Bạch Hạc Hoài vẫn nhớ gương mặt này, khi ra khỏi dược phủ cô đã gặp nam nhân cầm phật trượng kia. Nhưng hắn trong mộng cảnh còn trẻ trung hơn một chút, gương mặt vốn tạm coi là tuấn tú, nhưng do quá gầy gò nên có vẻ hơi tiều tụy. Hắn buông tẩu thuốc trong tay xuống.
“Tô Triết, ta cho ngươi một lời hứa. Nếu lần này chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây, ngươi có thể ra khỏi Ám Hà, tới gặp thê tử và con gái ngươi.” Đại gia trưởng chậm rãi nói.
“Không cần. Sự tồn tại của ta vốn là phiền toái lớn nhất cuộc đời họ. Sau chuyện lần này, cho dù sống hay chết cũng đưa thư giúp ta, cứ nói ta đã chết ở đây rồi.” Nam tử kia hút thuốc.
“Thê tử và con gái...” Bạch Hạc Hoài lạnh nhạt lặp lại câu nói đó, sau đó chậm rãi đi về phía nam tử kia, cô cúi người, muốn kéo cổ áo của hắn. Nhưng ngay lúc này ảo ảnh lại xoay tròn, Bạch Hạc Hoài bị quăng ngã xuống đất, tới trong góc nhà. Đại gia trưởng rút Miên Long Kiếm ra, đi về phía trước, Tô Triết cũng cầm phật trượng lên. Tiếp đó hình ảnh biến hóa, Bạch Hạc Hoài đã xuất hiện trong một đám cháy, trường kiếm của đại gia trưởng đã dính đầy máu tươi, xung quanh đều là thi thể. Còn Tô Triết, trên vai của hắn còn ghim một thanh trường đao, máu tươi chậm rãi đổ xuống, nhuộm đỏ quần áo của hắn. Hắn lấy cái tẩu thuốc từ trong lòng ra, nhưng cánh tay run rẩy, tẩu thuốc lại rơi xuống đất.
“Đúng là vô dụng, mới gặp chút chuyện nhỏ mà tay đã run rồi.” Tô Triết cúi đầu tự chế giễu.
Bạch Hạc Hoài đi qua đống thi thể, bước về phía Tô Triết. Tô Triết cũng chậm rãi quay đầu lại, Hắn nhìn đằng trước, ánh mắt từ từ mê man, tiếp đó mới hóa thành mông lung, nhưng trước khi mất đi ý thức vẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng: “A Hạc.” Sau đó mới ngửa đầu ngã thẳng xuống.
Tiếng “A Hạc” này vừa vặn nói về phía Bạch Hạc Hoài, nhưng Bạch Hạc Hoài lại biết giờ phút này đang là trong thế giới ý thức của đại gia trưởng,
những người xuất hiện ở đây không thể nhìn thấy cô. Bạch Hạc Hoài lao tới trước mặt Tô Triết, cúi người, rốt cuộc cũng thấy một dấu móng vuốt nho nhỏ trên cổ hắn.
Kỳ độc của Ôn Gia, Nhất Sinh Trảo. Cho dù có chữa khỏi thì sau này thân thể cũng vĩnh viễn lưu lại dấu móng vuốt này, bất luận có làm thế nào cũng không thể xóa được.
“Đây là dấu hiệu mẹ lưu lại cho hắn, cho dù hắn có chạy tới chân trời góc bể, cho dù cả đời này hắn không dám trở lại gặp mẹ, cũng không thể quên mẹ được.” Đây là những lời mẫu thân Bạch Hạc Hoài đã nói với cô trước lúc chết.
“Quả nhiên là ông ấy, ông ấy còn sống!” Bạch Hạc Hoài cười nói. “Ngươi là ai!” Đại gia trưởng sau lưng đột nhiên mở miệng.
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên,trong ảo ảnh đúng là tất cả mọi người không thể nhìn thấy cô, vì đây đều là cảnh tượng của quá khứ, nhưng chỉ có rất ít thời điểm mới xuất hiện ngoại lệ. Đó chính là ý thức của đối tượng được sử dụng Di Hồn Đại Pháp đã thức tỉnh trong giấc mộng, như vậy ông ta có thể nhìn thấy Bạch Hạc Hoài!
“Ngươi là ai?” Đại gia trưởng lại nói. Thân hình Bạch Hạc Hoài cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn đại gia trưởng, cố tình hạ thấp giọng nói: “Đây là cảnh trong mơ.”
“Cảnh trong mơ?” Đại gia trưởng nhíu mày nói.
“Đúng vậy. Ta chỉ là một vị khách đi ngang qua cảnh trong mơ của ngươi.” Bạch Hạc Hoài bước từng bước một về phía sau, chỉ cần cô ra khỏi nơi này kịp thời, chạy khỏi tầm mắt đại gia trưởng, như vậy sẽ không gây ra hậu quả quá lớn.
Nhưng sự thật hoàn toàn không như mong muốn của cô. Đại gia trưởng nhanh chóng đứng dậy, rút kiếm trong tay ra: “Ai phái ngươi tới đây!” Ông tung người nhảy lên, một kiếm đánh xuống, Bạch Hạc Hoài nhanh chóng né tránh.
“Quỷ Tung Bộ, ngươi là người của Tô gia. Người của Tô gia lại phản bội ta!” Đại gia trưởng lại xuất kiếm đâm tới.
Bạch Hạc Hoài ngửa người về phía sau, trường kiếm lướt sát qua trước ngực cô, bước chân cô lảo đảo, ngã nhoài dưới đất. Chết tiệt... nếu mình bị giết chết trong ảo ảnh thì mình có chết không đây. Sư phụ chưa từng nói về chuyện này...
Trong đầu Bạch Hạc Hoài lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng bước chân như không nghe sai khiến, có cố thế nào cũng không di chuyển nổi.
“Không đúng, Tô gia đã phản bội ta từ lâu rồi.” Đại gia trưởng giơ kiếm lên, miệng lẩm bẩm: “Vì sao ta lại kinh ngạc như vậy...”
Khóe miệng Bạch Hạc Hoài co giật một thoáng, cô biết ký ức của đại gia trưởng hiện tại đã ảnh hưởng tới bản thân trong ảo ảnh, ký ức hỗn loạn cũng tức là Di Hồn Đại Pháp xuất hiện vấn đề rất lớn, có thể khiến đại gia trưởng vung kiếm tự sát trong ảo ảnh.
Trừ phi ý chí của đại gia trưởng vững chắc như đá tảng, như sắt thép. Thế gian này có mấy ai đạt tới cảnh giới đó?
Thế nhưng ánh mắt đại gia trưởng đã từ mê man hóa dần dần biến thành hung ác, ông cúi đầu nhìn Bạch Hạc Hoài bên dưới, trầm giọng nói: “Ngươi, rốt cuộc là ai?”
“Ta, ta là Bạch Hạc Hoài, là thần y chữa trị cho ngươi.” Bạch Hạc Hoài cuống quít nói: “Ta tới đây là để tìm biện pháp chữa cho ngươi.”
“Vậy vì sao, ngươi lại biết võ công của Tô gia?” Đại gia trưởng quát lên chói tai, trường kiếm trong tay không hề do dự chém xuống.
“Á!” Bạch Hạc Hoài kêu lên thảm thiết, ý thức lập tức thoát ly khỏi mộng cảnh. Cô mở mắt, thấy trong lòng bàn tay mình toàn mồ hơi, khẽ thở hắt một tiếng. Ít nhất mình vẫn còn sống, xem ra bị giết trong ảo ảnh cũng chỉ bị đuổi ra bên ngoài mà thôi. Nhưng cô đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng lại bị một đôi tay già nua mà rắn rỏi nắm lại.
“Ta hỏi lại câu hỏi vừa rồi, rốt cuộc, ngươi là ai?”
Bạch Hạc Hoài nắm lấy cổ tay đại gia trưởng, nhưng không cách nào kéo ra, cô giấu giếm nói: “Đại gia trưởng, ta không có ác ý!”
“Vừa rồi ta đã thấy, ngươi biết võ công của Tô gia. Hơn nữa ngươi dùng Di Hồn Đại Pháp là muốn tìm kiếm bí mất trong đầu ta, vốn không phải tìm cách giải độc như ngươi đã nói.” Cánh tay đại gia trưởng càng siết mạnh.
“Hiểu lầm rồi.” Bạch Hạc Hoài khó nhọc nói: “Đại gia trưởng, ngươi buông tay ra, ta nói hết cho ngươi.”
“Không cần, các ngươi muốn lấy bí mật của Ám Hà từ chỗ ta, nhưng cái lũ ngu ngốc trong ba nhà lại không nghĩ tới, có một số bí mật, biết càng nhiều thì
chết càng nhanh.” Nói xong câu đó, đại gia trưởng đột nhiên ho khan kịch liệt. Ông buông Bạch Hạc Hoài ra, chống hai tay xuống đất, Nôn ra một ngụm máu tươi.
Bạch Hạc Hoài cũng ngã lăn dưới đất, thở hồn hển nặng nề, nhưng cô vẫn muốn giải thích với đại gia trưởng: “Đại gia trưởng, ta...”
Nhưng sau khi nôn ra ngụm máu tươi kia, đại gia trưởng lại giơ tay rút thanh Miên Long Kiếm bên cạnh ra. Rốt cuộc này Bạch Hạc Hoài cũng ý thức được, giờ phút này sau khi bị phản bội, đại gia trưởng đã rất khó tin tưởng bất cứ ai bên cạnh. Vẻ ôn hòa với bản thân trước đây là do ông ta cố ý tạo ra! Bây giờ tâm cảnh đại gia trưởng đã sụp đổ, mọi hành động đều sẽ theo hướng cực đoan nhất.