Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 123: 123



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ sau chuyện anh linh của Nam Nhã, tôi liền biết đứa bé là thứ thuần khiết nhất trên thế gian, vì vậy thai chết ở trong bụng, anh linh do vô cớ chết non là cố chấp nhất, cho nên oán khí cũng sẽ nặng hơn.

Có điều vì sao mẫu tử song sát này lại quấn lấy tôi?
Tề Sở nghe tôi hỏi liền tỏ ra vô cùng khiếp sợ nhìn tôi, sau đó chỉ chỉ bụng nhỏ của tôi: "Cô mang thai quỷ?"
Ban đầu tôi không hiểu, sau đó nghĩ đến Lục Tư Tề giả kia muốn ăn thai quỷ trong bụng tôi là bởi vì nó có sinh khí cực vượng(*), ăn nó là có thể biến thành người?
(*)Nguồn năng lượng tích cực, sinh sôi, phát triển rất mạnh.

Tôi hơi kinh hãi nhìn Tề Sở, anh ta thầm thở dài một tiếng: "Không phải Mặc Dật đại lão nhà cô chưa nói cho cô biết cái gì đó chứ?"
Tôi gật đầu, anh ta đành phải nói tiếp: "Nhân quỷ thù đồ(*) chắc là cô biết chứ? Nhưng Mặc Dật đại lão nhà cô không giống nhau, tuy anh ta là thân quỷ nhưng chưa được xem như quỷ, nếu như anh ta có huyết mạch với người, đại khái có thể coi trái cực tất phản, thuần âm phản dương, cho nên thai quỷ có sức sinh trưởng mạnh, bằng không sẽ không có chuyện nó hút máu huyết của cô và con sinh ra mẹ sẽ chết? Mẫu tử song sát kia, nếu có thể ăn thịt thai quỷ trong bụng cô mà nói! "
(*) Nhân quỷ thù đồ: Người và quỷ khác đường.

Tôi cuống quýt xua tay, đây có thể hiểu là thứ trong bụng tôi đối với tôi là ăn tôi nhưng đối với người khác thì nó lại là một viên đại tiên đan.

Tề Sở như đứa bé nhỏ dễ dạy mà gật đầu, có điều anh ta không cho đây là chuyện lớn gì: "Thứ đó cũng coi như là quỷ hồn, đối với Mặc Dật đại lão nhà cô mà nói cũng không xem như là việc lớn, cho nên cô không cần phải nhọc lòng, đã trừ sát, không vào được đâu.


"
Lúc trước bà ngoại cũng từng nói như vậy nhưng Lục Tư Tề vẫn vào được, nhưng do có bà ngoại nên vẫn cho tôi cảm giác được an toàn.

Tôi uống một cốc nước, rồi nói với Tề Sở: "Vậy tại sao trong mộ của mẫu tử song sát này lại có rắn, theo Tần địa sư nói thì đây là rắn quấn quan tài.

Cách nói này có ý nghĩa gì sao?"
"Gì hả?" Tề Sở đang ở trong bếp dọn dẹp thì đột nhiên thò đầu ra ngoài, híp mắt nhìn tôi nói: "Cô nói là có rắn quấn quan tài?"
Tôi gật đầu đáp lại: "Mễ bà vấn mễ(*), gạo cắm xuống, còn có trứng thối và đen nữa, nghe nói là điềm báo rất hung.

"
(*) Là một nghi thức thông linh trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc.

"Than ôi!" Tề Sở kinh ngạc nhìn tôi, đi quanh người tôi vài vòng sau đó cau mày lại nói: "Thể chất của cô là gì thế?"
Cái này thì có liên quan gì đến thể chất của tôi chứ?
"Sao rướt về nhiều thứ ghê gớm thế.

" Tề Sở cực kỳ sợ hãi nhìn tôi, sau đó phất tay nói: "Để Lạc Lạc đi tìm Mặc Dật đại lão nhà cô đi? Việc này tôi giải quyết không được.

"
Lần đầu tiên nghe Tề Sở trực tiếp nhận thua, lại liên quan đến sống chết cho nên tôi liền thả Lạc Lạc ra để con bé đi tìm Mặc Dật.

Đáng thương, vị đại lão này đi chưa được bao lâu lại bị gọi trở về rồi, liệu y có cảm thấy tôi phiền không.

Lạc Lạc đang cầm một tờ giấy vàng nhìn nhìn nghe tôi nói phải đi tìm Mặc Dật thì bé có chút sợ hãi.


Tề Sở vỗ đầu con bé một cái: "Là để cho đại lão nhà con xem con học như thế nào rồi, mau đi đi!"
Lạc Lạc lập tức vui vẻ, thân mình nhoáng lên một cái, không phải bay đi mà giống như Mặc Dật là trực tiếp biến mất, đây chắc là do Mặc Dật dạy nó.

Trong lòng tôi có chút rầu rĩ, ngay cả Lạc Lạc cũng tiến bộ rồi mà tôi thì vẫn chưa.

Tôi vừa lột vỏ tỏi, vừa cùng Tề Sở thảo luận về việc mẫu tử song sát, thì Mặc Dật đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh và thấp giọng cười, nhìn tôi.

Tề Sở lập tức cầm đồ chạy mất, tôi ngượng ngùng chớp chớp mắt nhìn y, không biết nên nói lời này ra miệng như thế nào, tôi có phải rất vô dụng hay không?
"Nhớ anh sao?" Mặc Dật duỗi tay lấy tỏi trong tay tôi ra, sau đó nắm tay tôi nói: "Một ngày không gặp như cách ba thu? Cho nên mới nửa ngày đã gọi anh về?"
Ngón tay của y còn gãi nhẹ vào lòng bàn tay tôi, nó vừa ngứa lại vừa mềm, làm cả người tôi mềm nhũn đi, tôi vội vàng chống người dậy nói: "Hôm nay em gặp phải mẫu tử song sát, còn đi một đường theo em về nhà.

"
"Muốn nuốt huyết mạch của bổn quân, còn không tự xem lại răng mình có chắc hay không! Sau này đụng phải loại quỷ hồn âm mị không có mắt này thì khiến chúng nó chịu chết đi, chỉ riêng bé con trong bụng em cũng có thể nuốt chúng nó, xem như điểm tâm mà ăn!" Sắc mặt của Mặc Dật trầm xuống, dùng một tay ôm tôi vào trong ngực, để tôi ngồi trên đùi y, sau đó y duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ, nói với tôi: "Hôm nay em đi ra ngoài?"
Tôi hơi gật gật đầu, vì ngồi trên đùi y nên tôi có thể cảm nhận được cơ bắp của y căng thẳng, cũng biết chắc là y lại nổi giận rồi, thế là tôi liền hít vào một hơi, nhìn y, nhỏ giọng nói: "Mẫu tử song sát kia, còn có rắn quấn quan tài, thì sao đây? Tình hình như thế này! "
Sắc mặt của Mặc Dật chậm rãi trầm xuống, y rũ hai mắt xuống nhìn tôi và lộ ra biểu cảm như muốn đánh Tề Sở một trận.

"Em cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.


" Tôi vội vàng đứng dậy khỏi đùi y, giơ tay lên đầu hàng và đem chuyện xảy ra từ đầu tới đuôi mà kể qua một lần.

"Huyền Không Tự, Quảng Tế?" Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, lại ôm tôi vào trong lòng, để tôi ngồi lại lên đùi y rồi nói: "Nếu đã có Huyền Không Tự ra tay, việc này cứ để bọn họ đi làm, em an tâm ở nhà, mấy ngày này đừng ra cửa, có việc gì bắt Tề Sở đi làm.

"

 Editor: Alissa
Cập nhật 6.

1.

22.