Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 117: 117



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kể từ lúc tôi nói nhớ rõ số điện thoại của Lục Tư Tề, đến việc của hôn phòng, lại nghe Lục Tư Tề giả nói thích tôi.

Thì Mặc Dật vẫn luôn nghẹn tức, có điều do lúc Lục Tư Tề giả muốn mổ bụng tôi để lấy thai quỷ ra thì tôi lại theo bản năng che chở nó, y biết tôi đã chấp nhận đứa nhỏ trong bụng rồi cho nên y mới không đặc biệt tức giận nữa.

Kể từ lúc chúng tôi quen nhau đến hiện tại hình như y cũng không thể hiện quá nhiều tình cảm.

Mặc dù là vậy nhưng y vẫn luôn che chở tôi, khi ở ga tàu cao tốc sợ tôi một người một mình đến nơi khác cho nên cố ý để lộ mặt đi theo tôi.

Y không nói nhưng tôi lại biết y đối với tôi rất tốt.

Hai tay tôi ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Mặc Dật, trên mặt tôi mang theo nụ cười tủm tỉm, kiểng chân lên nhìn y, sau đó hôn nhẹ y một cái, thấp giọng nói: "Sau khi đụng phải anh, em không nghĩ sẽ chắp vá sinh sống cùng anh ta, cũng không cần chắp vá.

"
Đây là điều mà chúng tôi đã nói khi chuyển hàng, Mặc Dật đã dụ muốn tôi nói ra nhưng khi đó bị Tề Sở cắt ngang.

Tôi cũng nghĩ nói ra sẽ tốt hơn so là giữ trong lòng.

Mặc Dật từ từ cong khoé môi lên, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng thêm đỏ, y duỗi tay ôm lấy eo tôi và cúi đầu nhìn, sau đó bình tĩnh nói khẽ: "Ồ, hoá ra là vậy à?"
Nói xong, y không đợi tôi phản ứng lại liền hôn tôi.


Môi của tôi nóng như lửa đốt, không thể! phục hồi lại độ mát lạnh ban đầu, sau đấy cả người tôi giống như sắp bốc cháy vậy.

Mặc Dật cứ ôm hôn tôi như thế mà đứng ở trong sân, thật giống như muốn ăn sạch tôi không chừa một miếng nào.

Chờ đến khi y buông tôi ra thì tôi đã thở không nổi, thân thể mềm nhũn dính vào trong ngực Mặc Dật.

Y ôm tôi cười, một tay ôm lấy eo, tay còn lại vỗ về bụng nhỏ của tôi.

Hai người ôm nhau như thế này thật ra lại có cảm giác sát gần nhau hơn lúc cuồng nhiệt.

Đêm nay Mặc Dật không có làm ra hành động gì khác chỉ đơn giản đưa tôi đi quanh sân, có điều y vẫn không có nói cho tôi biết y rốt cuộc là ai.

Y chỉ muốn đổi nơi này thành một cái gì đó mới mẻ, và tất nhiên phần lớn đều theo sự bố trí của tôi, y đây là muốn trang hoàng lại nơi này thành một nơi ấm áp hơn, cũng là nơi sau này chúng tôi sẽ sống cùng nhau.

Sau đó chúng tôi chỉ ôm nhau ngủ, lần này tôi không nằm mộng thấy người tụng niệm kia, cũng không có thấy mấy thứ quái vật cổ quái khủng bố nên ngủ một giấc rất ngon lành.

Lúc tỉnh dậy tôi đã trở lại nhà của mình, Mặc Dật ở bên bàn đang viết cái gì đó.

Thấy tôi tỉnh, y liền hướng tôi trầm giọng nói: "Em viết ra giấy những thứ em thích, thứ muốn mua, muốn đổi đi, anh bảo người dưới đi mua mấy món đồ lớn trước.

"
Y đây là còn nhớ rõ việc bố trí sân vào hôm qua ư, thế là lòng tôi như được rót mật vào, sau đó tôi khẽ ừ một tiếng.

Y đi đến hôn nhẹ lên trán tôi một cái: "Anh đi có chút việc, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, việc nào cần làm cứ bảo Tề Sở đi làm, sau lưng cậu ta còn có đạo môn, để họ đi giải quyết.

Nếu giải quyết không được thì bảo Lạc Lạc đi tìm anh.

"
Vừa nói đến đây thì tôi thấy Lạc Lạc từ ngoài cửa đi vào, con bé còn cười với tôi một cái, mà hình như trong tay nó đang nắm gì đó.

"Chờ anh trở về sẽ đưa em đi mua mấy món đồ lặt vặt.

" Khoé miệng, ánh mắt của y đều là ý cười, y hôn lên trên mặt tôi xong liền rời đi.


Tôi ngủ rất ngon nên không ngủ nữa liền thu dọn rồi rời giường, ra sân mới thấy sân nhà mình đã sạch sẽ, không còn một vết máu nào.

Tề Sở đang nấu canh hầm cho Hà Thi Di thấy tôi liền hỏi có muốn uống không.

Tôi vuốt cái eo có hơi to lên của mình, lắc đầu với Tề Sở: "Mấy thứ kia đâu?"
"Dọn rồi.

" Tề Sở bưng cơm sáng lên, lại thấp giọng nói với tôi: "Đây là chuyện của Đại Bạch, tôi với Mặc Dật có biết một chút nhưng không tiện nhúng tay.

Mấy thứ đó tới là vì bọn hồ ly con, sinh xong sẽ không sao.

"
Tôi nghĩ nghĩ, tôi chưa nghe qua bao giờ là có con gì lúc sinh lại thu hút quái vật tới cả?
Tề Sở không nói, chỉ sợ đây là điều kiêng kỵ.

Dạo gần đây vì chuyện của Tề Cường mà bận rộn, khó có dịp được an tĩnh nghỉ ngơi ở nhà.

Mấy nhóc hồ ly ngoại trừ ăn thì là ngủ, Đại Bạch cũng biến về bộ dạng ngây ngô, cái vẻ oai phong lẫm liệt hướng trăng tru lên vào hôm qua của nó lại giống như chưa từng xảy ra.

Hà Thi Di không phải người có thể trông trẻ con, ngược lại là Nam Nhã, chính cô ấy là người dùng thìa nhỏ bón cho hai đứa uống sữa.

Tôi lấy sách ở trong phòng ra ngoài xem, lại thấy Nam Nhã đi đến trước mặt tôi, cười khẽ nói: "Cô có muốn đi thăm "trời phù hộ" hay không, hôm nay có thể đến thăm rồi.

"

Trời phù hộ chính là đứa nhỏ bị ném vào ao anh linh mà tôi đúng lúc nhặt lên.

Tôi thật sự rất muốn đi xem nhưng trong nhà còn một Hà Thi Di mới sinh xong, Đại Bạch không đáng tin cậy, Tề Sở không tiện chăm sóc, tôi nên ở nhà thì tốt hơn.

Nam Nhã thật ra thuận miệng nên hỏi thử thôi, sau đó cô ấy liền lái xe đến bệnh viện, khi nào về thuận tiện thì mang ít đồ về cho Hà Thi Di cùng hai đứa nhóc, có lẽ là ít sữa bột với bình sữa.

Tôi đọc sách và nhân tiện thì ghi lại mấy sự kiện gần đây vào sổ ghi chép, sắp xếp lại các manh mối trong đó.

Nam Nhã đi chưa lâu thì tôi đã nghe thấy giọng của trưởng thôn truyền tới, trong lòng tôi lập tức sợ hãi, vội vã cất sách, sổ, tôi lại nghĩ cũng nên đưa cho ông ta hai trăm nghìn tệ mà Tề Cường đã trả.

Thôn trưởng ở bên ngoài hô lên hai tiếng, sau đấy dừng lại, đi tới cửa nhìn nhìn, ông ta xác nhận Mặc Dật không có ở nhà mới thở mạnh ra một hơi nói với tôi: "Bạn trai con có ở nhà không?"
"Không có.

" Tôi để ông ấy vào nhà và rót một cốc nước cho ông ấy, sau đó lại không biết nên mở lời thế nào.

Ông ta hình như rất sợ Mặc Dật sẽ trở về nên uống một hơi cạn sạch cốc nước rồi nói với tôi: "Việc đê lần trước! "

Editor: Alissa.