Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 121: 121





Mắt thấy Hà Thúy Miêu bị đàn rắn bao phủ vào trung tâm, một con rắn độc cắn bà không chết nhưng nhiều con rắn cắn dù không có độc bà ta vẫn sẽ chết.Những con rắn vừa chui ra khỏi quan tài cũng dữ tợn không kém những con trườn ở trong mộ hồi nãy, chúng lao dũng mãnh ra ngoài, thè lưỡi kêu tê tê, nhe răng rít nhẹ, nhìn trông thật sự hung ác, quần chúng xem náo nhiệt thấy thế nên không có một ai dám tiến lên.Hương mà để dễ cháy người ta thường cho ít lưu huỳnh vào.Biết thế nên tôi lấy hương ra, nắm trong tay thành một bó hương lớn, không quan tâm trong đó là hương dây (hương sợi), trầm hương hay thiên địa hương,...!Liền đem toàn bộ châm vào thao đốt vàng mã đang cháy, sau khi hương cháy tôi liền cầm nó xông qua tổ rắn.Mấy con rắn này rõ ràng không sợ khói, vì tôi cằm hương xông qua mà chúng vẫn hướng tôi nhe răng.Ngược lại, khói hun làm tôi không mở mắt ra được, mà có lẽ những con rắn bị khói hun quá nhiều nên cũng mất sức rồi.Có điều tôi vẫn sợ rắn đó nha, may mắn thay là còn có trưởng thôn, ông ấy vẫn luôn coi rắn với lươn là một, không chừng còn chảy nước miếng đối với rắn luôn ấy, ông ấy không sợ nên vội rút một thanh quan tài đưa cho tôi.Tôi liền dùng thanh quan tài đó chọc vào tổ rắn và hét lớn: "Bắt lấy."Con người đều có tâm lý theo đám đông, thấy tôi tiến lên nên người dân trong thôn đang xem náo nhiệt cũng cuống quýt tiến lên kéo phụ.Hà Thúy Miêu cố gắng hết sức nắm lấy thanh quan tài, sau đó, mọi người liền đồng tâm hiệp lực kéo bà ta ra khỏi tổ rắn.Những con rắn đó cũng theo thanh gỗ mà bò lên tới, có điều mọi người phản ứng nhanh liền dùng bụi cây rậm quấn lại làm cây đuốc và đốt lên, khói quá nhiều làm những con rắn đó không dám bò lên nữa và chỉ chốc lát sau, tất cả chúng đều bỏ chạy hết.Chờ đến khi Hà Thúy Miêu nằm trên mặt đất rên rỉ, tôi vẫn còn cầm bó hương kia mà cả người đều mềm nhũn đi, tôi cũng không rõ vừa nãy mình lấy đâu ra dũng khí làm thế, còn giờ chân tôi đã run rẩy rồi.Tôi sợ rắn lưu luyến tổ sẽ quay trở lại cho nên nhân dịp mọi người đang cảm thấy may mắn qua nhìn xem Hà Thúy Miêu thì tôi lại đem hương cắm chung quanh mộ vì dù gì hương cũng đã đốt lên hết rồi.Tôi đang cắm hương thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Hương bay lững lờ làm đắm say lòng người, quỷ thần ghé ngang phải khoan dung.


Xem Hương Môn thật sự có người mới..."Tôi nghe thấy câu nói đó liền vội quay đầu nhìn lại.Và thấy vị hoà thượng chân trần nọ đang đứng bên cạnh, ánh mắt ông ta có chút thâm trầm nhìn tôi cắm hương, sau đấy lại hơi cúi thấp đầu đối với tôi: "Bần tăng Quảng Tế của Huyền Không Tự, bái kiến Vân thí chủ."Vừa nhìn qua có thể thấy vị hoà thượng này chính là đại lão, tôi liền gật đầu lại, tay vẫn như cũ cắm hương xuống: "Người biết con sao?""Nhị luân chi mệnh, trời sinh Hoa Cái, xem hương không nói, chúng sinh đến đông đúc.


Con là Vân Thanh!" Quảng Tế thâm trầm nhìn tôi, hai mắt dừng tại bụng nhỏ, ông thở dài trầm trầm một hơi, nói: "Con đang mang...!khụ...!con nên tránh đi trước, loại này oán khí quá nặng, sợ sẽ bám vào con."Tôi nhìn theo ánh mắt của ông ta nhìn đến bụng mình, quả nhiên vị Quảng Tế này là một cao nhân, e là đã nhìn ra tôi là người đang mang thai quỷ.Tôi vội gật đầu liên tục, quỷ con này là huyết mạch của Mặc Dật, cũng là sợi dây liên kết quan trọng giữa tôi và y, hiện tại tôi cũng không còn sợ thai quỷ sẽ lấy mạng mình, ngược lại đúng là có chút luyến tiếc.Tôi muốn dùng tốc độ nhanh nhất để cắm xong hương rồi thừa dịp bọn người trưởng thôn không để ý liền rời đi trước.Kết quả vẫn chưa cắm xong hương, thôn trưởng cùng anh vợ của ổng đã chạy tới, thôn trưởng liền túm lấy tôi, mà anh vợ nọ thì lôi kéo Quảng Tế, trên mặt hai người đều lộ vẻ khổ sở.Quảng Tế liếc nhìn tôi một cái, ông ta không muốn nói chuyện với tôi khi có người ngoài ở đây, sau đó ông ta trực tiếp đi theo anh vợ của trưởng thôn, làm cho ông ấy mừng đến nổi lông mày cũng nhếch cao lên."Vân Thanh à!" Thôn trưởng lôi kéo tay của tôi, còn giúp tôi cắm hương: "Vừa rồi bác rất cảm ơn con đã cứu người, cho nên việc này chỉ có con mới có thể giải quyết được thôi, chẳng lẽ con muốn nhìn vị hoà thượng câm kia bị rắn cắn chết sao?"Tôi còn muốn giải thích thầy Quảng Tế không phải câm mà là do ông không muốn nói thôi, thì chợt nghe thấy tiếng hét từ hố mộ.Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì trưởng thôn đã lôi kéo tôi về phía hố mộ bên cạnh.Chưa kể, trưởng thôn kéo với lực rất mạnh đến mức khiến tôi loạng choạng nên tôi liền bước theo mấy bước về trước để tránh bị ngã, chỉ là khi tôi đã đứng vững thì bản thân đã đứng ở bên mép mộ.Những người xem náo nhiệt này cũng thật kỳ quái, vừa nãy tôi muốn vào nhìn thì bọn họ đều ngăn ở phía trước; bây giờ trưởng thông lôi kéo tôi đi vào thì họ lại tránh đường đi, không ngăn cản nữa, nếu không tôi có thể quay đầu lại chạy...Tôi vừa đứng yên thì thầy Quảng Tế đột nhiên quay đầu hướng tôi quát lớn: "Nhắm mắt lại!"Tôi vẫn còn đang ngây người thì ông ta đã bước nhanh tới dùng ống tay áo rộng của tăng bào(*) che lại lại đầu tôi.(*) Trang phục của hoà thượng, tăng nhân, thầy tu.Editor: AlissaCập nhật 5.1.22 tại dembuonvn.