Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 30: Màn 2



“Tô Mộ Vũ.” Xuyên qua các loại trận pháp dọc đường, đi vào hành lang phía trước, trên người Tạ Bất Tạ đã có một số vết thương, nhưng ánh mắt hắn loại toát lên vẻ hưng phấn.

“Ta chưa từng gặp ngươi, xem ra Tạ gia giấu giếm một thanh đao tốt.” Tô Mộ Vũ nhìn Tạ Bất Tạ, lạnh nhạt nói.

Tạ Bất Tạ chậm rãi bước lên phía trước: “Ta thường xuyên hỏi sư phụ ta, đao pháp của ta ra sao, sư phụ ta luôn nói với ta, trong Ám Hà đao pháp của ta đã là đệ nhất, nhưng còn kém xa kiếm thuật đệ nhất Tô Mộ Vũ.”

“Sư phụ ngươi là ai?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Tạ gia, Tạ Thất Đao.” Tạ Bất Tạ trầm giọng nói.

“Thất Đao thúc là một vị sư phụ rất tốt, ngươi là đệ tử của ông ấy, chẳng trách đi được tới đây.” Tô Mộ Vũ gật đầu tán thưởng.

“Thứ ta muốn không phải lời khen của ngươi, lời khen tốt nhất của ngươi cho ta, chính là đánh một trận với ta.” Tạ Bất Tạ nhẹ nhàng vung thanh Long Nha Đao trong tay lên.

Lúc này Mộ Tuyết Vi cũng chạy tới, thấy Tô Mộ Vũ, con ngươi màu xám của cô cũng sáng bừng lên nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Tô Mộ Vũ, các ngươi không còn cơ hội, bỏ cuộc đi.”

“Tuyết Vi, ngươi tới rồi à.” Tô Mộ Vũ mỉm cười.

Tạ Bất Tạ hơi nghiêng đầu: “Các ngươi quen biết à?”

“Năm xưa từng thực hiện nhiệm vụ cùng nhau.” Mộ Tuyết Vi trả lời. “Rất nhiều năm trước.” Tô Mộ Vũ nói đầy ẩn ý.

“Cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không được quấy nhiễu trận quyết đấu của chúng ta, bất luận là giúp hắn hay giúp ta, nếu ngươi ra tay, ta sẽ giết ngươi.” Tạ Bất Tạ lạnh lùng nói.

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Trên bao tay của Mộ Tuyết Vi có ánh huỳnh quang lóe lên.

“Thế thì, như ngươi mong muốn.” Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lao tới, đã lướt tới bên cạnh Tạ Bất Tạ, cây dù trong tay trực tiếp đánh về phía Tạ Bất Tạ.

Long Nha Đao trong tay Tạ Bất Tạ đột nhiên đảo một cái, trực tiếp đánh văng cây dù sang một bên, hắn quát khẽ: “Ta muốn đánh với kiếm của ngươi chứ không phải một cây dù nát.”

“Dù là kiếm của ta.” Tô Mộ Vũ xoay dù, chỉ thấy một luồng kiếm khí vô hình kéo nước mưa đánh về phía Tạ Bất Tạ. Tạ Bất Tạ nâng đao ngăn cản, bị đánh lui hơn mười bước.

“Ngươi biết ta muốn thấy cái gì, ta không có tư cách để ngươi sử dụng Thập Bát Kiếm Trận hay sao?” Tạ Bất Tạ trầm giọng nói.

“Đúng là vẫn chưa đủ.” Tô Mộ Vũ trả lời rất thành thật.

“Được.” Tạ Bất Tạ thở hổn hển từng hơi một, tiếp đó bắp thịt trên người chậm rãi nới lỏng, hắn lùi về phía sau một bước, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mộ Tuyết Vi sửng sốt: “Binh Tức chi thuật.”

Cô đã nghe về môn bí thuật bất truyền của Tạ gia này, chỉ có nhân tài tu luyện đao pháp đến đỉnh điểm mới có tư cách tu luyện môn bí thuật này. Trong thời gian ngắn nó có thể bỏ qua mọi quấy nhiễu xung quanh, trong mắt chỉ thấy đao của mình và đối thủ của mình. Dùng Binh Tức chi thuật phối hợp với đao pháp tinh diệu, khi một đấu một có thể coi là vô địch.

“Chém!” Tạ Bất Tạ đột nhiên mở mắt, sau đó thân hình lóe lên, lao tới trước mặt Tô Mộ Vũ với tốc độ mắt thường không cách nào thấy rõ, trường đao chém từ trên xuống, tạo thành một đường tròn hoàn mỹ.

Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, vung dù đòn đớn, nhưng lại bị nhát đao chém lún hai chân xuống đất một thước.

“Tô Mộ Vũ!” Mộ Tuyết Vi kinh hãi hét lên, hoàn toàn quên mất mình và Tô Mộ Vũ đang thuộc hai phe phái khác biệt.

“Về!”Trường đao của Tạ Bất Tạ đánh về phía trước, lại đột nhiên thu hồi. Tô Mộ Vũ đang hành động bất tiện, không kịp né tránh đao này, bị đao này chém rơi ống tay áo.

“Lên!” Tạ Bất Tạ lại chém đao từ dưới lên, nếu đao này đắc thủ, Tô Mộ Vũ chắc chắn sẽ thua. Mộ Tuyết Vi không nhịn nổi nữa, một làn khói đen chậm rãi hiên lên giữa hai tay.

“Thập Bát Kiếm Trận, lên!” Tô Mộ Vũ đột nhiên lạnh lùng nói một câu, sau đó cây dù giấy trong tay hắn nở bung như đóa hoa, lưỡi kiếm dưới mười tám nam dù bắn thẳng ra. Tạ Bất Tạ vội vàng thu đao lui lại, vài lưỡi kiếm đâm về phía hắn, hắn nhanh chóng né tránh, một tay phát huy đao pháp tới cực hạn. Mộ Tuyết Vi đứng bên quan sát không thể thấy rõ đao thế của Tạ Bất Tạ, chỉ cảm thấy đao khí lạnh lẽo thấu xương, cô đứng xa như vậy mà trên mặt cũng đau đớn như bị đao cắt.

Cuối cùng Tạ Bất Tạ đánh bay lưỡi kiếm cuối cùng, vung đao chặn trước người, thở phào một tiếng, hắn lau mồ hôi trên trán: “Đây là Thập Bát Kiếm Trận?” Hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy trên mặt đất cắm đầy những lưỡi kiếm sắc nhọn, trên lưỡi kiếm quấn một sợi tơ cực mỏng, sợi tơ nối thẳng tới tay trái của Tô Mộ Vũ. Một người chỉ dùng tay trái mà điều khiển tổng cộng mười tám thanh kiếm? Tạ Bất Tạ nuốt nước miếng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi.

“Ngươi đã thấy Thập Bát Kiếm Trận rồi.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói: “Như vậy, ngươi nghĩ mình có vượt qua được không?”

Tạ Bất Tạ đột nhiên mỉm cười: “Ta cảm thấy mình không vượt qua được. Nhưng không vượt qua được thì lúc vượt qua mới có ý nghĩa chứ? Chỉ có thắng trận sẽ bại, mới là chiến thắng có ý nghĩa.”

“Ngươi là một đao si.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

“Có lẽ đúng, rất nhiều người cũng nói vậy.” Tạ Bất Tạ giơ đao trước mặt: “Như vậy, Khôi đại nhân thì sao, có phải kiếm si không?”

“Ta không phải.” Tô Mộ Vũ lắc đầu.

“Nếu không phải, làm sao ngươi học được kiếm pháp thần kỳ như vậy. Tuy ta chưa từng xem tàn phổ của Thập Bát Kiếm Trận, nhưng chỉ dựa vào một quyển tàn phổ mà phục chế được kiếm trận khó tưởng tượng như vậy. Ta thấy nếu xét tới chữ si, ngươi không dưới ta.” Tạ Bất Tạ nói.

Mộ Tuyết Vi ở bên cạnh ngạc nhiên, cô và Tạ Bất Tạ cũng coi như quen biết lâu ngày, nhưng tổng cộng chỉ nghe hắn nói có vài câu. Sao đã tới lúc sống chết rồi mà hắn lại dông dài như vậy. Hơn nữa vì sao cánh tay cầm đao của hắn vẫn rung nhẹ?

Là vì sợ hãi à?

Không, là vì hưng phấn, Tô Mộ Vũ kéo sợi tơ trong tay: “Nếu đánh tiếp, sẽ phải phân sinh tử.”

“Sư phụ thường nói, thấy sinh tử mới có thể lên đỉnh thiên địa, nếu thật sự có cơ hội, vậy phải cảm tạ Khôi đại nhân.” Tạ Bất Tạ đột nhiên gầm lên một tiếng, nhấc trường đao lao thẳng về phía Tô Mộ Vũ.

Tay trái Tô Mộ Vũ cũng vung lên, mười tám lưỡi kiếm đột ngột bay lên khỏi mặt đất, đâm thẳng về phía Tạ Bất Tạ. Tạ Bất Tạ thân pháp quỷ dị, nhanh chóng né tránh những thanh kiếm đó, đồng thời trường đao cũng chém ra từng đóa hoa đao, va chạm với những thanh kiếm, tạo ra âm thanh thanh thúy, chập trùng lên xuống, như một khúc nhạc khí thế hào hùng.

“Sư phụ thường nói, ta còn thiếu một đao là vượt qua được người. Đó là đao thứ tám mà sư phụ luôn muốn ngộ ra, hôm nay, là cơ hội chém ra đao đó.” Tạ Bất Tạ tung người nhảy tới.

Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, cánh tay trái nhanh chóng cử động, mười tám thanh kiếm hợp lại bên dưới Tạ Bất Tạ, tạo thành một rừng kiếm...