Tô Tẫn Hôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy tẩu thuốc trong lòng ra, châm lửa, lại chậm rãi hút một hơi.
Tô Mộ Vũ vẫn cầm dù trong tay, gương mặt bình tĩnh, cứ lẳng lặng chờ đợi như vậy một lúc lâu. Sau đó, Tô Tẫn Hôi mới nhìn về phía Tô Mộ Vũ hỏi: “Có điều kiện gì không?”
“Ta, đại gia trưởng và Triết thúc sẽ rời khỏi Ám Hà, về gia viện. Mong lão gia tử gửi một bức thư cho Đề Hồn Điện.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
“Gia viên?” Hai mắt Tô Tẫn Hôi híp lại: “Ngươi thật sự tin là nơi đó có tồn tại?”
“Chỉ cần đồng ý, đại gia trưởng có thể rút kiếm.” Tô Mộ Vũ không trả lời câu hỏi của Tô Tẫn Hôi, chỉ nhẹ nhàng phất tay chỉ vào Miên Long Kiếm trước mặt: “Rút kiếm ra, kế nhiệm chức vị đại gia trưởng!”
Tô Tẫn Hôi buông tẩu thuốc xuống, đứng dậy.
Tô Mục Thu nhìn Tô Tẫn Hôi một cái, trầm giọng nói: “Gia chủ, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để chấp chưởng Miên Long Kiếm.”
“Đúng vậy, đại gia trưởng đang khảo nghiệm ta, dù sao chỉ cầm kiếm thôi còn chưa đủ, còn phải cầm kiếm ra khỏi tòa thành này mới được.” Ánh mắt Tô Tẫn Hôi lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Nhưng làm gì có thời cơ tốt nhất cơ chứ? Cơ hội như vậy chỉ thoáng qua trong giây lát, cho nên chỉ cầm cầm lấy, đó là thời cơ tốt nhất.” Tô Tẫn Hôi giậm mũi chân lướt tới, đứng trước mặt Tô Mộ Vũ.
Ở sảnh trong, Tô Xương Hà mỉm cười, chậm rãi tháo băng vải trên cổ tay. “Miên Long Kiếm, ta lấy!” Tô Tẫn Hôi giơ tay phải, định cầm lấy kiếm. Tô Mộ Vũ rất thức thời lùi lại phía sau một bước.
Nhưng ngay lúc này chỉ nghe phía ngoài gian nhà có người cao giọng quát lớn: “Đợi đã”. Mọi người quay lại, chỉ thấy một cái quan tài đen từ ngoài sân bay vào, xoay tròn trên không trung rồi rơi bịch xuống đất. Tiếp đó hai nam tử
áo trắng của Mộ gia hạ xuống đất, hai người tay cầm trường kiếm, song kiếm hợp bích, chặt đứt xích sắt cột quan tài.
“Đây là!” Tô Mục Thu vốn luôn bình tĩnh cũng phải hét lên một tiếng.
“Con mẹ nó!” Nắp quan tài đen bị đá văng ra, một nam tử mặc áo quan phục màu đỏ từ trong quan tài đi ra. Hai người của Mộ gia cầm trường kiếm nhìn nhau, lập tức thu kiếm trở lại trên bức tường. Tô Mộ Vũ chăm chú quan sát nam tử áo đỏ kia, chỉ thấy nam tử kia mặc áo bào đỏ, đầu đội mũ quan, trước ngực thêu hình một con tiên hạc giương cánh bay lượn, lại thêm eo đeo đai ngọc, chân đi ủng của triều đình, ngoài diện mạo cực kỳ tuấn tú chứ không phải râu quai nón mắt trợn trừng, còn lại không khác nào Diêm La vương trong bức tranh Tết.
“Ngột ngạt chết đi được! Mộ Tử Trập đâu? Mau ra đây cho ta!” Người áo đỏ phẫn nộ quát.
“Ai dám tới làm càn trong địa bàn Tô gia ta!” Tô Trạch rút kiếm lao thẳng ra ngoài, vừa rồi Tô Mộ Vũ không dùng kiếm đã chiến thắng hắn, khiến hắn cực kỳ tức tối, giờ phút này người của Mộ gia lại lao vào quấy rối, càng khiến hắn tức điên. Hắn xuất kiếm xé tan làn mưa, trực tiếp chém thẳng vào đầu người áo đỏ.
“Cái đầu trọc to thật!” Người áo đỏ cảm thán: “Giống như quả trứng kho!” Hắn giơ tay lên, chỉ một chưởng đã nắm chặt trường kiếm của Tô Trạch, tiếp đó nhẹ nhàng đẩy một cái, trực tiếp bẻ gãy mũi kiếm hất ra ngoài, đánh úp về phía Tô Tẫn Hôi trong đại sảnh. Tô Mục Thu bước lên trước một bước, ngăn trước mặt Tô Tẫn Hôi, vung kiếm đánh rơi thanh kiếm kia: “Mộ gia điên rồi hay sao mà dám thả kẻ này ra?”
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, hạ giọng nói: “Người này là ai?”
“Mộ gia Mộ Từ Lăng, năm xưa đã trộm bí tịch Diêm Ma Chưởng ở chỗ đại gia trưởng, tự tiện tu luyện, kết quả là luyện tới mức bản thân người không ra người quỷ ra không quỷ, chuyện này rất huyên náo trong Mộ gia. Nhưng lúc đó chúng ta còn chưa tiến hành nghi lễ Quan Tính, cho nên không biết. Mà trước khi chúng ta gia nhập Tô gia, hắn đã bị Mộ gia nhốt lại rồi.” Tô Xương Hà từ gian nhà trong đi ra, tới bên cạnh Tô Mộ Vũ, nói đầy ẩn ý.
“Diêm Ma Chưởng?” Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, đây là võ công độc môn mà chỉ đại gia trưởng Ám Hà mới có thể tu luyện, nhưng môn võ công này tà ác
quái dị tới cực điểm, đa số thời điểm chỉ là một nghi thức truyền thừa, ví dụ như đại gia trưởng thế hệ này chưa bao giờ tu luyện môn võ công đó.
“Nhìn bàn tay hắn ấy, bên rìa bàn tay có khí đỏ quấn quanh, chứng tỏ Diêm Ma Chưởng đã có công lực tám tầng, có lẽ thực lực của người này còn trên cả gia chủ ba nhà.” Tô Xương Hà giơ tay đặt lên vai Tô Mộ Vũ, hạ giọng nói: “Đừng đứng ngây ra đó nữa, người ta có nhắm vào ngươi đâu, lại định bốc đồng đấy hả?”
Tô Mộ Vũ quay đầu sang nhìn Tô Xương Hà: “Ngươi bị thương à?”
Tô Xương Hà mỉm cười nói: “Ta và gia chủ Mộ gia Mộ Tử Trập đánh một trận, không phân cao thấp!”
Hai người hạ giọng trò chuyện với nhau, còn đám người của Tô gia ở trong sảnh cũng không để ý tới họ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Mộ Từ Lăng trong sân, Tô Triết nhìn thanh kiếm đã gãy trong tay mình, cực kỳ kinh ngạc.
Hắn tự nhận là trong thế hệ này của Tô gia, trên phương diện kiếm thuật hắn và Tô Mộ Vũ sàn sàn như nhau, nhưng hôm nay giao chiến với người khác hai lần, hắn đều thua chỉ trong một chiêu.
“Trứng kho, ngươi muốn chết không?” Mộ Từ Lăng nhìn Tô Trạch, hai cánh mũ trên đầu khẽ rung động.
Tô Trạch căng thẳng nuốt nước miếng, không biết nên trả lời ra sao.
“Gia chủ nói, nếu lần này ngươi có thể giết chết Tô Tẫn Hôi của Tô gia, ngươi sẽ được tự do. Ngoài Ám Hà ra, thiên hạ này ngươi muốn đi đâu cũng được.” Một đệ tử Tô gia đứng trên bức tường nói.
“Mộ Tử Trập là cái thá gì mà đòi ra lệnh cho ta?” Mộ Từ Lăng vung tay, đột nhiên kéo một cái, không ngờ lại trực tiếp lôi đệ tử Mộ gia trên bức tường cách xa mười trượng xuống, tiếp đó lại giơ tay nắm lấy, trực tiếp vồ nát ngực người nọ. Máu tươi bắn lên tung tóe, rơi cả lên mặt Tô Trạch ở bên cạnh.
Mọi người ở nơi này đều trải qua vô số trận tử chiến, có sát chiêu nào chưa từng thấy, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy người như Mộ Từ Lăng, ra tay thô bạo với tộc nhân của mình, trực tiếp giết chết đương trường. Đa số mọi người đều suy nghĩ cùng một vấn đề: nếu chiêu vừa rồi kéo bọn họ, bọn họ có thể tránh né được không?
“Mộ Từ Lăng, ngươi không sợ Trùy Tâm Cổ à!” Đệ tử Mộ gia còn lại hai chân run rẩy nhưng vẫn bạo gan hỏi.
“Lại chơi trò này.” Mộ Từ Lăng giơ ngón tay lên móc lỗ tai: “Ta thắng thì giúp ta giải cổ? Nói rồi đấy nhé?”
“Gia chủ chính miệng nói!” Đệ tử Mộ gia trả lời.
“Mộ Tử Trập tuy không phải loại tốt lành gì nhưng ta đành tin hắn một lần, giết ai đây?” Mộ Từ Lăng lấy từ trong lòng ra một quyển sổ màu đỏ.
“Gia chủ Tô gia, Tô Tẫn Hôi.” Đệ tử Mộ gia cao giọng đáp.
“Nói nhỏ chút nói nhỏ chút.” Mộ Từ Lăng cúi người, giơ ngón tay chấm máu tươi dưới đất: “Thằng nhóc vừa nãy tên là gì?”
“Mộ Thiên Lân.” Đệ tử Mộ gia trả lời.
“Nghe giống như bị phái đi chịu chết.” Mộ Từ Lăng viết ba chữ đó lên quyển sổ, sau đó nhìn sang phía Tô Trạch, ngươi tên gì?”
Lúc này Tô Trạch đã hoàn toàn ngây dại, nghe câu hỏi lập tức trả lời theo bản năng: “Tô Trạch.”
“Trạch trong sông núi hả?” Mộ Từ Lăng hỏi. Tô Trạch gật đầu, nhưng đầu vừa hạ xuống là không còn nâng lên mà trực tiếp bay từ thân hình ra ngoài.
Mộ Từ Lăng không buồn nhìn cái đầu bay đi tới một cái, tiếp tục viết lên quyển sổ: “Cũng là cái tên ra ngoài là chết.” Viết xong hai cái tên này hắn mới ngẩng đầu nhìn vào trong phòng.
“Tô Tẫn Hôi thì khác, cái tên này nghe có vẻ rất khó giết.”