Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 235: Màn 17 - Hàn lộ 12



Trong phủ Phi Hổ tướng quân, Tiêu Vĩnh đang ngồi nhấp trà, chợt thấy Hạo Nguyệt Quân vội vã tiến vào. Hạo Nguyệt Quân vội vàng hành lễ: "Điện hạ."

"Sao lại hoảng loạn như vậy?" Tiêu Vĩnh hỏi.

Hạo Nguyệt Quân hạ giọng: "Có kẻ trà trộn vào Hoài An các, phá hỏng kế hoạch của chúng ta rồi."

“Ai vậy?” Tiêu Vĩnh cau mày hỏi.

“Nhìn công pháp đó, hẳn là người của Ám Hà Mộ gia, còn có một người khác, là Huyền Vũ sứ Đường Liên Nguyệt!” Hạo Nguyệt Quân trầm giọng đáp.

“Sao lại là Ám Hà nữa vậy!” Tiêu Vĩnh cau mày nói, “Tô Xương Hà đã đồng ý hợp tác với chúng ta, vì sao Ám Hà vẫn luôn cản trở kế hoạch của chúng ta! Hạo Nguyệt, ngươi đi tìm Tô Xương Hà đi, nếu hắn còn tiếp tục bế quan, vậy hợp tác giữa chúng ta xem như chấm dứt. Tất cả những kẻ Ám Hà dám bén mảng đặt chân vào Thiên Khải thành, chúng ta sẽ diệt trừ toàn bộ không chừa một ai.”

“Vâng.” Hạo Nguyệt Quân gật đầu đáp.

Mộ Phù Sinh từ bên ngoài bước vào: “Ta đi cùng ngươi.”

“Còn Huyền Vũ sứ…” Tiêu Vĩnh siết chặt chén trà trong tay, “Xem ra cần phải thực hiện kế hoạch sớm hơn dự tính.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Vong Thần lâu, quanh thân Tô Xương Hà khí đỏ cuồn cuộn, hai mắt nhắm nghiền, đã chìm sâu vào ảo cảnh.

Một Diêm Ma Pháp tướng khổng lồ màu đỏ hiện ra trước mặt hắn, giơ một bàn tay đỏ khổng lồ vươn thẳng về phía hắn, dường như muốn đè bẹp Tô Xương Hà dưới bàn tay ấy. Pháp tướng phát ra tiếng nói uy nghiêm lạnh lẽo: “Đã gặp Diêm Vương, phải chết!” Dứt lời, bàn tay vung xuống, như muốn nuốt chửng Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà bỗng nhiên ngẩng đầu, giơ một chưởng đánh thẳng về phía Diêm La Chưởng. Hắn quát lớn: “Trước mặt ta, dù ngươi có là Diêm Vương cũng phải tránh đường!” Giọng nói vừa dứt, một bàn tay màu đỏ còn lớn hơn phóng lên trời, che phủ cả Diêm La Chưởng từ trên trời giáng xuống, đánh nát Diêm Ma Pháp tướng kia.

Trong hiện thực, Tô Xương Hà mở mắt, nhếch miệng cười lạnh: “Cuối cùng cũng xong.”

Bên ngoài mật thất, Mộ Phù Sinh và Hạo Nguyệt Quân định bước vào nhưng lại bị Tô Xương Ly vung kiếm ngăn cản. Tô Xương Ly tức giận nói: “Ta đã nói rồi, huynh trưởng của ta đang bế quan, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy.”

“Bế quan?” Hạo Nguyệt Quân cười lạnh, “Gia chủ các ngươi muốn kết minh với chúng ta, kết quả vừa bàn xong đã biến mất không chút tăm hơi; còn đám người Ám Hà kia lại không ngừng phá hoại chuyện của chúng ta!”

“Chẳng phải vì hôm đó huynh trưởng ta giao đấu với Lang Gia Vương nên mới bị nội thương sao?” Tô Xương Ly nhíu mày nói.

Mộ Phù Sinh đứng một bên, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cảm nhận được chân khí cường đại đang lưu chuyển trong mật thất, thần sắc khẽ biến: "Chẳng lẽ?"

Cánh cửa mật thất lập tức bị đẩy ra, Tô Xương Hà từ trong đó bước tới. Hạo Nguyệt Quân nhìn hắn một cái, bất giác lùi lại một bước.

"Nghe nói Diêm Ma chưởng mỗi khi tăng một cảnh giới là có thể nhìn thấy một khoảng thiên địa mới, một khi bước vào cảnh giới thứ chín là có thể thành thiên địa!" Mộ Phù Sinh trầm giọng nói, "Đây là lần đầu tiên ta được thấy người thật sự tu luyện Diêm Ma chưởng đến tầng thứ chín."

"Lão già kia, là ngươi." Tô Xương Hà nheo mắt, nhìn Mộ Phù Sinh.

Mộ Phù Sinh cúi đầu: "Đại gia trường của Ám Hà, chúng ta lại gặp mặt." "Xem ra sau khi rời khỏi Ảnh Tông, các ngươi lại quy thuận Đại hoàng tử."

Tô Xương Hà cười lạnh, "Lúc đó quả nhiên ta đã đúng, đối với bất kỳ đối thủ nào cũng nên nhổ cỏ tận gốc. Không biết Mộ Vũ nhìn thấy cảnh này có hối hận hay không."

Mộ Phù Sinh thản nhiên cười: "Nếu muốn đứng vững lâu dài ở Thiên Khải, đương nhiên chúng ta phải tìm một chỗ dựa vững chắc. Đại hoàng tử điện hạ là

một lựa chọn không tồi, nếu không ta và Đại gia trường đã chẳng gặp nhau ở đây, phải không? Chuyện này mà thành công, Thiên Khải tam gia, Ám Hà tam gia đều sẽ tôn ngươi làm Đại gia trường. Sau khi Đại hoàng tử lên ngôi, chúng ta sẽ thay thế Nội Vệ ti, đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời."

"Đi thôi. Đã lâu không gặp vị Đại hoàng tử điện hạ này rồi." Tô Xương Hà quay đầu, "Bây giờ ta đã tu thành Diêm Ma chưởng tầng thứ chín, xem thử ai sẽ là người đầu tiên được nếm thử chưởng lực của ta."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong tiểu viện ở thành Nam, Bạch Hạc Hoài buông chiếc bánh hoa quế trong tay, khóe mắt thoáng ướt át: "Lão cha chó."

"Lão cha chó tới rồi đây, kẻ nào dám làm con bị thương, ta nhất định băm hắn thành vạn mảnh!" Tô Triết sải bước về phía trước, mỗi bước đi là cây pháp trượng trong tay lại gõ mạnh xuống mặt đất, từng chữ vang dội, rõ ràng rành mạch.

Bạch Hạc Hoài mỉm cười: "Lão cha chó đến muộn rồi, Tô Mộ Vũ đã báo thù cho ta rồi."

"Thằng nhóc kia, làm tốt lắm." Tô Triết liếc nhìn Tô Mộ Vũ, vẻ mặt ngạc nhiên, "Thương thế của ngươi còn nặng hơn ta tưởng tượng."

Tô Mộ Vũ gật đầu, "Đối phương là Đao Quỷ Nam Quyết, quả thực rất khó đối phó."

"Tên tiểu tử Xương Hà kia đâu?" Tô Triết nhìn xung quanh, "Hắn đang làm gì vậy?"

"Hắn đang bế quan, muốn đột phá ngưỡng cửa Diêm Ma chưởng cảnh giới thứ chín, hình như gặp chút rắc rối." Mộ Thanh Dương ở bên cạnh lên tiếng giải thích.

Tô Triết nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, "Sớm không luyện, muộn không luyện, lúc nguy cấp thế này lại đi bế quan? Chắc chắn tên Xương Hà này là đang giở trò quỷ gì rồi."

Mộ Tuyết Vi lắc đầu: "Lần này đối thủ của chúng ta mạnh hơn bất cứ lần nào trước đây, có lẽ chỉ có Đại gia trường luyện thành Diêm Ma chưởng cảnh giới thứ chín mới có thể xoay chuyển cục diện."

"Triêu Nhan." Bạch Hạc Hoài ho nhẹ một tiếng, tiếp tục: "Ta nghỉ ngơi một ngày nữa, ngày mai bắt đầu, hai ta cũng phải bế quan."

"Thần y cũng định bế quan?" Tô Mộ Vũ nghi hoặc.

"Đúng vậy." Bạch Hạc Hoài cười khổ: "Dù sao chuyện dược nhân trong Thiên Khải thành cũng là do môn nhân Dược Vương cốc chúng ta gây ra. Ta thân là người có vai vế cao nhất trong Dược Vương cốc hiện tại, đương nhiên phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Cho nên các ngươi tiếp tục điều tra chuyện trong thành, còn ta sẽ luyện thuốc giải của chất độc dược nhân này."

"Thần y có thể luyện ra thuốc giải này?" Mộ Thanh Dương nghi hoặc.

"Đúng. Hơn nữa ta là người duy nhất trên thế gian này có thể luyện ra thuốc giải. Bởi vì ngoài ta ra, không có ai sống sót sau khi trúng chất độc dược nhân, hơn nữa đã loại bỏ hoàn toàn chất độc dược nhân. Cho nên máu của ta..." Bạch Hạc Hoài nói đầy ẩn ý: "Chính là thuốc dẫn!"

Bên ngoài Lang Gia vương phủ, Đường Liên Nguyệt và Mộ Vũ Mặc cùng đáp xuống sân, thấy một cô gái xa lạ xuất hiện, thủ vệ trong vương phủ lập tức rút trường đao trên người ra, cảnh giác nhìn cô.

Đường Liên Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Đừng manh động, cô nương này đi cùng ta."

"Là Vũ Mặc cô nương của Ám Hà sao? Quả nhiên dung nhan tuyệt sắc như lời đồn." Giọng nói của Tiêu Nhược Phong từ trong phòng truyền ra: "Cất đao xuống, vị này là khách quý của Lang Gia vương phủ ta!"

Những thủ vệ lập tức thu đao, Mộ Vũ Mặc mỉm cười, hành lễ với nam tử trong phòng: "Ám Hà Mộ Vũ Mặc, bái kiến Lang Gia Vương điện hạ."

"Khách khí rồi, đều là người một nhà cả mà." Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng giơ tay: "Mời vào trong nói chuyện."