“Đói quá đi.” Tô Xương Hà ngửi thấy mùi đồ ăn, liếm môi một cái, lấy từ trong lòng ra một cái bọc giấy dầu, bên trong là đậu phộng. Hắn nhón một hạt ném vào trong miệng: “Ăn hạt đậu phộng cho đỡ thèm.” Hắn vừa ăn vừa đi tới cửa thôn, ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường.
Gió núi thổi qua làm rơi vài chiếc lá cây, xung quanh yên ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng nhai nuốt đậu phộng của Tô Xương Hà.
“Xuất hiện đi, tam quan đại nhân. Khi muốn tìm các ngươi thì các ngươi biến mất không còn bóng dáng, khi không muốn tìm thì các ngươi lại cứ xuất hiện. Ngươi nói xem, hèn hạ không?” Tô Xương Hà hung hăng cắn một viên đậu phộng.
“Sao ngươi lại ở đây?” Địa Quan bước ra đầu tiên.
“Bắt con tin uy hiếp, loại người như các ngươi, à không đúng, loại người như chúng ta vẫn hay làm vậy mà.” Tô Xương Hà nở nụ cười khinh bỉ.
Địa Quan cau mày: “Chúng ta đoán nơi này sẽ có người, vốn tưởng sẽ gặp phải Chấp Tán Quỷ, không ngờ lại là ngươi.”
“Vì ta và các ngươi giống nhau. Trong gia viên có rất nhiều mối ràng buộc duy nhất của thành viên Ám Hà, nhưng ta không có ràng buộc, có đánh ta cũng không sợ các ngươi. Các ngươi diệt sạch cả thôn cũng chẳng sao, ta chỉ cần giết chết ba người các ngươi là được.” Tô Xương Hà ăn nốt hạt đậu phộng cuối cùng, thổi bụi trong tay, lấy một con dao găm ra; “Không nhiều lời nữa, đánh đi.”
Địa Quan cười lạnh: “Ngươi tự tin đến vậy cơ à, một mình ngươi mà đòi giết chết cả ba chúng ta? Đại gia trưởng đời trước còn chẳng dám nói vậy.”
“Ngươi có thể thử xem. Ngươi yên tâm, một khi nơi này xảy ra chuyện, người của Ám Hà sẽ đưa thư tới Thiên Khải Thành, Tô Mộ Vũ sẽ không hề đàm phán với cái gọi là người đứng sau Ám Hà, hắn chỉ trực tiếp rút kiếm” Tô Xương Hà chỉ con dao vào Địa Quan: “Bây giờ Ám Hà nằm dưới sự quản lý của kẻ vô danh, tất cả đều là một khởi đầu mới. Chúng ta có thể không cần cả phòng vàng bạc đó, đừng nghĩ mình cũng có vốn liếng.”
“Nếu là khởi đầu hoàn toàn mới, thế thì không phải Ám Hà. Nếu các ngươi muốn giữ lại cái tên Ám Hà, trên tay chúng ta cũng có vốn liếng.” Địa Quan trả lời.
“Rõ là lắm lời.” Tô Xương Hà tung người nhảy tới, dao găm trong tay đâm tới cổ Địa Quan.
Địa Quan hừ lạnh một tiếng, chém phán quan bút trong tay ra, hai người lướt sát qua nhau. Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay dao găm trong tay, cười nói: “Ngồi trên ghế cao đã quen, ngươi quên giết người ra sao rồi à?”
Địa Quan ngạc nhiên, phán quan bút trong tay rơi xuống đất, trên cổ tay xuất hiện một vệt máu. Hắn trầm giọng nói: “Thân pháp nhanh thật.”
“Thốn Chỉ Kiếm, giết người trong gang tấc.” Tô Xương Hà cười nói: “Ngươi nghĩ mình đang đối mặt với ai?”
“Người trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo.” Thiên Quan xuất hiện sau lưng Tô Xương Hà, đặt tay lên vai hắn.
Tô Xương Hà khẽ nghiêng đầu: “Thân pháp của Thiên Quan đại nhân mới là nhanh.”
“Ta chỉ cần vận sức chút thôi, bả vai của ngươi sẽ bị phế bỏ.” Thiên Quan lạnh lùng nói.
“Cứ thử xem?” Tô Xương Hà khẽ nhướn mày.
“Được!” Thiên Quan không hề do dự tăng cường lực đạo, nhưng bả vai của Tô Xương Hà lại trượt khỏi tay hắn. Hắn cả kinh: “Hóa Cốt công.”
“Ha ha ha.” Tô Xương Hà điểm mũi chân lùi lại phía sau ba bước, thu hồi dao găm trong tay: “Các ngươi muốn lực lượng của Ám Hà, nhưng chúng ta còn không biết rốt cuộc các ngươi có thể cho chúng ta cái gì?’
“Ý ngươi là?” Thiên Quan trầm giọng nói.
“Đàm phán, lấy thành ý của các ngươi ra đây chứ đừng nghĩ cách uy hiếp chúng ta. Sau này ta không muốn thấy bóng dáng các ngươi ở gia viên nữa, nếu không chẳng thà cá chết rách lưới.” Tô Xương Hà ngẩng đầu: “Cá chết rách lưới, ta hay làm thế lắm, các ngươi cũng biết mà.”
“Được.” Thiên Quan và Địa Quan đồng thời rời khỏi, còn Thủy Quan vẫn không hiện thân lại mở miệng nói: “Ta rất tán thưởng ngươi, Tô Xương Hà.”
Tô Xương Hà mỉm cười: “Ngươi có tư cách gì mà đòi tán thưởng ta?”
“Bỏ qua như vậy à?” Địa Quan tức giận hỏi Thiên Quan.
Thiên Quan sắc mặt vô cùng ảm nói: “Nếu Tô Xương Hà đã đoán trước được chúng ta sẽ tới đây, thế thì chắc chắn hắn đã chuẩn bị. Đúng như lời hắn nói, bây giờ chúng ta đang cần lực lượng của bọn hắn, nếu tan vỡ ở đây thì khó mà trả lời bên Thiên Khải Thành.
Thủy Quan khẽ mỉm cười: “Ảnh tông ở Thiên Khải Thành đã xuống dốc còn Ám Hà đã cường đại hơn quá khứ. Lựa chọn của chúng ta, liệu có nên...”
Thủy Quan nheo mắt lại: “Ngươi đang nói cái gì?”
Ngoài cửa thôn, Mộ Vũ Mặc ngắm nghĩa Tiêu Triều Nhan, nghi hoặc nói: “Ngươi xinh đẹp vậy, sao lại cam tâm ở trong một thôn xóm nhỏ?”
“Dung mạo với ở đâu có gì liên quan?” Tiêu Triều Nhan mỉm cười: “Thôn này rất tốt, nếu ngươi sống ở đây một thời gian, ngươi cũng không muốn rời đi. Nơi này khác với bên ngoài, ở đây không có nhiều hỗn loạn, thời gian như ngưng đọng.”
“Hy vọng sẽ có cơ hội này.” Mộ Vũ Mặc cười nói: “Ngươi nói Tô Mộ Vũ là huynh trưởng của ngươi?”
“Thật ra nói kỹ hơn thì không phải, phụ thân ta là đồ đệ của phụ thân hắn. Nếu xét theo bối phận, ta nên gọi hắn là sư thúc.” Tiêu Triều Nhan cúi đầu cười: “Ta cứ tưởng sẽ được gặp hắn sớm thôi.”
“Sắp rồi, sẽ nhanh thôi. Hắn đang làm một chuyện rất quan trọng, sau khi xong việc chắc chắn hắn sẽ trở lại nơi này. Ta từng nghe hắn nhắc tới gia viên, ta tứ tưởng đó là giấc mơ của hắn, không ngờ lại có một nơi như vậy thật.” Mộ Vũ Mặc gật đầu.
Lúc này Tô Xương Hà vừa ngâm nga một điệu nhạc vừa chậm rãi đi vào: “Đến giờ ta vẫn cho rằng tên Tô Mộ Vũ kia đang nằm mơ.”
“Xong rồi à?” Mộ Vũ Mặc quan sát Tô Xương Hà, phát hiện quần áo trên người hắn vẫn sạch sẽ, không giống như vừa giao chiến.
“Tạm thời bỏ đi, không thể ở lại đây quá lâu, ngươi và vị hảo muội muội của Tô Mộ Vũ mang mọi người trong thôn đổi sang chỗ khác thôi.” Tô Xương Hà nói.
Tiêu Triều Nhan lắc đầu: “Chúng ta đã ở đây rất nhiều năm, đây là nhà của chúng ta, chúng ta không thể đi được.”
“Mạng quan trọng hay thôn quan trọng.” Tô Xương Hà hỏi.
Tiêu Triều Nhan vỗ thanh trường kiếm bên hông: “Chúng ta có thể tự bảo vệ thôn. Nơi này là gia viên, nếu tùy tiện vứt bỏ, sao có thể gọi là gia viên?”
“Tuy ta cảm thấy đầu óc ngươi không được tốt nhưng can đảm đấy.” Tô Xương Hà xoay người: “Vũ Mặc, triệu tập nhân mã dưới trướng bảo vệ nơi này. Đợi ta và Tô Mộ Vũ giải quyết xong mọi chuyện, bọn họ không cần dọn đi đâu cả, nơi này sẽ là gia viên an toàn nhất.”
Mộ Vũ Mặc thở dài một tiếng: “Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ một trận chiến mới lại sắp bắt đầu.”
“Đúng vậy.” Tô Xương Hà ngẩng đầu nhìn lên trời: “Nhưng ta cứ cảm thấy, chỉ cần Tô Xương Hà ta còn sống trên đời một ngày, trận chiến giữa ta và thế giới này sẽ không bao giờ dừng lại.”