Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 76: Màn 5



“Quỷ Sai mở đường, gặp gỡ Hoàng Tuyền.”

Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà đứng bên bờ sông, nước sông mang cả bùn đất dâng lên hạ xuống, đúng như Hoàng Tuyền trong truyền thuyết. Bên bờ kia của Hoàng Tuyền là một sơn trang lớn, phía trước sơn trang cắm một lá cờ, trên cờ viết bốn chữ - Quán trọ Hoàng Tuyền.

“Đã thấy Hoàng Tuyền, quỷ sai ở đâu?” Tô Xương Hà cất cao giọng nói. Tô Mộ Vũ hơi nghiêng đầu, đột nhiên quay người.

Chỉ thấy bốn bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, ai nấy mặc áo dài màu vàng, người khoác áo choàng tím, đội nón che, tay cầm một cây dù giấy loang lổ, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

“Người cao ba thước, cầm dù tránh nắng, Hoàng Tuyền quỷ sai. Quả nhiên trên người toàn âm khí.” Tô Xương Hà mỉm cười vuốt ria: “Trông còn u ám hơn Ám Hà chúng ta.”

“Chủ nhân phái ta chờ ở đây lâu rồi, Ám Hà đại gia trưởng.” Quỷ sai cầm đầu giọng nói khàn khàn, âm trầm tới mức gần như không thể nghe rõ.

Tô Xương Hà mỉm cười: “Từng nghe chủ nhân Hoàng Tuyền thần thông quảng đại, không ngờ lại đoán trước được ta sẽ tới nơi này.”

“Vậy xin mời đại gia trưởng và Tô Mộ Vũ gia chủ lên thuyền.” Quỷ sai cầm đầu dẫn ba người còn lại đi sát qua bên cạnh hai người Tô Xương Hà, một chiếc thuyền nhỏ lắc lư như sắp đổ đỗ bên bờ sông, một cô gái mặc áo đỏ diễm lệ tới cực điểm đang cầm mái chèo đứng ở mũi thuyền, mỉm cười nhìn Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Cô ấy xuất hiện ở đây từ lúc nào vậy?”

“Thế chẳng tốt sao, ít nhất trên thế gian này còn có thứ khó lường hơn cả Ám Hà chúng ta.” Tô Xương Hà mỉm cười đi tới.

Bốn tên quỷ sai bung dù đi lên mũi thuyền, nhẹ nhàng xoay tròn cây dù loang lổ trong tay, nước sông đang cuộn sóng bỗng trở nên phẳng lặng. Cô gái đẩy nhẹ mái chèo, chiếc thuyền chậm rãi đi sang bờ bên kia.

“Công tử là gia chủ tân nhiệm của Tô gia, Tô Mộ Vũ à? Công tử trông thật tuấn tú.” Đôi mắt của cô gái áo đỏ nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ bị nhìn ngó tới mức mất tự nhiên, khẽ gật đầu nói: “Cô nương cũng là mỹ nhân, quá khen.”

“Ta cũng là mỹ nhân à?” Cô gái áo đỏ vung tay, kéo da mặt xuống, để lộ máu thịt dưới làn da: “Thế này còn là mỹ nhân không?”

Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, không nói gì.

Cô gái áo đỏ lại vung tay, biến lại dung nhan tuyệt mỹ vừa rồi: “Không đùa với công tử nữa.”

“Cô nương biết đổi dung nhan?” Tô Xương Hà cười nói.

Cô gái áo đỏ cũng cười theo, giọng nói lại biến thành nam: “Ngươi có chắc ta là cô nương không?”

Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ nhìn nhau, cuối cùng Tô Xương Hà chép miệng: “Đúng là khiến ta hoang mang, ngươi tên là gì?”

“Tiểu nữ tên là Hồng Anh.” Giọng nói của cô gái áo đỏ lập tức trở nên yêu kiều quyến rũ, khiến người nghe xong chỉ thấy thân thể mềm nhũn.”

“Gặp quỷ rồi.” Tô Xương Hà cúi đầu mắng.

Không bao lâu sau, con thuyền nhỏ đã tới bờ đối diện, bốn tên quỷ sai trực tiếp lên bờ, tiếp tục cầm cây dù đi về phía tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền. Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà cũng đi theo.

“Công tử, phải bình an đi ra đấy nhé.” Giọng nói quyến rũ tới tận xương tủy vang lên sau lưng bọn họ.

Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà quay đầu lại, chỉ thấy một bà lão tóc trắng xóa ngồi trên mũi thuyền, vẫn mặc bộ áo đỏ nhưng tuổi tác như đột nhiên tăng thêm năm mươi năm.

“Gặp quỷ rồi.” Lần này cả Tô Mộ Vũ cũng hạ giọng mắng chửi.

“Cũng khá thú vị.” Tô Xương Hà tiếp tục đuổi theo bốn tên quỷ sai kia: “Đám người trong Mộ gia cũng biết thuật dịch dung, nhưng kém xa Hồng Anh

này.”

Bốn tên quỷ sai đi tới quán trọ Hoàng Tuyền, quỷ sai cầm đầu gõ nhẹ lên cửa. Tiếp đó một làn sương mù dày đặc đột nhiên dâng lên, Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ lập tức tựa lưng vào nhau. Tô Mộ Vũ tháo cây dù sau lưng ra, Tô Mộ Vũ cũng cầm thanh Tấc Chi kiếm trong tay, một lát sau, sương mù dày đặc dần dần tiêu tan.

Cánh cửa của tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền đã mở, còn bốn tên quỷ sai đã đi đâu không rõ. Một giọng nói hùng hậu vang lên từ bên trong: “Quý khách Ám Hà, mời vào đây.”

Tô Xương Hà khoanh hai tay trong áo, hai con dao chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào. Hắn bước qua cửa lớn của tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền, chỉ thấy một nam tử béo ục ịch mặc y phục hình đồng tiền đang ngồi bên quầy gõ bàn tính, vừa gõ vừa cau mày. Bàn tính rung động lách cách, nghe có vẻ tức tối.

“Ngươi là chủ nhân của tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền?” Tô Xương Hà hỏi.

“Đợi đã!” Nam tử ục ịch hét lớn một tiếng, tiếp đó cau mày, cúi đầu nhìn bàn tính như đang lâm vào trầm tư. Một lúc lâu sau hắn ném bay cái bàn tính xuống đất, bàn tính lập tức chia năm xẻ bảy, hạt bàn tính rơi đầy đất. Hắn nổi giận đùng đùng nói: “Không tính rõ được, không tính nữa, giết sạch bọn chúng đi.”

Đám quỷ sai vừa dẫn đường xuất hiện ở cửa: “Chưởng quầy nói thật chứ?”

“Giết đi giết đi.” Nam tử ục ịch bực bội xua tay: “Đầu xuôi đuôi lọt, chết cũng không nhận!”

“Tuân lệnh.” Quỷ sai lập tức lui xuống.

Lúc này nam tử ục ịch mới nhìn sang phía Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ: “Nhị vị chính là người cầm quyền của Ám Hà hiện giờ, đại gia trưởng Tô Xương Hà và gia chủ Tô gia Tô Mộ Vũ? Thú vị thú vị, ta biết các ngươi. Bây giờ Ám Hà lại được hai kẻ vô danh thống lĩnh. Làm sao các ngươi làm được?”

Tô Xương Hà mỉm cười, đang định mở miệng nhưng lại bị Tô Mộ Vũ ngăn cản: “Chuyện đó không liên quan gì tới việc chúng ta đến đây chuyến này.”

“Ha ha ha ha, trong Hoàng Tuyền của ta mà dám nói năng như vậy, không hổ từng là Khôi. Cái gọi là quỷ trong cõi người, cũng là bạn đồng hành của chúng ta.” Nam tử ục ịch nhìn Tô Mộ Vũ.

“Các hạ là chủ nhân Hoàng Tuyền?” Tô Mộ Vũ hỏi.

Nam tử ục ịch xua tay: “Ài ài ài, không thể nói linh tinh như thế được. Ta chỉ là người tính sổ sách, nào dám đảm đương mấy chữ chủ nhân của hoàng tuyền. Các ngươi tới xem gì thì xem, đừng có hãm hại ta.”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không dám. Xin nhờ chưởng quầy.”

“Vậy đừng nhiều lời, chưởng quầy, ngươi dẫn chúng ta tới xem kho báu của Ám Hà đi.” Tô Xương Hà lấy từ trong lòng ra một chiếc chìa khóa bằng vàng ròng, đặt lên trên quầy.

Nam tử ục ịch đó nhận chìa khóa, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đã lâu rồi không có ai đến nơi đó. Đi theo ta.”

Nam tử ục ịch đẩy cửa ngầm phía sau ra, dẫn hai người đi vào. Sau khi bước qua cửa ngầm, bọn họ tới một sơn trang lớn. Tòa nhà mà Tô Xương Hà mua ở Tiền Đường thành đã rất lớn, còn sơn trang này phải lớn bằng cả trăm tòa nhà như vậy. Nam tử ục ịch dẫn bọn họ tới một ngôi nhà ở chỗ sâu nhất trong sơn trang rồi mới dừng bước nói: “Chính là chỗ này.”