Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 7: Màn 1



Lộc Lai Trấn, quán trọ Thành Hoa.

Một nam tử gầy như que củi ngồi trong phòng, chậm rãi pha trà.

Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc đứng trước mặt hắn, sau lưng đã đầm đìa mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh một hơi.

“Các ngươi đã giao chiến với Tô Mộ Vũ?” Nam tử kia ngẩng đầu, mắt thâm quầng rất nặng, thân thể như bộ xương khô khoác da người.

Tạ Trường Trạch hạ giọng nói: “Thưa vâng.” ‘Rầm’ một tiếng, nam tử kia đặt chén trà lên bàn.

Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc toàn thân run rẩy: “Chúng ta vô dụng, không phải đối thủ của hắn, khiến hắn trốn thoát!” Tạ Kim Khắc vội vàng nói.

“Nực cười.” Nam tử chậm rãi rót trà vào chén: “Đối phương là Tô Mộ Vũ, hai người các ngươi là cái thá gì, nếu các ngươi có thể đánh được hắn, thế thì Khôi của Ám Hà chúng ta chẳng hóa ra trò cười à? Ta tức giận không phải vì các ngươi thua dưới tay hắn mà là các ngươi để vị thần y kia gặp mặt đại gia trưởng!”

Tạ Trường Trạch khẽ thở dài: “Khi chúng ta tới Bạch Hạc Dược Trang, vị thần y ấy đã đi rồi.”

“Đúng là ngu ngốc.” Nam tử kia chậm rãi uống một ngụm trà, thở dài một tiếng: “Cô gái trẻ tuổi mà các ngươi thả đi mới là thần y.”

“Không thể nào, cô ta trông còn chưa tới hai mươi, sao lại là tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo được?” Tạ Trường Trạch nhíu mày nói: “Hơn nữa, Tô Triết của Tô gia cũng thử rồi, cô ta không đeo mặt nạ da người.”

“Nếu bọn Tô Mộ Vũ đã gặp thần y từ trước, sao lại phải ở lại trong đạo quán chờ các ngươi. Nếu suy đoán theo thời gian mà các ngươi nói, vậy thì chỉ có thể là cô gái đó tìm thấy bọn họ, thuật lại hành tung của các ngươi cho Tô Mộ Vũ, từ đó Tô Mộ Vũ mới có thể bố trí cho bọn họ lên đường trước, bản thân thì ở lại

giữ chân các ngươi.” Nam tử kia bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói lại thì cũng là lỗi của ta, nhiệm vụ quan trọng như vậy, ta nên đích thân ra tay.”

Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc cùng thở phào một tiếng, giọng điệu của nam tử kia đã hòa hoãn hơn không ít, xem ra hôm nay hai người bọn họ có thể tránh khỏi phạt nặng.

“Bây giờ đại gia trưởng đang bệnh nặng, gia chủ ba gia tộc đều muốn leo lên chức vị kia, như vậy phải xem ai nhanh hơn. Ai lấy được Miên Long Kiếm trước thì người đó sẽ là đại gia trưởng mới. Trong thời khắc quan trọng này, ta sẽ không phạt các ngươi. Nhưng nhiệm vụ tiếp theo, các ngươi không thể thất bại, nếu không...” Nam tử đột nhiên quay đầu, đột nhiên ném chén trà trong tay ra ngoài, đập nát một cánh cửa gỗ bên cạnh.

Tô Xương Hà xuất hiện bên cạnh cửa, một tay khoác lên lỗ tai, dáng vẻ như đang nghe lén. Lúc này cửa gỗ bị đập nát, hắn đành ngượng ngùng thu tay lại, gãi đầu: “Ai da, bị phát hiện rồi.”

“Tô Xương Hà.” Nam tử kia khẽ nhíu mày.

Tô Xương Hà vỗ tay: “Phồn Hoa huynh, vừa rồi ngươi phân tích như vậy đúng là tinh diệu tuyệt luân, Xương Hà cực kỳ bái phục! Lúc trước còn nói người Tạ gia các ngươi là không có đầu óc nhất, ta thu hồi câu đó, ta sai rồi!”

Nam tử kia đứng dậy, đôi mắt thâm quầng nhìn Tô Xương Hà, khóe miệng hơi run rẩy: “Tô Xương Hà, ngươi đang khiêu khích ta đấy à?”

“Ta khiêu khích ai chứ nào dám khiêu khích ngươi. Bênh Tử Quỷ - Tạ Phồn Hoa.” Tô Xương Hà giậm chân lướt đi, xoay người nhảy từ trên lan can xuống dưới sảnh chính ở tầng một.

Tạ Kim Khắc đuổi theo, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tô Xương Hà vẫy tay với mình, hắn gầm lên một tiếng, định đuổi theo.

“Không cần.” Tạ Phồn Hoa quát khẽ: “Ngươi không phải đối thủ của hắn, đuổi theo cũng chỉ có nước bị làm nhục thôi.”

Nhìn nụ cười đầy khiêu khích của Tô Xương Hà, trong lòng Tạ Kim Khắc cực kỳ tức tối, nhưng hắn cũng biết Tạ Phồn Hoa nói không sai, trong lúc tức tối giơ chưởng đập nát lan can.

“Không có việc gì sao cứ thích khiêu khích của người Tạ gia?” Tô Triết đứng bên cạnh Tô Xương Hà, bất đắc dĩ nói.

“Người của Tạ gia là dễ đùa nhất.” Tô Xương Hà vuốt ve chòm ria: “Triết thúc, chúng ta đi thôi.”

Tô Triết cầm phật trượng đi ra ngoài, vừa đi vừa nhai cau: “Lão gia tử bảo ta tới giúp ngươi lần này, nói mọi chuyện đều nghe lời ngươi, ngươi có sắp xếp gì không?”

“Lần này đại gia trưởng đi về phía bắc chỉ là để kéo dài thời gian dọc đường, để thần y kia chữa trị cho mình. Chỉ cần thương tích của đại gia trưởng khá hơn, với thủ đoạn của hắn, lúc về Ám Hà thì bọn lão gia tử sẽ không việc gì, nhưng đám tay chân lặt vặt chúng ta khó mà thoát khỏi số phận bị thanh toán. Cho nên lần này, mục tiêu duy nhất của chúng ta là giết chết đại gia trưởng!” Tô Xương Hà nhướn mày.

Tô Triết gật đầu: “Sau đóa thùy xao?”

“Có ai muốn gánh tội giết chết đại gia trưởng? Nếu Tạ gia và Mộ gia muốn gánh, ta xin chắp tay nhường lại cơ hội nổi danh này, dù sao có đưa đao cho ta thì ta cũng không giết. Ta chỉ giết con bé kia đi, thần y mà chết, liệu đại gia trưởng sẽ sống được mấy ngày!” Tô Xương Hà duỗi người: “Đại gia trưởng chết rồi thì mới tranh đoạt Miên Long Kiếm với lũ ngốc kia, đến lúc đó ta, Tô Mộ Vũ và Triết thúc liên thủ, ai mà cướp được của chúng ta?”

“Đợi đã, sao Tô Mộ Vũ lại liên thủ với chúng ta? Hôm nay thiếu tí nữa thì đánh nhau cơ mà.” Tô Triết nhổ bã cau, châm lửa vào tẩu thuốc.

“Đã bố trí từ trước rồi.” Tô Xương Hà mỉm cười: “Ta phái một đội ngũ tới tìm Tô Mộ Vũ, võ công của nhưng người đó không cao, nhưng bọn họ đều họ Tô, từng thực hiện nhiệm vụ cùng Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ sẽ không giết bọn họ, nhưng Triết thúc cũng biết đấy, ép một đám người rút lui còn khó hơn giết bọn họ nhiều. Cho nên trong thời gian ngắn Tô Mộ Vũ sẽ không đuổi kịp bọn đại gia trưởng, chúng ta cần nắm lấy cơ hội, giết chết thần y kia!”

“Bây giờ đại gia trưởng và thần y đang được Địa Chi Thập Nhị Tiếu bảo vệ, xoa ngươi tự tin vậy?” Tô Triết chậm rãi phun một ngụm khói.

Tô Xương Hà bĩu môi, ngửa đầu lên nhìn về phương xa: “Ta phái người đưa thư tới hoàng thành ở phương bắc, trong đó có người xuất thân Đường môn, bây giờ đang có địa vị rất cao, năm xưa cũng coi là có thanh danh hiển hách trên giang hồ. Trong Cửu Giang Tỳ Bà Đình, ba món ám khí, khiến toàn bộ thiên hạ kinh ngạc, là cao thủ tuyệt thế tề danh cùng đám người Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phong.”

“Đường Liên Nguyệt.” Cánh tay cầm tẩu thuốc của Tô Triết rung nhẹ.

“Đường nhị lão gia không ở trong Thục Trung Đường môn mà tự mua một tòa nhà ở Liêu Lạc thành, đó là vì tính cách hắn kỳ quái, không thể chung sống với người trong Đường môn. Toàn bộ Đường môn, ngoài Đường lão thái gia có chút tình cảm huynh đệ với hắn, chỉ còn lại một người khá thân cận. Người đó chính là Đường Liên Nguyệt. Ta không biết vì sao đại gia trưởng lại đi giết Đường nhị lão gia, nhưng ta biết, Đường nhị lão gia đã chết, người muốn báo thù nhất chắc chắn là Đường Liên Nguyệt.” Tô Xương Hà mỉm cười.

Tô Triết cau mày: “Xương Hà à, nước cờ này của ngươi, rất nguy hiểm.”

“Hoàng gia thay đổi triều đại có thể trả giá bằng toàn bộ thiên hạ, Ám Hà chúng ta thay đổi triều đại, sao lại không thể đi vài nước cờ hiểm?” Ánh mắt vốn luôn hài hước của Tô Xương Hà bỗng toát lên vẻ hung ác.