Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 36: Màn ba



“Triết thúc, ông ấy là cha ta.” Bạch Hạc Hoài cười nói.

Tô Mộ Vũ sửng sốt, quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước: “Thần y nói đùa rồi, chuyện này không thể nào.”

“Sao lại là nói đùa?” Bạch Hạc Hoài truy hỏi.

Tô Mộ Vũ thấy mồi lửa trong tay hơi tối đi, lại thổi nhẹ một cái: “Người trong Ám Hà không thể kết hôn với ngoại tộc, trước đây có phạm nhân vi phạm quy củ này, kết hôn sinh con với ngoại tộc, nhưng cuối cùng toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà bao gồm cả hắn đều bị giết sạch. Triết thúc đã từng là Khôi, tới nay địa vị trong Tô gia cũng không thấp, thúc ấy không thể có con gái ở bên ngoài được.”

Bạch Hạc Hoài bĩu môi: “Thì ra là thế. Đúng là ta nói linh tinh đấy, ta chỉ tò mò thôi. Vì các ngươi giết tới giết lui như vậy chẳng phải vì đại gia trưởng không chịu thoái vị à, nhưng ngươi đã nói Triết thúc từng là người được chọn để kế vị, sau khi ông ấy rút lui chẳng phải tới ngươi à? Đại gia trưởng truyền chức vị cho ngươi là được rồi mà?”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Ta vốn không phải người bổn tộc, ta là kẻ vô danh. Ám Hà truyền đời đã mấy trăm năm, chưa bao giờ có chuyện kẻ vô danh lên làm đại gia trưởng.”

“Trong Ám Hà có quy định kẻ vô danh không thể lên kế nhiệm đại gia trưởng à?” Bạch Hạc Hoài hỏi.

Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Cái này thì không.”

“Thế thì ngươi có gì mà băn khoăn? Ngươi trực tiếp kế nhiệm chức đại gia trưởng là được rồi mà.” Bạch Hạc Hoài gãi mặt: “Đại gia trưởng đúng là kỳ quái, cho ngươi làm khôi mà không nhường chức cho ngươi.”

“Nếu thật sự cho ta lên chức vị đó, thế thì trận chiến này không phải sóng ngầm mãnh liệt nữa mà là trực tiếp rút kiếm nhắm vào nhau. Cái gọi là kẻ vô danh, cho dù trải qua nghi lễ Quan Tính, về mặt danh nghĩa là đã gia nhập ba

gia tộc, nhưng thật ra vẫn không được coi là tộc nhân chân chính. Năm xưa là vì tình huống đặc thù nên đại gia trưởng mới cho ta lên kế nhiệm chức vị Khôi. Mấy năm nay ta vẫn luôn muốn nhường lại chức này, nhưng đại gia trưởng vẫn không đồng ý.” Tô Mộ Vũ đang bước đi lại đột nhiên ngừng chân.

“Sao vậy?” Bạch Hạc Hoài hỏi.

Tô Mộ Vũ xoay người ngồi xuống, khẽ thở hắt ra một hơi: “Xin lỗi. Làm phiền thần y chờ một chút.” Tiếp đó hắn điểm nhẹ lên ba huyệt đạo trên vai, bắt đầu ngồi xếp bằng vận khí. Bạch Hạc Hoài đi tới, phát hiện trên vai Tô Mộ Vũ vẫn luôn chảy máu.

“Ngươi bị thương?” Bạch Hạc Hoài nhíu mày nói.

“Tạ gia có một đao khách trẻ tuổi, đao pháp của hắn còn mạnh hơn tưởng tượng của ta.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Có lúc ta chẳng hiểu nổi nhà ngươi, bên cạnh ngươi là một người y thuật không phải đệ nhất thì cũng đệ nhị thiên hạ, kết quả bản thân bị thương còn cố chịu đựng? Nói với ta một câu không được à?” Bạch Hạc Hoài cúi người, giơ tay sờ vết máu trên vai Tô Mộ Vũ: “Cũng may, đối phương không bôi độc trên đao, vết thương nhỏ này rất đơn giản, tạm thời đừng vận công.”

“Được.” Tô Mộ Vũ gật đầu.

“Một người cho dù có mạnh đến đâu đi nữa, cũng có một số việc không thể làm một mình được.” Bạch Hạc Hoài lấy từ trong lòng ra một bình thuốc, rải một ít bột phấn vào vai Tô Mộ Vũ: “Hít sâu ba cái rồi bắt đầu vận công.”

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Dù sao cũng phải thử xem.”

“Thử cái rắm ấy, chết rồi thì làm gì còn gì.” Bạch Hạc Hoài trợn mắt khinh thường Tô Mộ Vũ: “Ngươi muốn chết à?”

“Thật ra có nhiều lúc ta cảm thấy chết cũng không phải không tốt.” Tô Mộ Vũ điềm nhiên nói.

“Ngu ngốc.” Bạch Hạc Hoài hạ giọng mắng: “Chúng ta làm nghề y, ghét nhất là loại không biết quý trọng sinh mạng bản thân như các ngươi.”

Tô Mộ Vũ phất tay vận công, chân khí lưu chuyển trong cơ thể một lượt, máu trên vai đã ngừng chảy, hắn đứng dậy tiếp tục đi về phía trước: “Thân ở Ám Hà, đối với chúng ta mà nói sinh mệnh là thứ cực kỳ hư vô mờ ảo. Vì

chúng ta có thể tước đoạt sinh mạng kẻ khác bất cứ lúc nào, tính mạng chúng ta cũng có thể bị kẻ khác tước đoạt bất cứ lúc nào.”

Bạch Hạc Hoài nhìn theo bóng lưng Tô Mộ Vũ, nam tử này trông hết sức lạnh nhạt nhưng lại thường xuyên thể hiện sự dịu dàng không nên có trong Ám Hà. Vừa rồi cô còn có cảm giác thân cận với hắn, bây giờ lại cảm thấy hắn thật xa lạ.

“Thôi thôi, làm xong cái chuyện phiền phức này, có lẽ tương lai sẽ không còn gặp lại nữa.” Bạch Hạc Hoài đi theo.

Cửu Tiêu thành.

Trong một khoảng sân hẻo lánh.

Một nam tử trung niên mặc áo đen ngồi trên ghế dài, đầu hơi cúi xuống, cái ghế lắc qua lắc lại, đã thoải mái ngủ say. Mãi tới khi một con quạ đen bay qua đỉnh đầu, nam tử trung niên đột nhiên mở mắt, vung tay lên, một lưỡi đao nhỏ bay khỏi tay hắn, trực tiếp chém rơi con quạ đen kia.

“Đen đủi.” Nam tử trung niên hạ giọng mắng một câu.

“Gia chủ!” Sát thủ áo đen phụ trách bảo vệ lập tức cúi người nhận tội, người bên cạnh hắn chính là gia chủ Tô gia hiện tại, Tô Tẫn Hôi; bình thường luôn hờ hững rộng lượng, nhưng một khi tức giận sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

“Sợ cái gì, chỉ là một con quạ đen, ta mắng một câu thôi.” Tô Tẫn Hôi vỗ vai người nọ: “Nam nhi Tô gia, đừng có nhát gan như vậy.”

Người nọ vội vàng đứng dậy, không nói gì nữa.

Lúc này, một nam tử cường tráng đầu trọc đi từ bên ngoài vào: “Gia chủ.” Tô Tẫn Hôi khẽ nhướn mày: “Sao vậy?”

“Tạ gia và Mộ gia liên thủ lao vào ổ nhện, trước mắt có thể thấy bọn họ còn chưa chiếm được Miên Long Kiếm, nhưng phòng hộ trong ổ nhện đã bị bọn họ phá.” Nam tử đầu trọc trả lời.

“Hai con cáo già Tạ Bá và Mộ Tử Trập, không ngờ bọn chúng lại liên thủ.”

Tô Tẫn Hôi lấy ra một chuỗi phật châu, chậm rãi vê hạt bồ đề trên đó. Tô Xương Hà đâu, đã đưa thư bảo hắn mau chóng ra tay chưa?”

“Hắn chỉ trả lời có hai chữ, Không ổn.” Nam tử đầu trọc cười lạnh nói.

“Chưa được.” Ánh mắt Tô Tẫn Hôi lóe lên vẻ hung ác. “Có gì mà không ổn?”

“Lão gia tử, hai chữ chưa được này có thể giải thích theo hai cách. Đầu tiên là bây giờ hai nhà Tạ Mộ liên thủ, đang đánh với đại gia trưởng. Giờ phút này Tô gia chúng ta mà thò chân vào thì không ổn. Thứ hai là gia chủ đã trao toàn quyền hành động lần này cho hắn, giờ ngài lại ra lệnh cho hắn, không ổn.” Bên cạnh Tô Tẫn Hôi, một nam tử trung niên mặc áo xám cười nói.

“Lão gia tử, rõ ràng tên Tô Xương Hà kia không muốn ra tay với Tô Mộ Vũ.” Nam tử đầu trọc bất mãn nói: “Hay là thế này, ngài giao quyền dẫn binh cho ta, ta sẽ lập tức dẫn người giết vào, giúp lão gia tử cướp được Miên Long Kiếm tới tay.”

Nam tử trung niên mỉm cười lắc đầu: “Có thể đối phó được với Tô Mộ Vũ thì chỉ có mình Tô Xương Hà. Còn nếu Tô gia ta đoạt được Miên Long Kiếm lại đồng thời có được cả hai người Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ, thế thì Mộ gia và Tạ gia mới không thể gây ra sóng gió quá lớn.”

“Ý của ngài là...” Nam tử đầu trọc nhíu mày nói.

“Gia chủ, Tô Xương Hà di chuyển rồi.” Lại có một người từ bên ngoài đi vào: “Hắn và Triết thúc đã rời khỏi quán trọ Cửu Tiêu.”

“Trời sắp sáng rồi.” Nam tử trung niên ngẩng đầu lên, vuốt ve cái nhẫn ngọc bích trong tay: “Vốn còn bảo chờ một chút, bây giờ xem ra, không cần chờ.”