Mười ngày Tiểu Mãn, chết dưới đao. Màn đêm buông xuống.
Tô Mộ Vũ thay áo choàng màu đen, giấu cây dù trong áo choàng, chuẩn bị rời khỏi quán trọ.
“Mệt chết đi được.” Ngay lúc hắn sắp ra cửa, Tô Triết từ nhảy vào qua đường cửa sổ, đi tới bên bàn gỗ, chẳng buồn rót nước, trực tiếp cầm ấm trà lên đổ vào trong miệng
“Triết thúc.” Tô Mộ Vũ kinh ngạc: “Thúc về nhanh vậy.”
“Mệt chuết đi được.” Tô Triết thở phào một tiếng. “Nuêú không phoải chuyện khẩn cấp, sao toa phoải nhoanh nhoanh chóng chóng về đây báo lại?”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Tư Không Trường Phong đưa ra tin tức quan trọng gì
à?”
“Đã xác định được kẻ địch của Ảnh tông, lòa Lang Gia Vương Tiêu Nhược
Phong!” Tô Triết trầm giọng nói.
Tô Mộ Vũ cả kinh: “Là hắn à?”
“Vốn dĩ Ảnh tông canh gác Thiên Khải, Ám Hà trông coi giang hồ, nước giếng không phạm nước sống. Nhưng bâu giờ, Ảnh tông ở Thiên Khải Thành đã sắp bị Lang Gia Vương tiêu diệt rồi, cho nên bọn họ gọi chúng ta về.” Tô Triết vừa nói vừa cầm một miếng điểm tâm lên cắn, dọc đường này hắn chạy muốn phát điên lên rồi. “Ảnh tông và Thiên Khải Tứ Thủ Hộ đang tranh quyền!”
“Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Đường Liên Nguyệt, Đường nhị lão gia...” Tô Mộ Vũ lập tức tỉnh ngộ, hóa ra lúc đó Ảnh tông ra lệnh cho tam quan, để đại gia trưởng đời trước đích thân ra tay giết chết với Đường nhị lão gia là để đối phó với Huyền Vũ Sứ Đường Liên Nguyệt. Đường nhị lão gia là người duy nhất trong Đường môn ủng hộ Đường Liên Nguyệt, giết ông ta sẽ khiến Đường Liên Nguyệt rời khỏi Thiên Khải Thành, lại mượn tay Ám Hà diệt trừ Đường Liên Nguyệt, thay bọn họ tiêu diệt một kình địch. Nhưng cuối cùng giữa Đường Liên Nguyệt và Ám Hà không nảy sinh xung đột quá lớn, có điều Đường Liên
Nguyệt vẫn chưa trở về Thiên Khải, có lẽ trong Đường môn còn có biến cố gì khác.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Tô Triết hỏi.
Tô Mộ Vũ khôi phục tinh thần, thở dài một tiếng: “Cái vũng nước Thiên Khải Thành này đúng là phiền phức.”
“Lại phải ra ngoài à?” Lúc này Tô Triết mới để ý tới bộ dạng Tô Mộ Vũ.
“Đúng. Dịch Bặc hẹn gặp ta, ta đi dạo trong Thiên Khải Thành cả nửa tháng, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Tô Triết khẽ nhíu mày: “Có muốn ta đi cùng ngươi không?’
“Không cần. Nếu đã biết mục đích của bọn họ, vậy rất nhiều chuyện cũng dễ giải quyết hơn.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói.
“Được roài, nếu có chuyện giề thì phóng lệnh tiễn, toa sẽ cứu ngươi.” Tô Triết gõ phật trượng bên cạnh.
“Thúc, thúc đã không còn là người trong Ám Hà nữa rồi.” Tô Mộ Vũ cười nói.
Tô Triết lắc đầu: “Nhưng ta vẫn hy vọng về sau ngươi gọi ta một tiếng, nhạc phụ.”
“...” Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài quán trọ, từ khi Tô Mộ Vũ bước vào nơi này, ở đây đã đầy những trạm gác. Hắn vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Hắn mặc một bộ áo đen, ẩn mình vào bóng tối, đám người kia nghe tin lập tức hành động, lên đường truy đuổi. Nhưng thân thủ của Tô Mộ Vũ cực kỳ nhanh chóng, trong Ám Hà cũng hiếm có địch thủ, trừ phi là cao thủ như Lý Tâm Nguyệt đích thân ra tay, bằng không khó ai có thể đuổi kịp hành tung của hắn. Hơn nữa trong đám người kia còn có người của Ảnh tông, bọn họ âm thầm giúp đỡ Tô Mộ Vũ phá rối những người truy đuổi khác, khiến cho các thế lực nhanh chóng mất dấu Tô Mộ Vũ.
Đồ Nhị Gia của Thiên Kim Thai là một trong số đó, hắn cúi đầu mắng: “Con mẹ nó, lúc về lại bị Đồ Đại chửi cho mất thôi.”
Thám tử mà Lý Tâm Nguyệt lưu lại mất dấu Tô Mộ Vũ, nhanh chóng quyết định, kéo đồng bọn bên cạnh nói: “Tới phủ tướng quân, báo cho Thanh Long Sứ, không thấy Tô Mộ Vũ.”
Phủ quốc trượng.
Sau tấm bình phong, nam tử mặc áo đen nằm trên một cái ghế dài, bàn gỗ bên cạnh đốt một nén hương. Nam tử kia nhắm mắt, tựa người nghỉ ngơi.
“Ngươi có thân phận như vậy mà ngày nào cũng rời khỏi nơi đó, chẳng lẽ không sợ bị bọn Lang Gia Vương phát hiện hay sao?” Dịch Bặc đứng bên cạnh hắn, thần sắc nghiêm nghị.
“Làm gì đến nỗi ngày nào, hôm nay ngươi mở tiệc gặp người khác nên ta mới đến đây.” Người áo đen mỉm cười vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay. “Còn Lang Gia Vương, hắn có biết thì cũng đã sao, hắn dám chọc vào ta hay sao?”
Dịch Bặc nhíu mày: “Nếu ngươi thật sự khinh thường hắn như vậy, sao phải tới tìm ta liên minh?”
“Tông chủ, hắn tới rồi.” Ngoài tấm bình phong, Ô Nha trầm giọng nói. “Ngươi có muốn cùng gặp không?” Dịch Bặc nhìn người áo đen.
Người áo đen cười nói: “Không cần, ta ở đây xem hắn là được.”
Dịch Bặc cười lạnh một tiếng, quay người ra ngoài. Vừa đúng lúc Tô Mộ Vũ từ ngoài đi vào, hai người nhìn nhau, Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu: “Dịch tông chủ.”
Dịch Bặc ngạc nhiên: “Ngươi không giống như trong tưởng tượng của ta.” “Ồ?” Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói: “Có gì ko giống?”
“Danh hiệu của ngươi là Chấp Tán Quỷ, là sát thủ số một số hai trong thế hệ này của Ám Hà. Nhưng trên người ngươi không có sát khí.” Dịch Bặc nói đầy ẩn ý: “Ngươi rất giống một kiếm khách.”
Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười: “Kiếm khách?”
“Trên người kiếm khách sẽ mang theo kiếm thế, ví dụ như Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, đi tới đâu cũng mang theo một luồng kiếm thế sương hàn. Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân, xuất kiếm là có hương hoa đào. Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên, xuất kiếm như mở sách. Còn có đệ tử trước kia của ta Lạc Thanh Dương, sống một mình một thành, kiếm thế thê lương. Còn ngươi, trên người ngươi có thế của mưa.” Dịch Bặc nhìn cây dù trên lưng Tô Mộ Vũ. “Lạnh lẽo trong trẻo, kiếm thế như mưa, ngươi làm sát thủ đúng là đáng tiếc.”
“Dịch tiên sinh tới tìm ta là để khuyên ta rời khỏi Ám Hà à?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Chẳng qua là đang cảm khái mà thôi.” Dịch Bặc phẩy tay áo: “Ngồi đi. Không biết Tô công tử thích ăn gì nên mời Trai Nguyệt lâu mở tiệc, đều là đồ ăn đặc sắc trong Thiên Khải Thành.”
“Đa tạ.” Tô Mộ Vũ theo Dịch Bặc đi tới bàn gỗ bên cạnh, con mắt nhìn thoáng qua tấm bình phong.
Nam tử áo đen sau tấm bình phong khẽ mỉm cười.
Dịch Bặc ngồi xuống, rót một chén rượu cho Tô Mộ Vũ: “Tô công tử, mời.”
“Cảm ơn Dịch tông chủ.” Tô Mộ Vũ cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch. Đám người Ô Nha đứng hầu bên cạnh, ai nấy nhìn Tô Mộ Vũ, trong ánh mắt ẩn chứa sát khí lạnh lẽo thấu xương.
“Có lẽ Tô công tử vẫn thấy hoang mang, giữa Ảnh tông và Ám Hà vốn không có bất cứ liên hệ gì, nhưng vì sao lại như có ngàn vạn mối quan hệ.” Dịch Bặc buông chén rượu xuống, đi thẳng vào vấn đề.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Nhiệm vụ của Ám Hà đều là do Đề Hồn Điện phái xuống. Chúng ta cứ tưởng người trên giang hồ ra giá cao hơn tìm Đề Hồn Điện thuê giết người, nhưng không ngờ tất cả đều là nhiệm vụ mà Ảnh tông phái xuống.”
“Chuyện này phải truy ngược tới khi Bắc Ly lập quốc.” Dịch Bặc uống một chén rượu, thuật lại chi tiết lịch sử giữa Ám Hà và Ảnh tông cho Tô Mộ Vũ. Mọi chuyện không khác gì suy đoán mà Tô Triết kể cho hắn, sau khi nói xong, Dịch Bặc nhìn Tô Mộ Vũ, chậm rãi đợi phản ứng của hắn.
Có điều Tô Mộ Vũ chỉ nói một câu.
“Nhưng người chấp chưởng Ám Hà hiện tại là Tô Xương Hà và ta. Hoàn toàn không có bất cứ liên hệ gì với đội Ảnh Vệ mấy trăm năm trước.”