Dưới ánh trăng, Tô Mộ Vũ tiếp tục múa kiếm, mỗi đường kiếm vung lên, lại thấy kiếm quang chiếu rọi dưới ánh trăng tăng thêm một phần.
Tô Triết ở bên dưới nhìn một hồi lâu, cuối cùng gõ nhẹ tẩu thuốc xuống đất: "Tô Mộ Vũ, có phải kiếm pháp của ngươi cao hơn trước một chút không?"
Tô Mộ Vũ thu kiếm, giơ tay phất nhẹ lên thân kiếm: "Sau khi trọng thương lại được Thần Quỷ Niết Bàn công cứu giúp, giờ phút này đột nhiên ngộ ra, nâng kiếm dưới trăng dường như mạnh hơn trước vài phần."
"Không kém gì lúc toa toàn thịnh." Tô Triết nhìn pháp trượng đặt bên, "Nếu không phoải bây giờ toa không đánh nổi, toa cũng muốn phân cao thấp với ngươi."
"Triết thúc, ta và Xương Hà muốn dẫn Ám Hà đi về phía ánh sáng. Thế nhưng chỗ sáng sủa lại không như chúng ta tưởng tượng." Tô Mộ Vũ đột nhiên nói.
"Nơi nào có ánh sáng thì nơi đó sẽ có bóng tối, ánh mặt trời càng chói chang, bóng tối cũng càng lớn. Ví dụ như Thiên Khải thành này, chính là nơi người ta ăn thịt không nhả xương." Tô Triết lại hít một hơi thuốc: "Chỉ cần còn trong giang hồ, làm sao tránh được phân tranh. Mộ Vũ, ngươi có từng nghĩ tới chuyện rời khỏi giang hồ không?"
"Rời khỏi giang hồ?" Tô Mộ Vũ nhìn trường kiếm trong tay.
"Ví dụ như trở về Nam An thành, ngươi thật sự chỉ là một tiểu dược đồng, mua thuốc, giã thuốc, sắc thuốc cho con gái ta, đợi hoàng hôn buông xuống rồi làm bát mì khó ăn kia. Con bé mắng ngươi nhưng vẫn ăn hết. Ngươi ngại ngùng, thế là sáng hôm sau đã đi mua bánh hoa quế." Tô Triết hít một hơi thuốc, đột nhiên nói bằng giọng điệu ôn hòa: "Cuộc đời như vậy, có phải cũng rất tốt không?"
Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng, lắc đầu đáp: "Chẳng lẽ cả đời làm mì khó ăn hay sao?"
Tô Triết cười cười, nói: "Xem ra ngươi cảm thấy rất tốt."
"Triết thúc, thời gian ở Nam An thành đúng là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời ta sau khi rời khỏi Vô Kiếm thành." Tô Mộ Vũ thu kiếm vào vỏ: "Nhưng dù sao ta cũng đã kế nhiệm gia chủ Tô gia, ta có trách nhiệm với con cháu Ám Hà. Ta có thể ở lại Nam An thành sống như vậy cả đời, nhưng bọn họ thì sao? Nếu để bọn họ tản vào giang hồ, e là sẽ có một ngày chết nơi hoang vắng."
"Đúng là nam nhân có trách nhiệm." Tô Triết nhướng mày.
"Chắc năm xưa Triết thúc cũng là người có trách nhiệm lắm, Triết thúc vốn là Khôi đời trước ta, xuất thân từ bổn gia, vốn dĩ là người kế nhiệm chức gia chủ." Tô Mộ Vũ nói.
Tô Triết nhún vai: "Đã từng thôi. Khi đó ta lòng đầy hùng tâm tráng chí, chỉ chờ ngày vang danh thiên hạ, đoạt lấy ngôi vị thiên hạ đệ nhất!"
"Rồi sao nữa?" Tô Mộ Vũ hỏi.
"Rồi ta gặp được tình yêu, từ đó chỉ muốn cùng nàng ấy cầm kiếm tới chân trời, du ngoạn khắp thiên hạ. Còn giang hồ nào, thiên hạ nào, chẳng bằng đêm ấy cùng nàng ngắm sao trời." Tô Triết đưa tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt, rồi chỉ vào Tô Mộ Vũ: "Ngươi xem ngươi kìa, kém xa ta! Quả nhiên Tô Triết toa mới là lan nhân tốt nhuất thuyên họa!"
Tô Triết vẫn luôn nói quan thoại, đến câu cuối cùng lại bất chợt chuyển sang giọng Tương, còn mang theo vài phần nghẹn ngào.
Tô Mộ Vũ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tô Triết, cùng lão ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Bên trong phòng, Bạch Hạc Hoài trở mình, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Trong giấc mộng là một biển máu, Bạch Hạc Hoài chạy như bay về phía trước. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bất an, bất giác cứ chạy điên cuồng, như thể đang cố gắng đuổi theo thứ gì đó. Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng cô cũng dừng lại, nhìn về phía trước, khẽ gọi: "Tô Mộ Vũ..."
Chỉ thấy Tô Mộ Vũ đứng giữa một biển máu, thi thể nằm la liệt khắp mặt đất. Hắn tay cầm trường kiếm, trên thân kiếm và y phục nhuốm đầy máu tươi.
"Tô Mộ Vũ!" Bạch Hạc Hoài lớn tiếng gọi.
Dường như Tô Mộ Vũ cũng nghe thấy tiếng cô gọi, chậm rãi nghiêng người, đưa mắt nhìn lại.
Đôi mắt ấy, vậy mà lại mang một màu đỏ như máu.
Bạch Hạc Hoài giật mình, bừng tỉnh từ trong mộng, bèn nửa ngồi dậy.
Tô Triết ở ngoài phòng nghe được động tĩnh bèn hỏi vọng vào: "Sao vậy?
Con gái? Gặp ác mộng à?"
Bạch Hạc Hoài lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: "Tô Mộ Vũ đâu rồi?" "Hắn đuy ngụ rồi." Tô Triết đáp: "Có cần toa đi gọi hắn duậy không?" "Không cần." Bạch Hạc Hoài nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm mắt lại. ๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong phủ Tuyên Uy tướng quân, Đường Liên Nguyệt vẫn cầm lệnh bài dẫn Mộ Vũ Mặc đi thẳng một mạch, đám binh lính trong phủ không dám ngăn cản, chỉ biết lui về sau. Mộ Vũ Mặc chắp tay sau lưng, cười nói: "Danh hiệu của ngươi cũng hay đấy, nghe oai phong lắm. Tuyên Uy tướng quân là quan mấy phẩm vậy?"
"Tòng tứ phẩm." Đường Liên Nguyệt đáp.
"Mới tòng tứ phẩm thôi à, có đại tướng quân nào nhất phẩm không?" Mộ Vũ Mặc hỏi.
"Có, Trụ Quốc đại tướng quân Lôi Mộng Sát." Đường Liên Nguyệt nói.
"Vậy lần sau, ngươi dẫn ta đến phủ hắn, cũng uy phong lẫm liệt như vậy mà đi vào một lần nhé!" Mộ Vũ Mặc đắc ý nói.
Đường Liên Nguyệt lắc đầu: "E là không được."
"Sao nào? Nhất phẩm thì không được à? Chỉ có thể uy phong ở chỗ tứ phẩm thôi sao?" Mộ Vũ Mặc nghiêng đầu hỏi.
"Không phải. Là vì tướng quân phu nhân là Tâm Nguyệt tỷ tỷ, tỷ ấy sẽ đánh chết ta." Đường Liên Nguyệt đáp.
"Ha ha ha ha. Hóa ra ngươi sợ tỷ tỷ, sau này thành thân cũng sợ vợ!" Mộ Vũ Mặc trêu ghẹo.
"Làm chính sự đi!" Đường Liên Nguyệt trầm giọng nói.
"Huyền Vũ sứ, uy phong thật đấy!" Một giọng nói mang theo vài phần tức giận vang lên.
Đường Liên Nguyệt xoay người, thấy Tuyên Uy tướng quân mặc thường phục đang sải bước về phía mình, bèn cúi đầu: "Hiên Viên tướng quân."
"Đã hơn nửa đêm rồi, tới phủ ta làm gì?" Tuyên Uy tướng quân cau mày, "Xem ra là muốn bắt người? Bản tướng quân phạm tội gì mà chọc giận Lang Gia Vương điện hạ nhà các ngươi?"
Đường Liên Nguyệt lắc đầu: "Ta tìm tiểu công tử Hiên Viên Khởi."
"Đứa nhỏ bất tài nhà ta lại phạm tội gì?" Uy tướng quân quay sang hỏi người bên cạnh, "Khởi nhi đâu? Gọi nó đến đây."
Mộ Vũ Mặc hạ giọng: "Vị tướng quân này phối hợp thật đấy."
Người hầu bên cạnh nói: "Sáng nay tiểu công tử có rời phủ, nói là đi nghe sách, giữa chừng có trở về một chuyến nhưng một lát sau lại vội vã ra ngoài, giờ vẫn chưa thấy về phủ."
"Trời đã tối thế này mà vẫn chưa về phủ sao?" Tuyên Uy tướng quân nghi hoặc: "Dạo gần đây hắn thường xuyên như vậy à?"
“Không phải! Gần đây tiểu công tử ngày ngày đều chăm chỉ luyện võ, chỉ thỉnh thoảng mới ra phủ một chuyến." Người hầu đáp.
Tuyên Uy tướng quân nhìn sang Đường Liên Nguyệt: "Huyền Vũ sứ, không phải bản tướng quân cố ý giấu diếm hành tung của khuyển tử, chỉ là quân vụ bề bộn, thường xuyên không ở nhà. Không biết khuyển tử đã gây ra chuyện gì, tuy bất tài nhưng nó vốn là người thật thà."
"Không phải phạm tội, chỉ là có chút việc muốn hỏi hắn." Đường Liên Nguyệt chắp tay: "Nếu vậy, không làm phiền nữa." Nói xong, Đường Liên Nguyệt cùng Mộ Vũ Mặc nhanh chóng bước ra ngoài.
Mộ Vũ Mặc hạ giọng: "Xem ra không chỉ đám công tử thế gia mà ngươi nhận ra, ngay cả những kẻ mà ngươi điều tra được sau đó cũng đều không còn. Chắc là bọn chúng đã nhận được tin tức, hẹn nhau ở chỗ khác rồi."
"Không ổn rồi." Đường Liên Nguyệt nhíu mày.
"Có gì không ổn?" Mộ Vũ Mặc ngáp một cái: "Ta chỉ biết giờ đã khuya lắm rồi, nên đi ngủ thôi."
Nghe đến hai chữ "đi ngủ" sắc mặt Đường Liên Nguyệt biến đổi: "Vũ Mặc cô nương..."
"Cáo từ. Ngày mai gặp." Mộ Vũ Mặc phất tay, thân hình thoắt một cái đã rời đi, chỉ để lại Đường Liên Nguyệt đứng chôn chân tại chỗ.
Đêm thu se lạnh, gió mát thoảng qua. Đường Liên Nguyệt khẽ thở dài.