Người ở đây đều sửng sốt, Lăng Tuyền Ki dịch đến bên người tôi không dấu vết, chọc chọc tôi, thấp giọng nói: “Ngươi ngốc à! Vì sao để Mặc Hàn khôi phục ký ức! Chúng ta còn giết nữ nhân này như thế nào!”
Tôi cho nàng một ánh mắt an tâm, bởi vì hiện tại Mặc Hàn còn muốn giết Cơ Tử Đồng hơn nàng.
Nhĩ lực của của Cơ Tử Đồng không tồi, nghe được Lăng Tuyền Ki nói, lại ổn định tâm thần của mình, giả bộ dáng đúng lý hợp tình: “Một khi đã như vậy, Lăng Tuyền Ki, nên biết, ta mới là người trên đầu quả tim của Mặc Hàn!”
“Bốp ——”
Cơ Tử Đồng bỗng nhiên bị một cái tát đánh ngã xuống mặt đất.
Lăng Tuyền Ki ngẩn người, ngay sau đó nhìn tôi cười.
Không sai, nàng không ra tay, bàn tay kia là tôi đánh.
Tiểu kĩ nữ, càng ngày càng không biết xấu hổ!
Bảo bảo vui sướng khi người gặp họa vỗ tay: “Mẹ đánh nàng! Hung hăng đánh! Nữ nhân không biết xấu hổ bôi nhọ thanh danh của ba ba!”
Cơ Tử Đồng giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, Hồng Quỷ lập tức dẫn theo quỷ bao vây nàng, nàng thấy không thể tránh thoát, đơn giản tử chiến đến cùng, xoay người nhìn về phía tôi, cố gắng trấn định nói: “Mộ Tử Đồng, sao, ngươi chột dạ? Nhanh như vậy muốn giết người diệt khẩu! Mặc Hàn trở về sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ba ba ta sẽ không bỏ qua ngươi!” Bảo bảo cả giận nói, lời còn chưa dứt, Cơ Tử Đồng lại bị một cái tát đánh ngã xuóng mặt đất.
Lần này tôi không ra tay.
Giữa mày bảo bảo dần hiện ra đóa mạn châu sa hoa màu đen giống Mặc Hàn kia, hiển nhiên là hắn vận dụng lực lượng chủ nhân của Minh Cung.
Con trai thật ngoan.
Tôi cho hắn một ánh mắt khích lệ, bảo bảo vui vẻ, lại tát một cái ở trên mặt Cơ Tử Đồng, Lăng Tuyền Ki xem cười không ngừng.
“Mộ Tử Đồng ——” Cơ Tử Đồng còn tưởng là tôi, luống cuống hét với tôi, cuối cùng một chữ còn chưa nói xong, đã bị tôi dùng lực lượng Minh Cung chặn ở cổ nàng, làm giọng nói của nàng biến mất.
“Mặc Hàn đã khôi phục ký ức, hắn cũng đã cho tôi nhìn, cô không đáng tiếp tục ở chỗ này cố làm ra vẻ!” Tôi lạnh lùng nhìn nữ nhân chán ghét này: “Hồng Quỷ, phái quỷ đi xem Mặc Hàn xử lý chuyện nơi đó xong chưa, giải quyết xong, bảo hắn trở về sớm một chút.”
Hồng Quỷ do dự một chút, mang theo một cổ ý vị nhắc nhở rất rõ ràng hỏi tôi: “Phu nhân ngươi xác định muốn nói cho Mặc Hàn đại nhân?”
Ở trong ấn tượng của hắn, hẳn là cũng cảm thấy trước kia Mặc Hàn yêu Cơ Tử Đồng. Nếu không, Mặc Hàn trời sinh tính lạnh nhạt, sao sẽ mang Cơ Tử Đồng về Minh Cung.
“Phu nhân… Đại nhân không ở đây, chúng ta vừa lúc có thể…” Hồng Quỷ làm động tác cắt cổ, hiển nhiên hắn cũng đặc biệt muốn giết chết Cơ Tử Đồng.
Tôi ý bảo hắn bình tĩnh: “Phái quỷ nhanh chân đi gọi Mặc Hàn.”
Hồng Quỷ bất đắc dĩ, xoay người chọn một hộ vệ tin được, phân phó vài tiếng để hắn đi.
Trong mắt Cơ Tử Đồng hiện lên hoảng sợ, nói với tôi: “Mộ Tử Đồng! Ngươi chờ đấy! Chờ Mặc Hàn trở về! Khiến cho ngươi chạy không nổi!”
“Bốp ——”
Bảo bảo đơn giản đánh qua một cái tát thô bạo, nâng khuôn mặt nhỏ vênh váo nói với nàng: “Ta luôn không đánh nữ nhân, nhưng ngươi quá ghê tởm! Đoạt đồ vật với ta thì thôi, còn ghê tởm mẹ! Không biết xấu hổ!”
Không hổ là con trai của tôi!
Tôi bế Bạch Diễm đi qua muốn dạy dỗ Cơ Tử Đồng lên. Không cho hắn lại đi qua, miễn cho bị Cơ Tử Đồng nữ nhân tâm tư ác độc này ám toán.
“Được rồi, phép khích tướng gì đó cô thôi đi.” Tôi lạnh lùng nhìn Cơ Tử Đồng: “Lúc trước Mặc Hàn dẫn cô về Minh Cung, cũng chỉ là vì tiện từ hôn mà thôi, các ngươi cũng nói xong điều kiện rồi, là chính cô lòng tham không đủ.”
Sắc mặt Cơ Tử Đồng đại biến, khiếp sợ nhìn tôi.
Lăng Tuyền Ki cũng ngây ra một lúc, xoay người hỏi tôi: “Mộ Tử Đồng ngươi nói cái gì?”
Hai ngày này tôi đã hỏi qua, năm đó hắn mang Cơ Tử Đồng trở về, có thành công từ hôn hay không, đáp án tự nhiên là không có.
Lăng Tuyền Ki lại đặc biệt kiên trì với chuyện này.
Nhưng Cơ Tử Đồng nhìn thấu quỷ Minh Cung khác đều hiểu lầm nàng và Mặc Hàn, thuận tiện bò lên trên, bên ngoài làm đủ suất diễn Minh Hậu, khiến người khác đều cho rằng Mặc Hàn yêu nàng.
Thái độ của Mặc Hàn với ngoại giới luôn không để bụng.
Quỷ khác dều xem trọng Cơ Tử Đồng, mới đầu hắn chỉ đơn thuần nghĩ bởi vì Cơ Tử Đồng là hắn mang về mà thôi, không miệt mài truy đuổi như thế nào.
Cho đến khi Cơ Tử Đồng bắt đầu nghiên cứu quỷ thuật, bắt đầu hút âm linh tới duy trì thanh xuân cho nàng, Mặc Hàn mới cảnh cáo nàng vài câu.
Lúc ấy, Lăng Tuyền Ki ở vào một khóc hai nháo ba thắt cổ, lâu lâu lại tới tìm Mặc Hàn, khóc la không chịu từ hôn.
Mặc Hàn cảm thấy cách mạng sẽ phải thành công, nên không điều Cơ Tử Đồng về.
Ai ngờ, sau đó lời đồn ở Minh Cung là Mặc Hàn muốn cưới Cơ Tử Đồng làm hậu càng truyền càng lợi hại lúc này,Mặc Hàn mới ý thức được chuyện không thích hợp.
Thủ đoạn của Cơ Tử Đồng cũng không cao minh, Mặc Hàn một tra đã biết là nàng cố ý. Nhân tiện, còn tra được Cơ Tử Đồng làm chuyện tu luyện quỷ thuật cắn nuốt âm linh càng thêm trọng.
Vì thế đã xảy ra chuyện hắn đuổi Cơ Tử Đồng rời khỏi Minh Cung.
Sau lại, chính là Cơ Tử Đồng tính kế nội đan của Mặc Uyên.
Mặc Hàn trọng thương bị phong ấn, không biết khi nào có thể tỉnh lại, Mặc Uyên cảm thấy nội đan của mình đều không bảo vệ được, là hắn liên lụy Mặc Hàn.
Nhìn Lăng Tuyền Ki, hắn nghĩ tới một phương pháp lợi dụng sơ hở.
Lúc trước, Mặc Hàn chỉ nhận lời Lăng Tuyền Ki sẽ trở thành Minh Hậu, cũng không có nói là Minh Hậu của ai.
Chúng quỷ đều cho rằng, là Mặc Hàn đồng ý, tự nhiên chính là Minh Hậu của Mặc Hàn.
Nhưng Mặc Uyên cũng là Minh Vương, thê tử của hắn cũng là Minh Hậu.
Mặc Uyên đi tìm Lăng Tuyền Ki.
Lăng Tuyền Ki ngay từ đầu tự nhiên là không muốn, nhưng nếu nàng không gả cho Mặc Uyên. Vậy tương đương với là tự động từ bỏ vị trí Minh Hậu, Mặc Hàn cũng sẽ không cưới nàng.
Nghĩ bên ngoài Minh Cung kia từng có con lão quỷ muốn lột nàng da, Lăng Tuyền Ki cắn răng đồng ý.
Tôi trấn an vỗ bả vai Lăng Tuyền Ki: “Là Cơ Tử Đồng ra chủ ý!”
“Tiện nhân!” Lăng Tuyền Ki tức giận mắng một tiếng, rút trường kiếm ra muốn đâm về phía Cơ Tử Đồng.
Hồng Quỷ chợt lóe sang bên, làm kiếm cô hắn không nghiêng không lệch đâm trúng trái tim Cơ Tử Đồng.
Bảo bảo che kín đôi mắt, đang chờ Cơ Tử Đồng chết đi, lại không nghĩ rằng nàng ta duỗi tay cầm ngược lại kiếm của Lăng Tuyền Ki.
Nàng dùng sức kéo về phía trước, Lăng Tuyền Ki không chuẩn bị, bị nàng bỗng nhiên kéo về phía trước.
Cơ Tử Đồng lập tức bắt được tay Lăng Tuyền Ki.
Ngay lập tức, nơi hai người chạm vào nhau, trên người Lăng Tuyền Ki xuất hiện một dấu bàn tay, như bị axít ăn mòn.
Hồng Quỷ lập tức mang người tiến lên tách hai nữ quỷ ra, Lăng Tuyền Ki lui trở lại bên người tôi, thân da nàng mặc kia như một bộ quần áo rách.
“Tại sao lại như vậy?” Tôi khó hiểu.
Lăng Tuyền Ki hừ lạnh một tiếng: “Tiện nhân kia muốn lấy xác chết mình về hoàn dương, gia tăng tu vi! Ta nói cho ngươi, mơ tưởng!”
Lăng Tuyền Ki hung hăng lườm Cơ Tử Đồng, ném kiếm trong tay xuống đẩy sang một bên, đôi tay xé phía sau cổ mình một vết rách, soạt một tiếng cởi thân da trên người kia xuống, lộ ra diện mạo vốn dĩ của mình.
Cơ Tử Đồng lập tức muốn xông lên tranh đoạt da người trên tay Lăng Tuyền Ki, tôi sớm có phòng bị, dùng lực lượng Minh Cung áp chế nàng tại chỗ.
Lăng Tuyền Ki cười mặt mày phi dương: “Mộ Tử Đồng, ngươi nhìn nàng cho ta!”
Nàng cười rất vui vẻ, vẻ mặt nhìn Cơ Tử Đồng càng là trào phúng: “Mặc Hàn lại là vì từ hôn mới mang ngươi tiện nhân này trở về Minh Cung! Mệt ta còn tưởng rằng ngươi vẫn luôn là bạch nguyệt quang của hắn! Ha ha ha! Rốt cuộc bổn tiểu thư không cần mặc da người thối hoắc này nữa!”
“con ngươi lớn lên sẽ biết, ngoan, chúng ta giáo huấn người xấu trước!” Tôi nói.
Bạch Diễm gật đầu, nói với Lăng Tuyền Ki: “Nhị thẩm, để con đốt da nàng! Như vậy nàng sẽ không khôi phục được!”
“Được!” Lăng Tuyền Ki vung bàn tay lên, ném da người mềm oặt trên tay kia về phía tôi.
Tôi ôm Bạch Diễm ghét bỏ muốn tránh ra, cơ thể tiểu gia hỏa lại dướn về phía trước tìm tòi, một quỷ hỏa màu lam rơi xuống da người bay về phía chúng ta.
“Không ——”
Ở trong kêu khóc tê thanh kiệt lực của Cơ Tử Đồng, Bạch Diễm tăng lớn hỏa thế, đốt da người kia cũng không dư lại tro.
Sắc mặt Cơ Tử Đồng lập tức biến xám trắng, rốt cuộc pháp lực cường đại kia của nàng cũng yếu xuống.
Lăng Tuyền Ki vỗ tay reo hò, đồng thời cũng kinh ngạc một chút: “Ngươi lại tu cửu chuyển âm thể!”
“Nhị thẩm, đó là cái gì?” Bảo bảo khó hiểu hỏi.
Lăng Tuyền Ki giải thích nói: “Người sống tu luyện cửu chuyển âm thể, cho dù là hồn phách và thân thể chia lìa, hồn phách cũng có thể khống chế thân thể. Trách không được…” Lăng Tuyền Ki cáu giận gật đầu: “Ta nói sao ta không giết được ngươi, thì ra tất cả đều là nhờ vào phúc của thân da này của ngươi! Bạch Diễm, đốt tốt lắm!”
Trách không được lúc trước ở mật thất, Cơ Tử Đồng có thể khống chế thân thể máu chảy đầm đìa của nàng công kích tôi.
Đồng thời, cũng giải thích vì sao ngay từ đầu, rõ ràng tôi không phải là đối thủ của Lăng Tuyền Ki, lại có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại với nàng.
Bởi vì lúc ấy Cơ Tử Đồng trốn ở hồn phách của tôi cho nên công kích tôi tương đương với là công kích nàng, cho nên Lăng Tuyền Ki xuống tay với tôi mới có thể nơi chốn chịu hạn chế.
Bảo bảo tự hào ôm cổ tôi “Mẹ, có phải con có tay thiện nghệ bảo vệ môi trường hay không?”
“Đúng, bảo bảo của nhà chúng ta thích nhất bảo vệ môi trường!” Tôi cười nói.
Ánh mắt Cơ Tử Đồng nhìn về phía chúng tôi, nháy mắt hận không thể giết chúng tôi. “Di thể của sư phụ cô đâu?” Tôi hỏi nàng.
Lúc trước Mặc Hàn phái Hồng Quỷ đi Động Thiên Phúc Địa một chuyến, để hắn đi thu thập mảnh nhỏ hồn phách của Lam Thiên Hữu. Nhưng, Hồng Quỷ đi vài ngày, đều không tìm được nửa điểm hơi thở hồn phách của Lam Thiên Hữu.
Mặc Hàn nói cho tôi, lúc này Lam Thiên Hữu là thật sự đã chết.
Tôi vốn định để Hồng Quỷ an táng di thể của Lam Thiên Hữu cho tốt, nhưng Hồng Quỷ lại nói, hắn không tìm thấy di thể.
Năng lực làm việc của Hồng Quỷ là tuyệt đối không có vấn đề, sau khi Động Thiên Phúc Địa này bị thương nặng, bên kia càng trở thành cấm địa.
Khổng Tuyên nói, lúc hắn mang theo Đại Bàng rời đi t, di thể Lam Thiên Hữu còn nằm ở chỗ cũ.
Như vậy giải thích duy nhất, chính là Cơ Tử Đồng lại thừa dịp tôi không có thời gian đi quản nàng, lại chui vào trong thân thể Lam Thiên Hữu, xong việc còn dùng thân thể kia rời khỏi Động Thiên Phúc Địa.
Ai ngờ nghe thấy tôi nói, ánh mắt Cơ Tử Đồng càng thêm oán hận: “Ngươi muốn di thể sư phụ ta làm gì? Đừng quên, là ngươi hại chết hắn!”
Cho dù là ở khi nào, nữ nhân này đều có thể liếc mắt một cái nhìn thấu chuyện tôi không muốn nghĩ đến nhất.
“Không liên quan đến cô, nói, cô đưa di thể hắn đi đâu? Cho dù cô hận tôi, sư phụ cô đối xử với cô thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không đáy sao? Cũng không đến mức vứt xác hắn dã ngoại chứ!”
Trên mặt Cơ Tử Đồng hiện lên vẻ tham lam rất kỳ quái, không giống như là bi thương, ngược lại như là không cam lòng.
“Ngươi còn có thể nhìn thấy hắn!” Nàng hung tợn nói với tôi.
“Hắn còn sống?” Tôi cả kinh.
Trong mắt Cơ Tử Đồng hiện lên vẻ không muốn thừa nhận, không nói rõ, tôi lại biết mình không đoán sai.
Chẳng lẽ nói, lúc trước Hồng Quỷ không thể tìm được mảnh nhỏ hồn phách Lam Thiên Hữu, là bởi vì Lam Thiên Hữu cũng không hồn phi phách tán?
Nhưng hình ảnh lúc ấy tôi nhìn thấy cũng không sai!
Đúng rồi, Thiên Đạo!
Tân Thiên Đạo ưu ái có thêm với Lam Thiên Hữu, nhất định là Thiên Đạo cứu hắn!
Cục đá vẫn luôn đè ở ngực tôi rốt cuộc cũng bị nhấc ra, tôi thở dài nhẹ nhàng.
Lăng Tuyền Ki nhìn Cơ Tử Đồng khó chịu thật lâu, lại cầm lấy kiếm cắm trên mặt đất lần nữa: “Tiện nhân, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi chết thật sự!”
Nàng vung kiếm muốn đâm về phía Cơ Tử Đồng, mũi kiếm sắp đâm vào trái tim Cơ Tử Đồng, lại bị một đạo quỷ khí hất ra.
Là quỷ khí của Mặc Hàn!
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, bóng dáng Mặc Hàn từ không trung rơi xuống, đứng ở bên người tôi.
“Ba ba, vì sao muốn cứu nàng!” Bạch Diễm bất mãn đặt câu hỏi đầu tiên.
Mặc Hàn sờ đầu nhỏ của hắn, thấy tôi rất bình tĩnh, hắn cũng sờ mặt tôi.
“Mặc Hàn…” Cơ Tử Đồng yếu ớt mở miệng gọi, còn chưa nói xong, đã bị quỷ khí trên người Mặc Hàn phát ra bắn ra ngoài, hung hăng đánh vào trên tường.
“Ha ha ha…” Bạch Diễm vui vẻ cười.
Lăng Tuyền Ki cũng nhìn ra Mặc Hàn không thật sự tha cho Cơ Tử Đồng, dẫn theo kiếm nói với Mặc Hàn: “Mặc Hàn, để ta giết nàng!”
“Để ta.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Cơ Tử Đồng mới từ trên mặt đất bò dậy nghe thấy một câu không cảm tình này, cả người đều cứng lại, không thể tin tưởng ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Hàn: “Mặc Hàn… Chàng thật sự… Muốn giết ta? Không! Sẽ không! Chàng chỉ là không nhớ ra…”
“Bổn tọa đã nhớ hết.” Mặc Hàn lạnh nhạt chặn ngang nàng, nhìn ánh mắt của nàng, chỉ có một tia chán ghét.
“Không! Chàng sẽ không giết ta! Mặc Hàn, chàng…” Cơ Tử Đồng vẫn không muốn tin tưởng: “Chàng không nhớ toàn bộ, chúng ta từng không hợp, nhưng về sau thì tốt rồi! Chàng còn có chuyện không nhớ tới!”
Mặt Mặc Hàn không biểu tình chặn ngang nàng cuồng loạn: “Là năm đó bổn tọa giết ngươi không đủ tàn nhẫn, mới khiến ngươi hiện giờ gây sóng gió như vậy. Sớm biết lúc đoạn ký ức trước kia thì nên là như thế, từ khi ngươi bắt đầu tổn thương Mộ Nhi, bổn tọa không nên nương tay!”
Quỷ khí màu đen ở dưới chân hắn lan tràn bay về phía Cơ Tử Đồng, hắn hiện ra ở sau người.
Mặc Uyên vừa vặn cũng trở về, thấy Cơ Tử Đồng bị trọng thương, vui vẻ huýt sáo.
Mặc Hàn từ ta trong lòng tiếp nhận Bạch Diễm, đưa hắn cho Mặc Uyên: “Giúp chúng ta chăm sóc Bạch Diễm trong chốc lát.”
“Các ngươi đi đâu?” Mặc Uyên không hiểu ra sao.
“Giải quyết tốt hậu quả.” Ánh mắt Mặc Hàn chán ghét nhìn Cơ Tử Đồng bên cạnh.
“Con cũng muốn đi!” Bảo bảo cố gắng muốn bò vào trong lòng Mặc Hàn, bị hắn ấn xuống.
“Con ngoan ngoãn ngốc ở Minh Cung, chờ ba mẹ trở về.” Mặc Hàn nói.
Bảo bảo không vui bĩu môi: “Con cũng muốn đi… Mẹ…”
Tôi bất đắc dĩ: “Con ngoan, ba ba không cho con đi ra ngoài cũng là vì tốt cho con, con biết không?”
tôi chỉ trời, thấy tiểu gia hỏa mất mát gật đầu: “Vậy mẹ, hai người nhất định phải nhanh trở về…”
Tiểu bộ dáng kia xem tôi lo lắng, tuy ngoài miệng hắn không nói, nhưng đáy lòng khẳng định cũng hâm mộ những âm linh đã chết ngoài Minh Cung đó có thể tự do đi lại.
Mặc Hàn cũng liếc mắt một cái, đau lòng sờ đầu nhỏ Bạch Diễm: “Sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.”
“Vâng!” Tiểu gia hỏa hiểu chuyện gật đầu: “Ba ba, con cũng sẽ cố gắng tu luyện!”
“Ngoan.” Mặc Hàn vừa vui mừng vừa đau lòng.
Hắn bế tôi lên trên lưng Hắc Kỳ Lân của hắn, chính mình ngồi vào bên cạnh tôi.
Hắn dùng một đạo quỷ khí cuốn Cơ Tử Đồng lên, Hắc Kỳ Lân đạp ngọn lửa màu lam bay ra ngoài Minh Cung. Cơ Tử Đồng bị một đoàn quỷ khí bao quanh không thể động đậy.
Chúng tôi một đường bay về phía tây, những quỷ khí đó như là một xiềng xích bó Cơ Tử Đồng, làm nàng từ xa đi theo phía sau chúng tôi.
“Chúng ta đi nơi nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn: “Giết Cơ Tử Đồng chẳng lẽ còn muốn chọn riêng cho nàng bảo địa phong thuỷ?”
Mặc Hàn hơi gật đầu, khóe miệng xẹt qua trào phúng: “Đúng vậy, chọn nơi cho nàng, khiến nàng vĩnh thế không xoay người được.”
Ý tưởng thật ác độc ……
Tôi rất thích làm sao bây giờ!
“Vậy rốt cuộc đi đâu?” Tôi gấp không chờ nổi hỏi.
Mặc Hàn lại bí mất: “Tới rồi nàng sẽ biết.”
Cơ Tử Đồng tu vi không thấp, chúng tôi nói chuyện lại không cố tình gạt nàng, nàng tự nhiên là đều nghe rõ rành mạch.
Tô cũng xoay người Mặc Hàn ở trên lưng Hắc Kỳ Lân lại, nhìn khuôn mặt vặn vẹo kia của Cơ Tử Đồng, cảm thấy tâm tình thật tốt.
Nữ nhân này, tra tấn tôi thời gian dài như vậy, còn tổn thương nhà bảo bảo của chúng tôi, thật sự là đáng giận đến cực điểm.
Bất tri bất giác, quỷ khí chung quanh nồng đậm lên, tôi cảm nhận được quỷ khí quen thuộc, nhíu mày hỏi Mặc Hàn: “Sao lại dẫn nàng tới Hàn Uyên?”
“Không phải Hàn Uyên, là Oán Quỷ Hạp.” Mặc Hàn chỉ phía dưới, quả nhiên dưới chân là Oán Quỷ Hạp thi hoành khắp nơi kêu rên mấy ngày liền.
“Ở chỗ Hắc Kỳ Lân chờ ta.” Hắn hôn gương mặt tôi một chút, cường điệu dặn dò: “Hắc Kỳ Lân sẽ che chở cho nàng, ở chỗ này sẽ không có oán quỷ tới công kích nàng.”
Tôi gật đầu: “Anh yên tâm đi, em không phải Mộ Tử Đồng ban đầu kia, sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh trở về.”
Đoán chừng hai người đều nghĩ tới khi gặp mặt lần đầu, Mặc Hàn và tôi nhìn nhau cười, lui về sau vài thước, mới ở không trung quay đầu nhìn về phía Cơ Tử Đồng.
Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Mặc Hàn, nếu không phải Mặc Hàn dùng quỷ khí phong bế nàng miệng, chỉ sợ còn không biết nàng lại muốn nói ra cái gì đâu.
Mặc Hàn chán ghét nàng tới cực điểm rồi, không nhìn nàng nhiều thêm một cái, giơ tay cuốn nàng vào trong Oán Quỷ Hạp.
“Mặc Hàn ——”
Từ xa, tôi đã nghe thấy một câu như vậy, Cơ Tử Đồng đã bị oán quỷ phía dưới Oán Quỷ Hạp vây quanh.
Nàng khó khăn bò dậy ở bên trong, giải quyết mấy oán quỷ đang công kích nàng ở gần, lại bị một đám oán quỷ vây công.
Nàng ba chân bốn cẳng hoảng loạn đối chiến, vẫn có sơ sẩy, bỗng nhiên bị một con oán quỷ cắn vào bả vai.
Nàng phát ra một tiếng hét thảm thiết, dùng hết toàn lực muốn đẩy oán quỷ kia ra. Lại không ngờ bị oán quỷ kia cắn vào bả vai, cắn bả vai nàng xuống dưới.
Tôi thấy toàn bộ hành trình, nhịn không được hít ngụm khí lạnh, trước mắt bỗng nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Là ta sơ sót.” Bên tai truyền đến giọng nói áy náy của Mặc Hàn: “Đừng nhìn, chúng ta trở về đi.”
“Không!” Tôi xoay người muốn ngừng Hắc Kỳ Lân: “Lần trước anh không thấy nàng chết, khiến nàng có thừa cơ hội. Lần này, để tránh hậu hoạn, em muốn nhìn nàng ta chết.”
“Nàng nhìn sẽ sợ hãi.” Mặc Hàn bất đắc dĩ nói, nói cũng có chút tự trách: “Ta vốn định để nàng tận mắt nhìn thấy nàng ta chết giải hận, quên nàng sẽ sợ hãi, là ta không tốt.”
“Vậy em không nhìn, anh giúp em xem, xác nhận nàng chết không thể trở ra gây sóng gió được không?” Tôi làm nũng nhào vào trong lòng Mặc Hàn, dùng cơ thể cao lớn rắn chắc của hắn chặn hình ảnh máu tanh phía dưới Oán Quỷ Hạp.
Mặc Hàn sủng nịch đáp ứng: “Được.” Hắn thiết lập kết giới, nói chuyện dời đi lực chú ý của tôi, một bên còn cẩn thận quan sát tình huống phía dưới.
Mãi cho đến khi tôi và hắn thương lượng cơm dinh dưỡng tháng sau củaBạch Diễm, Mặc Hàn mới nghiêng người để tôi thấy được tình huống phía dưới.
Trong Oán Quỷ Hạp, đã không có hơi thở của Cơ Tử Đồng, chỉ có một đám oán quỷ ăn uống no đủ du đãng ở dưới.
Tôi giật mình, còn có chút không thể tin được, cô gái kia tranh đấu với tôi lâu như vậy, đã đã chết như vậy.
Bị vạn quỷ xé rách cắn nuốt mà chết, như kết cục ngay từ đầu nàng chuẩn bị cho tôi
“Cơ Tử Đồng… Thật sự đã chết sao…” Tôi có chút bàng hoàng hỏi Mặc Hàn.
“Ừ, đã chết, vĩnh viễn đã chết.” Mặc Hàn nói, thả ra một đạo Lam Diễm ném xuống, thiêu chết toàn bộ mấy oán quỷ ăn Cơ Tử Đồng kia.
“Nàng vĩnh viễn cũng không thể tổn thương đến nàng và Bạch Diễm.” Giọng nói của Mặc Hàn mang theo một tia nhẹ nhàng.
Cho dù thực lực của hắn cường hãn, nhưng thực lực cường hãn nữa, với mơ ước và âm thầm tính kế của Cơ Tử Đồng như vậy, luôn có chỗ không thể bảo vệ.
Nơi này làm tôi sinh lòng bi thương, nhịn không được ôm chặt Mặc Hàn bên cạnh: “Chúng ta trở về đi.”
“Ừ.”
Trên đường, tôi nói tin tức Lam Thiên Hữu có thể còn sống cho Mặc Hàn, Mặc Hàn tỏ vẻ, tính mạng hắn lớn, nếu về sau còn dám tới đoạt vợ với hắn, hắn lại giết một lần.
“Đúng rồi, anh đi xem kết giới, là ai xông vào biết không?” Tôi hỏi.
Ánh mắt Mặc Hàn thâm thúy: “Như là hơi thởcủa người sống là, nhưng đại môn người sống tiến vào Minh giới đã bị đóng lại, nàng có thể tiến vào cũng là vì trực tiếp đi con đường Hàn Uyên kia, cho nên, rất kỳ quái.”
Trong lòng tôi có một phỏng đoán không tốt: “Có thể là Quân Chi hay không?”
Mặc Hàn không nói, nhưng tôi biết hắn cũng có phỏng đoán như vậy.
“Vậy chẳng phải bảo bảo rất là nguy hiểm?” Tôi sốt ruột.
Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm: “Thiên Đạo Hồng Hoang trong thời gian ngắn không có khả năng cũng ra núi Bất Chu, nàng yên tâm. Nếu thật sự là Quân Chi, hắn có thể xuyên qua đường người sống ra vào Minh giới kia, chỉ có một giải thích.”
“Giải thích gì?” Tôi vội hỏi.
“Hắn có thể tự do vận dụng lực lượng Thiên Đạo Hồng Hoang tàn lưu ở trong thân thể hắn. Nếu là như thế, hắn có thể tự mình khống chế mình, hiện tại ta lo lắng, là tiến vào một người khác.”
“Còn có một người là ai?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn lắc đầu: “Hắn còn che giấu tốt hơn Quân Chi nhiều, thủ đoạn lão luyện, không đơn giản.”
Lòng tôi mới hạ xuống đất, lập tức lại nhấc lên: “Chúng ta nhanh lên trở lại Minh Cung thôi, em lo lắng cho bảo bảo.”
“Ừ.” Mặc Hàn cũng làm bảo Hắc Kỳ Lân tốc độ nhanh hơn, đồng thời trấn an tôi nói: “Mặc Uyên ở Minh Cung, hắn sẽ chăm sóc cho Bạch Diễm.”
Đang nói, một hộ vệ Minh Cung sắc mặt nôn nóng bay về phía chúng tôi: “Mặc Hàn đại nhân! Tiểu công tử đã xảy ra chuyện!”