“Ngươi có muốn thanh kiếm này không?” Thủy Quan giọng điệu bình thản, như đang nói một chuyện hết sức bình thường, chẳng hề quan trọng: “Ta có thể đưa nó cho ngươi.”
Tô Mộ Vũ giơ cánh tay trái: “Thế thì đưa ta.”
“Đưa tay cầm kiếm ra nhận lấy nó. Lần này khác với lần trước, một khi ngươi nhận thanh kiếm này, ngươi phải luôn nắm lấy nó.” Thủy Quan nói đầy ẩn ý.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Nếu Tô Tẫn Hôi không nhận được kiếm, thế thì ta sẽ đưa thanh kiếm này lại cho đại gia trưởng. Chuyện tiếp theo sẽ do ông ấy định đoạt.”
“Đúng như đại gia trưởng nói, ngươi là người rất có nguyên tắc. Nhưng ngoài nguyên tắc ra, có phải trong lòng ngươi rất ghét chuyện làm sát thủ không?” Thủy Quan cười nói.
Tô Mộ Vũ không trả lời câu hỏi này, chỉ khẽ cúi người: “Xem ra Thủy Quan đại nhân không định trả Miên Long Kiếm lại cho ta.”
“Ngươi có thể tới đoạt.” Thủy Quan giơ ngang Miên Long Kiếm trước mặt: “Chỉ cần ngươi làm được.”
“Được.” Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên, Tế Vũ Kiếm trong tay đâm ra một kiếm, lướt qua bên cạnh Thủy Quan. Một kiếm này cực kỳ nhanh chóng, Bạch Hạc Hoài cũng không thể thấy rõ, thậm chí không cảm giác được Tô Mộ Vũ đã không còn bên cạnh mình.
“Thuấn Sát kiếm pháp?” Thủy Quan gật đầu: “Không tệ. Xem ra sau này ngươi đã về Vô Kiếm thành, tìm lại những kiếm phổ mất tích năm xưa. Không biết ngươi đã học xong bộ kiếm pháp của phụ thân ngươi chưa?”
Tô Mộ Vũ nhìn thanh Tế Vũ Kiếm trong tay, trên mặt không có vết máu, chỉ có nước mưa.
Chỉ tiếc là, trên đời có thứ cho dù kiếm có nhanh đến đâu đi nữa cũng không thể chặt đứt, đó chính là nước.” Thủy Quan nhẹ nhàng nâng tay, làn nước mưa trút xuống chậm rãi động lại trực tiếp ay hắn. Hắn nhẹ nhàng vươn một ngón tay, khối nước đó đánh thẳng về phía Bạch Hạc Hoài.
“Dừng tay!” Tô Mộ Vũ quát khẽ một tiếng, lập tức vung kiếm ngăn trước mặt Bạch Hạc Hoài, nhưng nước mưa kia chỉ bay được nửa đường đã hóa thành hơi nước tiêu tan. Khi Tô Mộ Vũ quay đầu lại, thân hình Thủy Quan đã biến mất.
Trong Ổ Nhện.
Đại gia trưởng ngồi trong đình trúc giữa sân, nhìn cơn mưa, nói đầy ẩn ý: “Không ngờ ngươi lại tới đây.”
“Thiên Quan chúc phúc, Địa Quan xá tội, Thủy Quan giải ách. Bây giờ Ám Hà đang hỗn loạn, đương nhiên phải do ta tiêu tai trừ ách.” Thủy Quan đã ngồi trên gian đình trúc từ lúc nào không hay.
Đại gia trưởng trầm giọng nói: “Nhiệm vụ giết Đường nhị lão gia là ai đưa ra?”
Thủy Quan ngắm nghía thanh Miên Long Kiếm trong tay: “Đương nhiên là vị mà ngươi biết.”
Đại gia trưởng thở dài một tiếng: “Mọi chuyện bây giờ đều trong dự liệu của hắn?”
Thủy Quan vung Miên Long Kiếm xuống, xuyên qua căn đình trúc, cắm trước mặt đại gia trưởng: “Hắn nào phải thánh nhân, làm sao tính toán được nhiều như vậy. Mọi chuyện xảy ra bây giờ đều nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhưng hắn cũng rất mong chờ, sau chuyện nay Ám Hà sẽ biến thành một Ám Hà mới ra sao.”
Đại gia trưởng gật nhẹ đầu: “Cho dù thế nào Ám Hà...” Thủy Quan cười: “Cũng không cần có ngươi.”
Đại gia trưởng đi tới nắm lấy Miên Long Kiếm: “Ta có thể tới gia viên.”
“Ha ha ha ha. Gia viên. Trong truyền thuyết nó là tịnh thổ duy nhất của Ám Hà, ở nơi đó có thể thật sự buông bỏ đồ đao, sống những ngày tháng của người
bình thường. Nhưng ngươi là đại gia trưởng, chắc ngươi cũng biết gia viên chưa bao giờ tồn tại! Đó là một lời dối trá.” Thủy Quan thần sắc quái dị, như nghe thấy chuyện nực cười nhất.
“Ta làm đại gia trưởng ba mươi năm, lâu hơn thời gian của các vị lúc trước, cho nên ta cũng làm được rất nhiều chuyện mà họ không làm được.” Đại gia trưởng rút thanh Miên Long Kiếm dưới đất lên, mắt rồng ở cuối chuôi kiếm mở ra.
Thủy Quan vung ống tay áo một cái, thân hình lập tức biến mất, hòa tan trong làn nước mưa.
“Ngươi định ngỗ nghịch với tam quan hay sao? Ngươi định đánh với ta?” Thân hình Thủy Quan đã biến mất mà âm thanh vẫn còn vang vọng.
Đại gia trưởng cười vang: “Ta làm đại gia trưởng ba mươi năm, chuyện duy nhất chưa làm đó là nhận thua. Các ngươi muốn dùng cái chết của ta để huyết tẩy thành một Ám Hà mới, nhưng ta cảm thấy, chỉ khi nào các ngươi chết đi, Ám Hà mới có thể có tương lai mới.”
“Ám Hà chưa bao giờ là Ám Hà của ngươi, cũng không phải là Ám Hà của tam quan Đề Hồn Điện chúng ta, nó là một lưỡi đao trong tay người khác mà thôi. Chúng ta không có tư cách quyết định nó, chỉ có người cầm đao mới có.” Thủy Quan đột nhiên hạ xuống đất, bàn tay vỗ mạnh xuống, một cột nước bắn về phía đại gia trưởng.
Đại gia trưởng vung Miên Long Kiếm trong tay lên, chém về phía cột nước. Nhưng đúng như Thủy Quan đã nói, nước là thứ không thể chặt đứt. Cột nước kia xuyên qua Miên Long Kiếm, tiếp tục đánh về phía đại gia trưởng. Đại gia trưởng cười lạnh một tiếng, giơ một ngón tay điểm nhẹ lên cột nước, cột nước kia lập tức dừng lại, sau đó toàn bộ cột nước ngưng kết thành một khối băng dài. đại gia trưởng vung kiếm lên chém tan khối băng này thành từng mảnh.
“Tự nhiên lại quên, tuy ngươi vốn họ Mộ, nhưng trước khi trở thành đại gia trưởng vẫn luôn ở Tô gia.” Thủy Quan thần sắc hơi đổi: “Không ngờ ngươi còn biết cả Sương Hàn kiếm khí của Tô Tẫn Hôi.”
“Không phải cũng biết mà là mạnh hơn hắn, mạnh hơn nhiều!” Đại gia trưởng cầm Miên Long Kiếm bằng hai tay, cắm mạnh xuống đất; “Ví dụ như chiêu này, hắn không biết!”
Toàn bộ khoảng sân đều bị băng giá bao phủ, nước mưa biến thành những viên đá lớn đổ xuống, so với chiêu thức mà Tô Tẫn Hôi sử dụng để đấu với Mộ Từ Lăng lúc ở gian nhà của Tô gia, tốc độ lúc này mau chóng hơn nhiều, luồng khí lạnh lẽo cũng mãnh liệt hơn nhiều. Đáng sợ hơn nữa là tất cả sương giá băng đá đều đánh về phía Thủy Quan đang đứng.
“Thiên địa cực hàn, phong đao sương kiếm!” Thủy Quan giang hai tay ra, một luồng khí vô hình lan tỏa, ngăn cản sương giá và mưa đá ngoài phạm vi ba thước.
“Cho dù tóc ta đã bạc trắng, cho dù các ngươi cảm thấy ta đã không đảm nhiệm nổi chức vị này, nhưng ta vẫn là người mạnh nhất trong Ám Hà.” Đại gia trưởng gầm lên một tiếng.
Thủy Quan nhìn sương giá và mưa đá từ từ tiếp cận mình, lông mày hơi nhíu lại, cười lạnh nói: “Không ngờ độc Tuyết Lạc Nhất Chi Mai có thể chữa khỏi thật, vừa rồi nên giết nha đầu kia đi. Còn để lại thì sau này sẽ là một tai họa.” Thân hình hắn đột nhiên xoay tròn, miễn cưỡng đẩy lùi sương giá một khắc, tiếp đó tung người nhảy lên, định đào tẩu.
“Ở lại cho ta!” Đại gia trưởng rút trường kiếm trong tay ra, vung lên trời, một luồng sương giá lập tức đóng băng toàn bộ bức tường. Mắt cá chân của Thủy Quan cũng dính phải một luồng sương giá, nhưng thân hình hắn vẫn hóa thành nước mưa, biến mất bên ngoài bức tường. Đại gia trưởng buông trường kiếm xuống, thở hổn hển từng hơi.
Lúc này Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài cũng chạy tới, hai người nhìn toàn bộ khoảng sân đóng băng, cả hai đều cả kinh. Tô Mộ Vũ giơ tay sờ lớp băng trên mặt đất, hạ giọng nói: “Còn bá đạo hơn Sương Hàn kiếm khí của Tô lão gia tử mấy phần.”
Đại gia trưởng nhìn về phía bọn họ: “Vừa rồi các ngươi có thấy Thủy Quan của Đề Hồn Điện không?”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Có, nhưng hình như hắn tới không phải để giúp chúng ta, lập trường không minh bạch.”
Đại gia trưởng cười lạnh một tiếng: “Hắn tới không phải để giúp bất cứ ai.”