng chửi một câu, bước chân thi triển Quỷ Tông Bộ, nhưng thế công của Miêu đao vô cùng quỷ dị, dù Bạch Hạc Hoài có né tránh thế nào thì Miêu đao vẫn như ma quỷ bám riết lấy cô.
May mắn lúc này, Tô Mộ Vũ đã tung người tới trước mặt Bạch Hạc Hoài, vung Hạc Vũ kiếm trong tay đánh lên chuôi Miêu đao, sau đó hất mạnh một cái, hất văng thanh Miêu đao ra ngoài.
“Trảm Thần!” Hứa Lưu Vân gầm lên, thanh trảm mã đao lớn nhất trong hộp bay ra, rơi vào tay hắn. Hắn vung đao xuống, đóng chặt thanh Miêu đao kia xuống đất. Sau đó, Hứa Lưu Vân ngẩng đầu, sát khí ngưng tụ giữa chân mày, hắn nhảy lên, vung trảm mã đao bổ xuống Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ xoay nhẹ Hạc Vũ kiếm trong tay, sau đó đưa tay đỡ lấy trảm mã đao.
Tuy nhát chém của Hứa Lưu Vân mang theo khí thế vô cùng bá đạo, nhưng Tô Mộ Vũ vung tay lên, kiếm khí cũng cuồn cuộn như thủy triều.
Xuân Vũ kiếm pháp, Triều Sinh! Hứa Lưu Vân vốn tưởng đao này có thể đánh bại Tô Mộ Vũ, không ngờ trên thanh trường kiếm kia lại dâng lên từng tầng kiếm khí ào ạt, ép hắn phải tạm thời thu đao lui lại. Hắn nhíu mày: “Xuân Vũ kiếm pháp?”
Tô Mộ Vũ giơ ngang trường kiếm: “Phải!”
Hứa Lưu Vân cười lạnh: “Sao ngươi không dùng Thập Bát Kiếm Trận? Đó mới chính là thuật giết người mà ngươi đắc ý nhất.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: "Không cần."
"Ta hiểu rồi." Hứa Lưu Vân ẩn ý nói: "Ngươi muốn vứt bỏ những ấn ký trên người, ví dụ như danh hiệu Chấp Tán Quỷ, ví dụ như tuyệt kỹ Thập Bát Kiếm Trận. Nhưng ngươi có biết khi nào một sát thủ sẽ nghênh đón cái chết của mình không? Đó chính là..." Hứa Lưu Vân giơ chân đá Miêu đao dưới chân ra, lại lần nữa tấn công Bạch Hạc Hoài.
Tô Mộ Vũ lập tức vung kiếm chém tiếp, Hứa Lưu Vân thừa cơ vung đao, tiến đến sau lưng hắn.
"Lúc trong lòng ngươi không chỉ còn chuyện giết người!" Hứa Lưu Vân quát, xuất đao chém xuống! Lúc này Tô Mộ Vũ vừa chém xong Miêu đao Độ Quỷ, hoàn toàn không kịp trở tay.
Khóe miệng Hứa Lưu Vân hơi nhếch lên, đòn này của hắn thế nào cũng thành công.
Nhưng vào lúc này, hắn phát hiện ba mũi ngân châm đã kề sát mi tâm, nếu hắn cứ cố vung đao, ba mũi ngân châm kia nhất định sẽ ghim vào đầu hắn.
Trên ngân châm, ánh sáng tím le lói.
Có độc! Ánh mắt Hứa Lưu Vân ngưng tụ, lập tức lui nhanh về sau, trường đao trong tay vung mạnh, đánh nát ba cây ngân châm thành bột phấn.
Bạch Hạc Hoài phất tay phải, ba mũi ngân châm lại hiện ra, trầm giọng nói: "Đừng xem ta là vật cản đường."
"Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ngươi chỉ là Đao Quỷ, không thể nào trở thành Đao Tiên." Tô Mộ Vũ tung người lên, cầm kiếm chém ra.
"Chỉ cần có thể thắng, danh hiệu thì tính là gì!" Hứa Lưu Vân vung đao đỡ một chiêu của Tô Mộ Vũ sau đó lùi lại hơn mười trượng, tay phải nâng lên, trong hộp đao lại có hai thanh đao bay ra, cùng với hai thanh đao vừa rồi, đồng loạt rơi xuống trước mặt hắn.
Lúc này trong hộp, sáu thanh đao đã lộ diện năm. Trảm mã đao Trảm Thần!
Nhạn linh đao Sát Thánh! Miêu đao Độ Quỷ!
Giới đao Diệt Phật! Kim hoàn đao Lục Tiên!
"Bất luận ngươi là thần phật quỷ tiên hay chí thánh nhân gian, đều phải chết dưới đao của ta!" Hứa Lưu Vân vung trảm mã đao trong tay lên, chém thẳng vào thanh Miêu đao Độ Quỷ trên mặt đất. Độ Quỷ xoay tròn tạo thành một đường cong quỷ dị, chém tới ngang hông Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ lập tức giơ kiếm ngang hông, chỉ nghe "keng" một tiếng, đao kiếm chạm nhau, hắn mượn lực đẩy của đối phương lùi về phía sau.
Hứa Lưu Vân lại tiếp tục vung trảm mã đao, đánh bay Sát Thánh, Diệt Phật, Lục Tiên trên mặt đất. Thân hình Tô Mộ Vũ nhanh chóng né tránh, trường kiếm trong tay không ngừng vung ra kiếm khí cuồn cuộn như thủy triều, mới miễn cưỡng chống đỡ được thế công cuồng bạo của bốn thanh trường đao.
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ thầm nghĩ, người này chỉ dùng năm thanh đao thôi đã khiến người ta khó lòng chống đỡ, không biết mỗi lần mình thi triển Thập Bát Kiếm Trận trong lòng những kẻ địch kia có cảm thấy tuyệt vọng hay không?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Mộ Vũ, Hứa Lưu Vân cười lạnh nói: "Chấp Tán Quỷ, ngươi nên hối hận vì đã không mang cây dù của ngươi theo, nếu giờ này ngươi dùng nó thi triển Thập Bát Kiếm Trận có lẽ chúng ta đã bất phân thắng bại."
Bạch Hạc Hoài đặt tay xuống đất, một màn sương mù dày đặc nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, bao phủ cả vùng đất ba trượng. Cô cao giọng nói: "Tô
Mộ Vũ, ta đã bố trí độc trận, hắn không dám tới gần đâu, ngươi cứ yên tâm đánh đi! Giết chết hắn đi!"
Tô Mộ Vũ khẽ thở phào một hơi, quát lớn: "Rơi!"
Sau đó, Tô Mộ Vũ biến kiếm chiêu thành đao thế, chém thẳng xuống một nhát, chỉ nghe "ầm" một tiếng, thanh Miêu đao Độ Quỷ kia đã bị chẻ làm đôi!
"Cái gì!" Hứa Lưu Vân kinh hãi thốt lên.
Tô Mộ Vũ quay đầu nhìn về phía Hứa Lưu Vân, ánh mắt sắc bén như đao, trầm giọng nói: "Ta đã hiểu vì sao ngươi lại dùng nhiều đao như vậy. Bởi vì ngươi không thể luyện bất kỳ thanh đao nào đến cảnh giới cao nhất, cho nên chỉ có thể đồng thời sử dụng nhiều thanh đao một lúc để che giấu nhược điểm của mình!"
"Ngươi nói không sai." Hứa Lưu Vân tung người nhảy đến trước mặt Tô Mộ Vũ, hắn nắm chặt trảm mã đao, ba thanh đao còn lại cũng theo sát phía sau. "Nhưng ta sẽ giết ngươi trước khi ngươi phá hủy được thanh cuối cùng!"
Lần này trảm mã đao được Hứa Lưu Vân vung xuống, thế đao cường đại trực tiếp tạo ra một hố sâu trên mặt đất. Tô Mộ Vũ vung kiếm chống đỡ, nhưng ba thanh đao còn lại đã đến gần, hắn bất đắc dĩ phải lui về phía sau.
Hứa Lưu Vân vui mừng nói: "Không còn kiếm, ngươi còn đánh với ta thế nào nữa?"
Tô Mộ Vũ cười lạnh một tiếng, phất tay áo, một sợi Khôi Lỗi ti bắn ra, quấn lấy chuôi kiếm Hạc Vũ, sau đó kéo một cái, dùng Khôi Lỗi ti làm điểm tựa, quăng thanh trường kiếm lên không trung. Kiếm phong sắc lạnh, bảo vệ Tô Mộ Vũ bên trong. Hứa Lưu Vân điên cuồng vung trảm mã đao, không ngừng điều khiển ba thanh đao còn lại công kích Tô Mộ Vũ nhưng không cách nào phá vỡ được lớp phòng ngự.
"Quả nhiên là Chấp Tán Quỷ của Ám Hà, danh bất hư truyền, thực khó giết." Hứa Lưu Vân cười lạnh nói.
“Bây giờ ta và Xương Hà đang quản lý Ám Hà, ngươi phải gọi ta một tiếng Tô gia chủ.” Tô Mộ Vũ đột nhiên thu hồi Khôi Lỗi Ti, tay nắm chặt Hạc Vũ kiếm, sau đó tung người nhảy lên. Mũi kiếm điểm nhẹ lên Nhạn Linh đao, nghiêng người né tránh kim hoàn đại đao, lại vung kiếm chém đứt giới đao, tiếp đó mang theo kiếm thế vô thượng từ trên trời giáng xuống.
Xuân Vũ kiếm pháp, Kinh Lôi! Trên trường kiếm như có tiếng sấm rền vang.
Đây là chiêu thức bá đạo nhất trong Xuân Vũ kiếm pháp, là một kiếm còn cường hoành hơn cả đao pháp.
“Rất tốt, Kinh Lôi đã hiện.” Hứa Lưu Vân không chút sợ hãi, ra sức giơ cao trảm mã đao trong tay. “Hổ Chấn!” Trường đao chém ra, phát ra tiếng rống như hổ gầm.
Đao kiếm va chạm, tiếng nứt vỡ vang lên, trên lưỡi trảm mã đao không ngừng xuất hiện những vết rạn nhỏ.
Hứa Lưu Vân thu đao lui về phía sau, trong nháy mắt đó, trả mã đại đao Trảm Thần vỡ tan thành mấy chục mảnh nhỏ, Hứa Lưu Vân cũng lui lại bên cạnh nhạn linh đao Sát Thánh. Hắn trực tiếp dùng chân đá một cái, nhạn linh đao bay lượn sát đất, tấn công về phía Bạch Hạc Hoài đang ẩn mình trong làn khói độc.
Tô Mộ Vũ vội vàng hô lớn: “Thần y, cẩn thận!”
Nhưng nhạn linh đao lượn vòng đến, rơi vào trong khói độc, lại như đatá đá xuống biển, không một tiếng động.
Hứa Lưu Vân cả kinh: “Không có ai?”
Trong góc khuất, Bạch Hạc Hoài dựa vào tường, cười đắc ý: “Ngươi tưởng ta ngốc đến vậy sao?”
Vừa dứt lời, một tiếng đâm vào máu thịt vang lên, một lưỡi đoản đao đâm thẳng vào hông Bạch Hạc Hoài. Một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen thu lại đoản đao trong tay, lạnh lùng nhìn Bạch Hạc Hoài gục xuống trước mặt mình.
"Thần y!" Tô Mộ Vũ phi thân tới.
Gã trẻ tuổi kia lập tức vung đoản đao lên nghênh đón, nhưng Tô Mộ Vũ trực tiếp lướt qua bên cạnh hắn, ôm lấy Bạch Hạc Hoài rồi lui sang một bên. Bạch Hạc Hoài cắn răng nói: "Tô Mộ Vũ, bên hông ta có một cái bình màu lam, hãy mở nó ra, rắc bột thuốc đó lên vết thương của ta trước."
"Được." Tô Mộ Vũ nhanh chóng tìm được bình lam, đổ bột thuốc bên trong lên người Bạch Hạc Hoài. Gương mặt Bạch Hạc Hoài lộ vẻ đau đớn, cuối cùng rên lên một tiếng rồi ngất đi. Lúc này, gã trẻ tuổi đâm Bạch Hạc Hoài bị thương thần sắc chất phác nhìn Hứa Lưu Vân đang phi thân tới, khẽ nói: "Sư phụ."
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Một đòn đắc thủ, vì sao không đi?" Hứa Lưu Vân nhíu mày hỏi.
Gã trẻ tuổi chậm rãi cúi đầu, nhìn ngực mình. Chỉ thấy một vết thương cực kỳ bé nhỏ từ từ lan rộng ra, máu tươi từ đó phun ra, chẳng bao lâu sau đã nhuộm đỏ cả vạt áo. Gã cười khổ một tiếng, bổ nhào về phía trước, ngã về phía Hứa Lưu Vân. Hứa Lưu Vân nghiêng người né tránh, trơ mắt nhìn đồ đệ của mình chết ngay trước mặt. Hắn cảm khái: "Không xuất kiếm mà chỉ bằng kiếm ý và kiếm khí đã có thể giết người, xem ra Tô gia chủ rất để ý nữ tử này."
"Ngươi lại rất vô tình với đồ đệ của mình." Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói.
Lúc này, Hứa Lưu Vân cầm thanh kim hoàn đao Lục Tiên cuối cùng trong tay, gõ lên vai mình: "Bây giờ cô ta đã không thể động đậy, hơn nữa có thể chết bất cứ lúc nào, ngươi còn muốn bảo vệ cô ta? E là không dễ dàng như vừa rồi."
"Vì sao nhất định phải giết cô ấy, rõ ràng cô ấy là không liên quan nhất đến những chuyện này." Tô Mộ Vũ đứng dậy, nắm chặt Hạc Vũ kiếm trong tay.
"Vậy Tô gia chủ có cảm thấy áy náy khi đã kéo cô ấy vào những phong ba bão táp này không?" Hứa Lưu Vân tung người nhảy lên, ngạo nghễ nói: "Nổi gió, Đao Khư!"