Ba ngày sau, rốt cuộc Tô Mộ Vũ cũng mở mắt. Gian phòng trống rỗng, không một bóng người, ngay cả ngoài sân cũng chẳng nghe thấy tiếng ai nói chuyện. Hắn mơ mơ màng màng đứng dậy, day day huyệt thái dương, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đêm tuyết hôm ấy, Bạch Hạc Hoài bị một mũi tên xuyên ngực. Sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng đẩy cửa ra.
Trong sân, chỉ có Tô Xương Hà ngồi quay lưng về phía hắn. Tô Xương Hà đang thong thả nghịch con dao găm trong tay, nghe tiếng động bèn quay đầu lại, thản nhiên cười: "Ngươi tỉnh rồi."
"Nàng ấy?" Tô Mộ Vũ khẽ hỏi.
Tô Xương Hà đứng dậy, lạnh nhạt đáp: "Bạch Hạc Hoài nam phi, Hoài thủy tương vọng."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên đường Chu Tước, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Thế tử phủ Trấn Tây hầu Bách Lý Thành Phong thúc ngựa dẫn đầu, xung quanh là đám Kim Ngô vệ canh giữ cẩn mật. Trong xe ngựa, Tiêu Vĩnh mặc đạo bào, hai mắt nhắm nghiền.
Xung quanh, người dân đang xì xào bàn tán. “Người trong xe ngựa là ai vậy?"
"Nghe nói là Đại hoàng tử Tiêu Vĩnh! Mấy ngày trước tại Thiên Khải thành xảy ra vụ bạo loạn vào đêm khuya, là do cữu cữu của hắn Phi Hổ tướng quân Điển Diệp gây ra! Hiện giờ Điển Diệp đã bị giam vào Thiên Ngục, chỉ đợi ba ngày sau xử trảm. Còn Đại hoàng tử tự xin chịu tội, nguyện từ bỏ thân phận hoàng tử, vào Khâm Thiên giám làm đạo sĩ, từ nay sẽ quy ẩn."
"Cữu cữu mưu phản, lại là hoàng tử chịu phạt, thật đúng là đáng thương. Cả đời cẩm y ngọc thực, đột nhiên đi làm đạo sĩ, có thể chịu được cảnh thanh khổ sở đó sao?"
"Ngươi thật ngây thơ, ngươi cho rằng đường đường một vị tướng quân như vậy… vì sao lại phải tạo phản chứ?"
Trong vương phủ Lang Gia, Tiêu Nhược Phong khoác áo lông, tay hơ trên lò than, thở dài: "Hoàng huynh đã đồng ý rồi sao?"
Đường Liên Nguyệt ở bên cạnh gật đầu: "Vâng. Bệ hạ đã đồng ý thỉnh cầu tự xin vào Khâm Thiên giám của Tiêu Vĩnh, xem ra là không muốn truy cứu thêm chuyện đêm đó nữa."
Tiêu Nhược Phong thở dài: "Mấy năm nay hoàng huynh thay đổi nhiều lắm…"
“Ngày hôm đó, Tiêu Vĩnh để Trọc Thanh mang theo cuộn sách đó đồng thời liên lạc với những quan viên trong triều bị bọn chúng khống chế, chính là để tạo ra bằng chứng giả là vương gia muốn tạo phản. Rồi sau đó chúng sẽ ra tay dẹp loạn, giết chết vương gia. Mượn cơ hội này, Tiêu Vĩnh sẽ trở thành hoàng tử có quyền thế nhất, thậm chí nếu thời cơ thích hợp, hắn còn có thể tiếp tục phát động binh biến, trực tiếp đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế." Đường Liên Nguyệt cau mày: "Tội lớn như vậy mà bệ hạ cũng có tha thứ được sao?"
Tiêu Nhược Phong ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: "Tiêu Vĩnh căn bản không thể làm được những chuyện đó, thời gian qua ta cố ý yếu thế chính là muốn bọn chúng hành động. Thế nhưng, cuộn sách Long Phong thật sự vẫn chưa xuất hiện."
"Vương gia, bệnh của người ngày càng nặng rồi." Đường Liên Nguyệt thở
"Bạch thần y bị trọng thương, đã được Thế tử gia phái người đưa đến Dược Vương cốc. Còn Tô Mộ Vũ hình như vẫn đang hôn mê, nhưng nghe tin tức bọn họ truyền đến chắc là không có gì đáng ngại. Hạc Vũ dược phủ cũng đang được Nội Vệ ti chúng ta bảo vệ, chắc hẳn bây giờ bọn họ đều bình an." Đường Liên Nguyệt đáp.
Tiêu Nhược Phong gật đầu: "Không ngờ Ám Hà lại có ơn lớn như vậy.
Trước đó bọn họ đã nói điều kiện, tiếp theo chúng ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ."
"Ta nhớ bọn họ từng nói muốn tới Nam An khai tông lập phái." Đường Liên Nguyệt nói.
Tiêu Nhược Phong uống một ngụm trà, mỉm cười thản nhiên: "Nam An là một tòa thành rất đẹp."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Dừng!" Trên đại lộ Chu Tước, đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc y phục đen, tóc dài bay phất phới đứng trước mặt Bách Lý Thành Phong. Khóe miệng nam tử nhếch lên, mang theo nụ cười trêu tức, chủy thủ trong tay không ngừng xoay nhẹ.
"Đại gia trường." Bách Lý Thành Phong hơi cúi đầu: "Ngươi tới đây là có ý gì?"
Người tới đương nhiên là Tô Xương Hà. Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Lý Thành Phong trên xe ngựa: "Tới đây đưa tang cho người đi sau ngươi."
Bách Lý Thành Phong thở dài: "Hắn đã thỉnh tội vào Khâm Thiên giám, bệ hạ đã ban thánh dụ chuẩn tấu, giờ tính mạng của hắn là do trời định, có lẽ ngươi nên đi hỏi Tề Thiên Trần."
"Ta..." Tô Xương Hà nhếch miệng cười: "... tức là trời định." Nói xong, thân hình Tô Xương Hà đã lóe lên, hắn cầm chủy thủ nhảy lên cao.
Bách Lý Thành Phong biến sắc, lập tức rút trường kiếm bên hông ra. Chỉ trong chớp mắt hai người đã thi triển vài chiêu, tất cả binh sĩ bên cạnh đều rút binh khí bên hông, chuẩn bị tiến lên đánh một trận.
Trong xe ngựa, Tiêu Vĩnh đột nhiên mở mắt, tóc trên trán theo gió bay lên, con ngươi của hắn cũng lập tức trừng lớn như chuông.
Tô Mộ Vũ đã ngồi bên cạnh hắn, trên hai chân đặt một thanh trường kiếm, chính là Hạc Vũ.
Tiêu Vĩnh căng thẳng nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy: "Tô gia chủ." "Điện hạ muốn xuất gia làm đạo sĩ sao?" Tô Mộ Vũ bình tĩnh hỏi.
Tiêu Vĩnh nắm chặt nắm đấm: "Tô gia chủ, các ngươi đã thắng rồi. Lang Gia Vương định sẽ tuân theo ước định trước đó với các ngươi, để Ám Hà của các ngươi bước vào ánh sáng thuộc về mình, cần gì phải dồn ép ta như vậy?"
“Cho nên hoàng tử có thể tuỳ ý giết người, cho dù cuối cùng phải chịu trừng phạt, nhưng chỉ cần vứt bỏ thân phận của mình là có thể sống tạm bợ nốt quãng đời ư?" Tô Mộ Vũ nhìn vị Đại hoàng tử trước mặt.
Tiêu Vĩnh cắn răng nói: "Ta còn chưa bước vào Khâm Thiên giám, hiện giờ ta vẫn là một vị hoàng tử! Ngươi có biết giết chết một hoàng tử ngay trên đường là tội gì không? Ám Hà các ngươi vĩnh viễn không thể nghênh đón ánh sáng, các ngươi sẽ trở thành tội phạm bị truy nã gắt gao nhất Bắc Ly, chân dung của các ngươi sẽ bị dán ở nơi dễ thấy nhất trong mỗi thành trì!”
“Ta có lựa chọn của mình!" Tô Mộ Vũ đột nhiên nhướn mày, chỉ thấy hàn quang loé lên, Hạc Vũ kiếm trong tay đã rời khỏi vỏ. Tiêu Vĩnh kêu khẽ một tiếng, vội vàng đưa tay che cổ, nhưng vệt máu kia đã hiện rõ, máu tươi phun ra từ kẽ tay hắn.
Tô Mộ Vũ tra kiếm vào vỏ: "Lựa chọn của ta, tự có ý nghĩa của nó."
Bên ngoài xe ngựa, Bách Lý Thành Phong cảm nhận được động tĩnh trong xe ngựa phía sau, quay đầu lại nhìn, phát hiện rèm xe bị gió thổi tung, thi thể Tiêu Vĩnh ngã đó, hai mắt trợn tròn, máu tươi không ngừng tuôn ra. Bách Lý Thành Phong hạ giọng mắng: "Sao lại cứ tới gây thêm phiền phức cho ta vậy!"
Tô Xương Hà thấy vậy, đảo chủy thủ trong tay một cái, đánh lui đám Kim Ngô vệ, sau đó điểm nhẹ chân lướt đi, biến mất trong đám người.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong vương phủ Lang Gia Vương, Tiêu Nhược Phong đang định đứng dậy về phòng, bỗng thấy một nội vệ loạng choạng chạy vào, hô lớn: "Vương gia! Vương gia!”
"Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ của Ám Hà đã ám sát Đại hoàng tử Tiêu Vĩnh ngay trên đường!" Nội vệ vội la lên, "Thế tử phủ Trấn Tây hầu là Bách Lý Thành Phong ngăn cản nhưng không được, hiện giờ Tiêu Vĩnh đã bị Tô Mộ Vũ giết chết rồi!"
Đường Liên Nguyệt kinh hãi kêu lên: "Cái gì!"
Tiêu Nhược Phong siết chặt nắm tay phải, im lặng hồi lâu rồi thở dài nói: "Liên Nguyệt, ngươi nói xem chúng ta sống trên đời này, rốt cuộc thế nào là bóng tối, thế nào mới là ánh sáng?" Đường Liên Nguyệt khẽ nhíu mày, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Ánh sáng và bóng tối, vốn dĩ luôn song hành cùng nhau."
Tiêu Nhược Phong bước ra sân, ngẩng đầu nhìn trời: "Đúng vậy. Có lẽ bản thân ánh sáng vốn không cần phải phải cố gắng kiếm tìm."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên đường Chu Tước, dân chúng nhốn nháo cả lên, Bách Lý Thành Phong bước tới bên cạnh xe ngựa, nhìn vào bên trong, bất đắc dĩ thở dài, tên Kim Ngô vệ bên cạnh lo lắng hỏi: "Có cần... cần triệu Thái y không?"
“Còn gọi Thái y gì nữa?" Bách Lý Thành Phong lắc đầu: "Nếu hắn đã rời khỏi hoàng cung, sinh tử đã có thiên mệnh, vậy thì đưa hắn đến Khâm Thiên giám, để quốc sư giải quyết là được rồi."
"Vâng! Chúng ta đã phái người truy đuổi hai tên thích khách kia, nhất định sẽ bắt được chúng!" Tên Kim Ngô vệ kia tiếp tục nói.
Bách Lý Thành Phong xua tay: "Đi đi, hy vọng các ngươi đừng có đuổi kịp, nếu không sẽ rất rắc rối."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngoài Thiên Khải thành, Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà vung roi thúc ngựa, phóng ngựa ra khỏi thành.
Ngày trước khi rời khỏi Ảnh Tông, bọn họ cũng từng thúc ngựa xuyên qua thành như vậy, nhưng so với quá khứ lại thiếu mất một người. Hai người thúc ngựa chạy vội về, không biết bao lâu sau, Tô Xương Hà ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện Thiên Khải thành hùng vĩ kia đã nhỏ bé tới mức gần như không thấy đâu. Hắn kéo cương ngựa dừng lại, nhẹ giọng gọi: "Mộ Vũ."
Tô Mộ Vũ cũng ghìm cương dừng lại, quay đầu nhìn Tô Xương Hà.
"Ngươi có hối hận không? Chúng ta cố gắng lâu như vậy nhưng sau chiêu kiếm đó vẫn trở về điểm ban đầu." Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
Tô Mộ Vũ im lặng nhìn về phía trước, một lúc lâu sau đột nhiên quay đầu ngựa, nói: "Tận cùng địa ngục có thể thấy ánh sáng." Nói xong, lại thúc ngựa đi thẳng về phía trước.
Tô Xương Hà kinh ngạc, sau đó vung roi, cao giọng quát: "Mây mù đều tan hết thấy ánh dương!"
Hai người cùng nhau chạy như điên về phía trước, dường như chuyến đi này không có điểm cuối, mà cũng không có đường về.
Lúc đó, cách thời điểm Tô Mộ Vũ xuất kiếm đâm vào ngực Tô Xương Hà còn tám năm nữa. Còn thời điểm Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài gặp lại là mười hai năm sau.