Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 38: Màn ba



Tạ Thiên Cơ lùi lại phía sau vài bước, cắn răng nói: “Vượt qua Ám Hà, có thể tới Bỉ Ngạn.”

Tô Xương Hà mỉm cười: “Nơi có Bỉ Ngạn, không phải đêm dài, mà nên có ánh sáng.”

Tạ Thiên Cơ không nói gì nữa, nâng thi thể Tạ Phồn Hoa lên sau đó đi thẳng, không hề quay đầu lại. Tô Xương Hà nhìn cái đầu Tạ Phồn Hoa dưới đất, sắc mặt trên đầu đầy kinh ngạc và không cam lòng. Hắn cúi người, nhìn cặp mắt vẫn chưa nhắm lại: “Đáng tiếc, trong thế hệ này Tạ gia không có nhiều người thú vị, ngươi có thể coi là một. Nếu không phải lúc nào ngươi trông cũng như bệnh sắp chết, thật ra ta rất muốn đánh với ngươi một trận.”

“Ngươi giết Tạ Phồn Hoa, lão gia tử Tạ Bá sẽ không buông tha cho ngươi.” Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên cách đó không xa. Tô Xương Hà ngạc nhiên, lập tức quay lại, dao găm trong tay xoay tròn, vào tư thế phòng ngự.

Một nam tử áo bạc ngồi trên mái hiên bên cạnh, chính là nam nhân mà Tô Xương Hà đã gặp trên đường về quán trọ.

“Sau chuyện lần này, trong Ám Hà ai có thể buông tha cho ai?” Tô Xương Hà cười lạnh: “Có lẽ sau này ba gia tộc chỉ còn lại có một.”

Người áo bạc lắc đầu nói: “Ám Hà truyền thừa mấy trăm năm, ngươi tưởng chuyện tự giết lẫn nhau mới xuất hiện một lần hay sao? Ta đã đọc trong Tàng Thư Các, gần như cứ ba đời là lại có một lần nội loạn. Nhưng cơ cấu của Ám Hà chưa từng thay đổi. Ám Hà là một tổ chức nhưng cũng là bản thu nhỏ của thiên hạ, luôn có người thắng lợi, có người thỏa hiệp, cũng có người sẽ hy sinh.”

Tô Xương Hà mân mê con dao găm giữa mấy ngón tay: “Ý của ngươi là, ta sẽ là kẻ bị hy sinh?”

“Vì sao Tô Tẫn Hôi lại trao quyền chỉ huy cho ngươi? Tuy võ công của ngươi không tệ nhưng dù sao cũng là kẻ vô danh, chỉ là người ngoài.” Người áo

bạc nói đầy ẩn ý.

“Có phải tiếp theo là chiêu mộ ta không? Mộ gia, gia chủ Mộ Tử Trập!” Cuối cùng Tô Xương Hà cũng gọi tên đối phương, năm xưa hai người hắn và Tô Mộ Vũ thiếu chút nữa mất mạng dưới tay cái tên Mộ Tử Trập này.

Mộ Tử Trập quay đầu, để lộ gương mặt tái nhợt không chút sắc mặt: “Ngươi dám gọi tên ta.”

“Kiếm đã rời vỏ, sao còn phải giấu đi mũi nhọn? Ngươi trở thành gia chủ Mộ gia trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, chẳng lẽ không muốn trở thành đại gia trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Ám Hà?” Tô Xương Hà cố tình nhấn mạnh.

“Ngươi giỏi lắm. Cho nên ta mới nói năm xưa nên giết ngươi. Người như ngươi, giữ lại, đối với ai cũng là tai họa.” Mộ Tử Trập đứng dậy, ống tay áo không gió mà bay. “Ngươi sai rồi, ta tới đây không phải để chiêu mộ ngươi, ta chỉ muốn giết ngươi. Từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã muốn giết ngươi.”

Tô Xương Hà liếm môi: “Vốn tưởng rằng giao cho Triết thúc chuyện hổ sai, ta tới ổ nhện chỉ là đi ngang qua sân khấu, nhưng không ngờ bản thân lại phải đối đầu với một gia chủ. Thất sách thất sách quá, đáng lẽ nên đổi đường với Triết thúc.”

Trong mật đạo, Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài đi tới một kho sách. Xem ra chỗ này được dùng để tị nạn, trong kho sách cất một ít lương khô và nước uống, còn đặt một số bức thư phủ đầy tro bụi, tất cả chữ trên thư đều bị hủy sạch. Tô Mộ Vũ không chợp mắt cả đêm, còn trải qua một trận ác đấu, sau khi vào kho sách, uống chút nước đã nói với vẻ áy náy: “Nếu ra ngoài trở lại ổ nhện, rất có thể dọc đường rất có thể sẽ gặp người của ba gia tộc. Xin thần y cho phép ta nghỉ ngơi ở đây một chút.”

Đương nhiên Bạch Hạc Hoài đồng ý, gật đầu nói: “Nghỉ ngơi đi đã. Nếu lúc sau ngươi không còn sức đánh nhau, đó mới là phiền toái.”

“Đa tạ thần y.” Tô Mộ Vũ ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt điều tức, không bao lâu sau đã vang lên tiếng gáy trầm trầm.

“Ngủ nhanh thật.” Bạch Hạc Hoài mỉm cười, đứng dậy bắt đầu quan sát kho sách này. Cô lấy từng quyển sách cổ trên giá ra xem, ngoài dự liệu của cô, trên đó không phải là bí tịch võ công, cũng không phải bí mật của Ám Hà mà là một số câu chuyện linh tinh, tiểu thuyết diễn nghĩa. Cô tùy tiện lật vài tờ, lại bị một

câu chuyện trong một chương của tiểu thuyết thu hút. Cô nghĩ, chẳng lẽ mật thất này để tị nạn, sợ người tị nạn ở đây không có việc gì làm nên chuẩn bị một số tiểu thuyết thoại bản đặc sắc, để bọn họ giết thời gian? Ám Hà là tổ chức có tình người như vậy sao? Nhìn Tô Mộ Vũ ngồi xếp bằng ngủ ở đó, người đầy thương tích, Bạch Hạc Hoài lắc đầu, có nhìn thế nào cũng không giống.

Nhưng câu chuyện đó viết rất đặc sắc, Bạch Hạc Hoài khó khăn lắm mới có thời gian nhàn rỗi, bèn ngồi xuống đất đọc thử. Câu chuyện kể về thời Bắc Ly khai quốc, khi đó hoàng đế khai quốc Tiêu Nghị còn dẫn binh đánh giặc, nghe nói dưới trướng hắn có một số Ảnh Tử sát thủ, chuyên phụ trách ám sát tướng lĩnh quân địch, triều đình đó có một vị có thể ẩn giấu hoàn toàn hành tung trong đêm tối, khi giết người mới hiện thân như quỷ mị, giết người xong là tiêu tan như bụi mù...

“Đúng là mơ hồ.” Bạch Hạc Hoài say sưa đọc hết câu chuyện, truyền thuyết diễn nghĩa về hoàng đế Tiêu Nghị của Bắc Ly nhiều không đếm xuể, nhưng chưa từng có chuyện nào nói về Ảnh Tử sát thủ này. Dù sao trên chiến tường chỉ khảo nghiệm binh pháp hùng binh, dựa vào vài sát thủ mà muốn thay đổi chiến cuộc thì đúng là nằm mơ nói mộng. Đương nhiên Bạch Hạc Hoài cũng không tin nội dung trong đó, chỉ cảm thấy thú vị, nhưng đọc xong một chương vẫn còn chưa đã thèm, đang định xem tiếp thì Tô Mộ Vũ đột nhiên mở mắt.

“Thần y, chúng ta đi thôi.” Giọng nói của Tô Mộ Vũ đã bớt đi chút mệt mỏi.

Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên: “Mới ngủ có bao lâu, người trong Ám Hà các ngươi đều không muốn sống nữa à?”

Tô Mộ Vũ đứng dậy: “Trong Ám Hà chúng ta từng có một vị tiền bối tên là Mộ Triều Dương, ông ấy tập trung sáng tạo một bộ công pháp chuyên về ngủ, tên là Miên Tức Pháp. Mỗi ngày chúng ta chỉ ngủ hai canh giờ, thời gian còn lại chỉ cần ngủ khoảng nửa khắc một khắc là khôi phục được sức lực.”

Bạch Hạc Hoài chớp mắt: “Là một người học y, ta muốn nói là như vậy không hợp với y học. Bất luận vị tiền bội họ Mộ của các ngươi nói Miên Tức Pháp này lợi hại cỡ nào, vẫn không đúng y học.”

“Có lẽ thế, nhưng đối với người trong Ám Hà chúng ta, bộ Miên Tức Pháp này rất hữu dụng. Dù sao chúng ta luôn chạy đua với thời gian.” Tô Mộ Vũ khẽ thở dài một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước: “Nhưng lại vất vả cho thần y rồi.”

Bạch Hạc Hoài thấy Tô Mộ Vũ đã bước đi, cô nhìn tiểu thuyết thoại bản trong tay, do dự một chút, cuối cùng thổi tro bụi trên đó rồi nhét vào lòng. Dù

sao cũng chỉ là một quyển tạp thư, không đáng tiền, cầm thì cầm thôi...

Tô Mộ Vũ không thấy hành động của Bạch Hạc Hoài, cũng không để sát ý tới những bức thư trên kệ sách. Sau khi khôi phục sức lực, hắn nhanh chóng bước thẳng đi, vì hắn chậm một khắc thì khả năng đại gia trưởng độc phát tử vong lại cao hơn một phần.