Nam tử tuấn tú giơ dù giấy chậm rãi đi trên đường, tay phải của y ôm một cái bọc giấy dầu, y có vẻ cực kỳ để ý tới bọc giấy, dọc đường luôn né tránh những khách bộ hành vội vàng đi qua, tránh cho giọt nước bắn lên. Có xe ngựa đột nhiên chạy qua bên cạnh hắn, làm nước mưa lầy lội dưới đất bắn tung tóe, nhưng nam tử kia chỉ nhẹ nhàng vung tay áo là gạt hết nước bùn xuống.
Khung cửa sổ của gian nhà ven đường bật mở, cô gái vẫy khăn tay đỏ tươi nhìn nam tử đi ngang qua bên dưới, giọng nói dịu dàng tới tận xương: “Quan nhân, mưa to gió lạnh, sao không lên đây ngồi chơi.”
Nam tử kia khẽ nâng dù giấy, nhìn lên trên trên, lắc đầu mỉm cười: “Không cần, phải về nhà cho sớm kẻo lại bị mắng.”
Cô gái kia thấy gương mặt của nam tử, đầu tiên sửng sốt, sau đó lại nghe được ý xa cách trong giọng nói lễ phép kia, gương mặt không khỏi đỏ lên, nhịp tim cũng nhanh hơn vài phần.
Là một nam tử còn đẹp hơn cả ta.
Vừa rồi mình gọi người ta như vậy không giống như dụ dỗ mà giống như đang chiếm lợi của người ta.
“Mẫu Đơn tỷ tỷ, sao lại đỏ mặt thế?” Một cô gái áo đỏ ở bên cạnh thò đầu ra khỏi cửa sổ, tò mò quan sát nam tử bên ngoài cửa.
“Là thiếu niên ra sao mà khiến Mẫu Đơn tỷ tỷ của chúng ta nói không ra lời?”
Nhưng nam tử kia đã buông dù xuống, bước chân của hắn rất chậm nhưng không biết vì sao tốc độ lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới cuối con đường.
Cô gái áo đỏ u oán nói: “Là một kẻ không hiểu phong tình.”
Cô gái được gọi là Mẫu Đơn tỷ tỷ vuốt ve gò má nóng bỏng của mình: “Nhưng hắn chỉ đứng đó, đã là phong tình.”
“Ta về rồi đây.” Nam tử dừng chân trước một căn nhà lớn, giơ tay đẩy cửa.
Cánh cửa mở ra, một mùi thuốc pha với mùi nước mưa ngày xuân phả tới mặt, nam tử kia nheo mắt, hít một hơi.
Nhưng hắn mới ngây ngất chưa được một chớp mắt thì cái bọc giấy đang ôm bên tay phải đã bị cướp mất
“Cuối cùng cũng về, đồ đạc không ướt đấy chứ?” Cô gái mặc đồ trắng sốt ruột nói.
Nam tử tuấn tú gật đầu đáp: “Yên tâm đi, chỗ dược liệu này được ta che chắn cẩn thận lắm.”
Cả bọc giấy dầu lẫn chỗ dược liệu đều bị ném lại cho nam tử, cô gái chẳng buồn để ý, lấy bánh hoa quế nóng hổi bọc trong giấy dầu ra, vừa nhai vừa cười nói: “Không tệ không tệ, lần này còn nóng, ngon quá đi ngon quá đi!”
Nam tử tuấn tú nở nụ cười bất đắc dĩ, đi qua bên cạnh cô gái, định vào phòng trong, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn lên lại sửng sốt: “Sao hôm nay lại càng đông?”
“Ngày xuân Cốc Vũ, gió thổi thấu tim, dễ phát bệnh?” Cô gái áo trắng vừa ăn bánh hoa quế, vừa hờ hững trả lời.
“Bệnh gì?” Nam tử hỏi.
“Hoài xuân!” Cô gái áo trắng nuốt miếng bánh hoa quế cuối cùng, bực bội đáp.
Hai người này đã từng là Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ của Tô gia và truyền nhân Dược Vương Cốc Bạch Hạc Hoài. Sau đêm hôm đó, Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài đã tới Tiền Đường thành, chuyển vào gian nhà mà Bạch Hạc Hoài chuẩn bị cho bọn họ. Bạch Hạc Hoài mở một dược trang ở đây, vừa đến nơi đã chữa khỏi bệnh lạ của Lý viên ngoại giàu có trong Tiền Đường thành, mọi người nghe danh đến xin chữa trị liên miên không dứt. Còn Tô Mộ Vũ làm trợ thủ cho Bạch Hạc Hoài, giúp cô làm những việc vặt như sắc thuốc mua thuốc. Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, mọi người trầm trồ khen là cặp uyên ương. Nhưng Bạch Hạc Hoài nhanh chóng phủ nhận. Bọn họ chỉ là bạn bè, cùng tới Tiền Đường thành tìm đường sinh sống mà thôi.
Lúc bọn họ nói những lời này, trong số những người nghe được có cả con gái nhà Lý viên ngoại, tên là Lý Truyền Hoa. Chẳng bao lâu sau cô bé đã khiến những lời này đồn ầm ĩ trong Tiền Đường thành.
Vì vậy dược trang đã bị phân nửa số khuê nữ chờ xuất giá chiếm lĩnh.
“Bệnh gì?” Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ ngồi lên chiếc ghế trong sảnh, tiện tay bắt mạch cô gái bên cạnh. Cô gái này sắc mặt hồng hào, ánh mắt sáng sủa, trông cực kỳ khỏe mạnh, chỉ có điều tốc độ mạch đập cao hơn người bình thường không ít.
Đó là vì cô nàng vẫn luôn nhìn Tô Mộ Vũ. “Bệnh gì?” Bạch Hạc Hoài tăng âm lượng.
Cô gái khôi phục tinh thần, cười xấu hổ: “Chính vì không biết bị bệnh gì nên mới đến khám bệnh mà...”
“Mười lượng, ta bảo tên kia tự tay đi sắc thuốc cho ngươi, đồng ý không?” Bạch Hạc Hoài nháy mắt với cô nàng, hạ giọng nói.
Cô gái ngạc nhiên: “Thuốc gì cơ?”
“Một lạng Bản Lam Căn, Tô Mộ Vũ, sắc cho cô nương này đi.” Bạch Hạc Hoài giơ bút viết một đơn thuốc như rồng bay phượng múa, sau đó đưa cho cô gái: “Mười lượng bạc.”
“Một lạng Bản Lam Căn mà mười lượng bạc?” Cô gái tặc lưỡi nói.
“Ngươi tới Xuân Vọng Lâu, tìm một tướng công thỏ nói chuyện phiếm cũng phải ba mươi lượng bạc, nhưng dung nhan có bằng nửa vị trong nhà ta không?” Bạch Hạc Hoài thu đơn. “Không muốn thì ta cho người khác.”
“Muốn muốn.” Cô gái đoạt lại đơn thuốc, cực kỳ phấn khởi chạy sang góc: “Thỏ tướng... à không, Tô công tử, giúp ta sắc thuốc với.”
Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười với cô, gật đầu: “Đợi một lát.” Bạch Hạc Hoài ngáp một cái: “Người tiếp theo.”
“Ta trả trăm lượng, ta muốn hắn ngủ với ta!” Một cô gái vóc dáng khôi khô ngồi xuống, vỗ thẳng tấm ngân phiếu lên bàn.”
“Không có dịch vụ đó!” Bạch Hạc Hoài tức tối vỗ bàn đáp: “Nhiều lắm là hắn cho ngươi uống thuốc, hai trăm lượng!”
“Được!” Cô gái kia đáp ứng rất hào sảng.
“Đây là Tiền Đường thành cơ mà? Sao còn có người Trung Châu...” Bạch Hạc Hoài giơ tay che mặt: “Trời đất ơi.”
Mãi tới khi mặt trời lặn ở đằng tây, số người tới xin chữa trị mới giải tán. Bạch Hạc Hoài mệt tới mức nằm nhoài ra ghế dài, còn Tô Mộ Vũ đã bận rộn cả ngày vẫn còn hơi sức lựa chọn dược liệu còn lại.
“Mệt quá đi thôi, ngươi không nghỉ ngơi một lát à?” Bạch Hạc Hoài hỏi Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ mỉm cười lắc đầu: “Vẫn còn đỡ, chỉ là sắc thuốc thôi, nhẹ nhàng hơn những chuyện trước kia nhiều.”
“Ta phát hiện ngươi rất hưởng thụ, thế nào, cảm giác trái ôm phải ấp không tệ đấy chứ?” Bạch Hạc Hoài trêu ghẹo: “Đúng là bất ngờ, chúng ta kiếm tiền trong Tiền Đường thành không phải nhờ vào y thuật của ta mà là nhan sắc của ngươi. Chậc chậc chậc.”
“Đúng là hưởng thụ.” Tô Mộ Vũ gật đầu.
Bạch Hạc Hoài ‘khụ’ một tiếng: “Hóa ra ngươi là người như vậy.”
“Ta rất hưởng thụ những ngày yên ổn mà lại bình thường như vậy.” Tô Mộ Vũ lau mồ hôi trên trán: “Dường như ngày nào cũng làm những chuyện đó, cũng nói những lời đó, nhưng lại thật sự cảm nhận được cuộc sống.”
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên, quay đầu sang phía khác: “Ngươi nói vậy là được rồi.”
Trong lúc trò chuyện, một con bồ câu trắng đậu trên mái hiên.
Tô Mộ Vũ buông dược liệu xuống: “Đói bụng rồi, ta đi nấu cơm đây.”
Bạch Hạc Hoài giật bắn cả mình, trượt khỏi cái ghế: “Không cần, không cần... ta không đói!”
“Bận bịu cả ngày rồi, sao lại không đói. Hôm nay ta đã hỏi nhà Vương tỷ tỷ bên cạnh, đồ ăn hôm qua thiếu mất một loại gia vị, bổ sung thêm là được.” Tô Mộ Vũ đi thẳng tới nhà bếp.