Tô Xương Hà giẫm lên bậc thang gỗ kẽo kẹt, chậm rãi đi lên tầng hai. Căn phòng lớn nhất trên tầng hai để mở cửa, bên trong tối lửa tắt đèn, không thấy rõ cảnh tượng.
“Lúc nào cũng âm trầm như vậy.” Tô Xương Hà nhún vai, hắn đi vào trong phòng, hai thanh kiếm lập tức gác lên cổ hắn.
“Tô Xương Hà.” Một tiếng cười lạnh vang lên.
“Này này này, đều là người một nhà, lâu lắm rồi mới gặp lại, sao lại bố trí trận địa dữ dằn như vậy?” Tô Xương Hà hô.
“Đưa hắn vào đây.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong phòng.
Vì vậy hai thanh kiếm kia vẫn gác lên cổ Tô Xương Hà, đi xuyên qua tấm bình phong vào trong phòng. Lúc này trong gian phòng mới có hai chiếc đèn dầu sáng lên, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc đồ đen gương mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế dài, cầm con dao nhỏ cắt móng tay. Sau lưng hắn là mười mấy nam tử cường tráng, ai nấy dắt kiếm bên hông, dáng vẻ hung ác.
“Lão gia tử.” Nam tử trước mặt trông mới hơn bốn mươi, nhưng Tô Xương Hà lại gọi hắn là lão gia tử. Trong Ám Hà, người có thể nhận tiếng gọi này của Tô Xương Hà, chỉ có mình gia chủ Ám Hà Tô gia, Tô Tẫn Hôi.
Tô Tẫn Hôi buông con dao xuống, nhìn Tô Xương Hà không thể động đậy ở trước mặt, cười nói: “Ngươi còn nhớ lão gia tử ta đây à?”
Tô Xương Hà cười hết sức chân thành: “Cho dù có bị đốt thành tro, ta vẫn nhớ lão gia tử chứ.”
“Buông hắn ra, đây chính là thanh kiếm tốt nhất Tô gia hiện tại, các ngươi còn gác kiếm lên cổ hắn nữa, ta sợ con dao găm trong tay hắn sẽ cắt đứt cổ các ngươi.” Tô Tẫn Hôi xua tay.
“Tuân lệnh gia chủ.” Rốt cuộc hai thanh kiếm kia cũng dời khỏi cổ Tô Xương Hà, Tô Xương Hà được thả, lập tức duỗi người, xương cốt trên người lập tức kêu lách cách.
“Ngồi bên cạnh ta đi.” Tô Tẫn Hôi vỗ chỗ bên cạnh, tiếp đó lấy từ trong lòng ra một tẩu thuốc, châm lửa vào cây đèn dầu.
Tô Xương Hà tiện tay nhặt một trái cây trên bàn, không hề khách khí trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Tẫn Hôi: “Sao lão gia tử lại đích thân tới đây? Ngươi vào Cửu Tiêu thành này, liệu có sao không?”
“Ta tới đây chẳng phải vì ngươi à? Đại gia trưởng không nên vào Cửu Tiêu thành, cho dù có vào Cửu Tiêu thành thì cũng không nên tới nơi đó. Con nhện về tổ, rất khó tìm ra hắn.” Tô Tẫn Hôi hút thuốc, giọng nói mang vẻ oán trách.
“Là Xương Hà vô dụng.” Tô Xương Hà lắc đầu nói: “Còn tưởng có thể ngăn được Chu Ảnh, cuối cùng lại sai lầm.”
“Trước khi lên đường ta đã cho ngươi thủ lệnh, có thể điều khiển sát thủ tinh nhuệ trong Tô gia, nhưng hình như ngươi không quý trọng quyền lực này, ngay cả Tô Triết cũng là ta phái ra thay ngươi.” Tô Tẫn Hôi nói đầy ẩn ý.
“Thuộc hạ không muốn để Tô gia xung đột chính diện với Chu Ảnh, làm hỏng thanh danh của lão gia tử, cũng không muốn tổn thất oan uổng tinh nhuệ của Tô gia. Xin lão gia tử tin tưởng ta, trong vòng mười ngày, chắc chắn sẽ đưa Miên Long Kiếm tới tay ngài!” Tô Xương Hà trầm giọng nói.
Chỉ nghe ‘xoạt’ một tiếng, một sát thủ sau lưng Tô Tẫn Hôi đã rút trường kiếm bên hông ra.
“Lão gia tử, có gì từ từ rồi nói...” Tô Xương Hà vẫn ăn trái cây, dáng vẻ cợt nhả.
“Rút kiếm ra làm gì! Ta có bảo giết người không!” Tô Tẫn Hôi gầm lên. “Nói ra khéo gia chủ không tin, là thanh kiếm đó tự rời vỏ.”
Tô Xương Hà xoay người, vung tay, hất trường kiếm của người sau lưng về
vỏ.
“Ngươi ấy!” Tô Tẫn Hôi nhìn Tô Xương Hà, lắc đầu quầy quậy: “Trước đây
ngươi chưa từng làm ta thất vọng, hy vọng lần này, ngươi cũng không khiến ta thất vọng!”
“Sao ta lại làm lão gia tử thất vọng được!” Tô Xương Hà cười nói.
“Tối nay ngươi đi đâu? Ta hỏi Tô Triết rồi, hắn bảo hắn ngủ, không biết gì hết.” Tô Tẫn Hôi lại hỏi.
“Ta thăm dò đường trong ổ nhện.” Tô Xương Hà trả lời.
“Một mình? Tô gia mai phục bao nhiêu trong Cửu Tiêu thành, sao ngươi không cần? Ngươi không tin bọn họ à?” Tô Tẫn Hôi lại hút thuốc rồi mới tiếp tục nói: “Hay là sợ bọn họ nhìn ra ý đồ của ngươi?”
“Lão gia tử nói vậy làm chi.” Tô Xương Hà cười nói: “Chỉ là dò đường chứ đâu phải giết người, còn chưa tới lúc mà.”
Tô Tẫn Hôi không nói gì tiếp, nâng tẩu chậm rãi hút thuốc. Tô Xương Hà cũng không nói gì thêm, ăn xong một trái cây lại nhặt trái tiếp theo lên. Không biết bao lâu sau, rốt cuộc Tô Tẫn Hôi cũng hút xong thuốc, đổ tàn thuốc ra rồi cất tẩu thuốc vào trong lòng, hắn trầm giọng nói: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì.”
“Xin lão gia tử cứ nói!” Tô Xương Hà nhướn mày.
Tô Tẫn Hôi nhìn vào mắt Tô Xương Hà: “Ngươi muốn giữ lại tính mạng Tô Mộ Vũ.”
Khóe miệng Tô Xương Hà hơi run rẩy, tiếp đó cười nói: “Đương nhiên.”
“Ta đã cho ngươi một lời hứa, chỉ cần lấy được Miên Long Kiếm, như vậy Tô Mộ Vũ có thể không chết, thậm chí ta có thể cho phép hắn rời khỏi Ám Hà.” Tô Tẫn Hôi đứng dậy: “Nhưng từ đầu ta đã biết, Tô Mộ Vũ sẽ không đáp ứng điều kiện của ngươi. Hắn là người như thế nào, ta hiểu rất rõ, nhưng ta tin ngươi còn hiểu rõ hơn ta.”
Tô Xương Hà cười khổ: “Thế mà lão gia tử còn giao việc này cho ta.”
“Tuy ngươi chẳng là gì cả, nhưng nhìn khắp Tô gia, cũng chỉ có ngươi mới làm được chuyện này. Ta cho ngươi thêm một chút thời gian, làm cho xong chuyện này đi, làm khéo một chút. Đừng phụ kỳ vọng của ta đối với ngươi.” Tô Tẫn Hôi quay người bước ra ngoài phòng, đám sát thủ cường tráng lập tức đi theo.
“Cung tiễn lão gia tử.” Tô Xương Hà cúi người hành lễ. Đám người ra khỏi quán trọ, một đệ tử Tô gia đi lên hạ giọng nói: “Lão gia tử, nhiệm vụ như vậy mà giao cho Tô Xương Hà à? Hắn xuất thân là kẻ vô danh, không thật sự là người của Tô gia chúng ta.”
Tô Tẫn Hôi cười lạnh nói: “Ta chọn hắn một là vì hắn là thanh kiếm mạnh nhất trong số đệ tử Tô gia thế hệ này, hai là vì hắn không muốn để Tô Mộ Vũ chết. Đại gia trưởng trúng Tuyết Lạc Nhất Chi Mai, có kéo dài lâu nữa cũng
không thay đổi được kết quả. Mà chỉ có Tô gia chúng ta thắng mới có cơ hội giữ lại tính mạng Tô Mộ Vũ.”
“Nhưng nếu hắn làm được thật...” Người kia do dự nói.
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, ngươi sợ sau này ta sẽ giao chức gia chủ cho một kẻ vô danh.” Tô Tẫn Hôi dừng bước, nhìn người kia.
Người kia cúi đầu, sau lưng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Kể từ ngày cử hành lễ Quan Tính, kẻ vô danh đó đã là người nhà của chúng ta. Nhưng ở nơi như Ám Hà này, thật sự có người một nhà hay sao?” Tô Tẫn Hôi nói đầy ẩn ý.
Trong quán trọ, Tô Xương Hà rũ bộ quần áo đã ướt đẫm, cười khổ nói: “Ngồi một khắc bằng tắm một cái.”
Tô Triết nằm một bên ngáp: “Khuya rồi, đừng làm ồn.”
“Triết thúc, ngươi ở trong gia tộc nhiều năm, nhưng ta chưa bao giờ thấy được lập trường của ngươi.” Tô Xương Hà đột nhiên nói.
Tô Triết hắt hơi: “Kiếm tiền lập chùa, cần gì lập trường?”