Tôi cố gắng đuổi theo giọng nói kia, bừng tỉnh nhìn thấy cơ thể mình đang chợt lóe qua ở trước mắt.
Tôi nhìn thấy tôi và Mặc Hàn ôm nhau ngủ…
Ý thức có chút mơ hồ, tôi rõ ràng biết loại tình huống này rất không thích hợp, lại vẫn tùy ý cổ lực lượng thần bí kia tác động vào tôi.
Trong lúc giật mừng đi xuyên qua cái gì đó, hơi thở kia có chút quen thuộc, như là Tề Thiên…
Tôi cố gắng duy trì thanh tỉnh, tầm nhìn rộng lớn như đang nhìn xuống vậy. Hơi thở của Tề Thiên ở trước mắt không xua đi được, tôi biết hắn ở gần đây, như dù như thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn.
Tề Thiên!
Tôi lớn tiếng gọi ở trong lòng, hơi thở phía dưới hơi giật giật, biển mây như quay cuồng, lại vẫn là bất lực.
Tôi như bị một bàn tay vô hình nắm, vẫn luôn đi tới một chỗ, cũng không biết qua bao lâu, tôi cảm giác bàn tay vô hình kia ngừng lại.
Không biết làm sao đập vào mắt là một hồ nước, một con rùa đen màu lục đậm lười biếng nằm ở trong hồ nước kia…
Chẳng lẽ đây là tiểu rùa đen mà Bạch Diễm nói?
Hơn nữa, vì sao hình ảnh này làm tôi cảm thấy quen mắt như vậy, như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó vậy?
Tôi cố gắng nhớ lại, lần đầu tiên Bạch Diễm nhắc tới tiểu rùa đen là ở lúc khởi hiệu Hà Lạc Đồ.
Tôi nhớ lại một đêm xảy ra chuyện kia, một đôi mắt đỏ như máu bỗng nhiên hiện ra trong đầu tôi!
Lúc ấy cặp mắt kia chỉ là đơn giản nhìn tôi một cái, khiến cho cả người tôi đều nhịn không được rùng mình một chút.
Cái thoáng nhìn kia, còn uy áp hơn Chúc Cửu Âm vài phần.
Chúng tôi đã từng suy đoán nơi đó sẽ là Đại Hải Châu ở Cửu Châu, hiện tại, rùa đen này sẽ có quan hệ gì với Cửu Châu?
Trong nước vẩn đục kia bỗng nhiên phát ra một ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng màu đỏ kia dần sáng ngời, trái tim tôi đập thình thịch.
Hai mắt đỏ làm tôi cảm thấy tim đập nhanh kia lặp đi lặp lại xuất hiện ở trong đầu tôi, màu đỏ trong nước sẽ là cặp mắt kia sao…
Đang nghĩ ngợi, một tiếng thở dốc thô nặng vang lên, tôi cả kinh, nhìn thấy rùa đen ngủ say kia xoay đầu, lại hô hô ngủ say.
Màu đỏ trong nước kia lại xuyên qua mặt nước, rõ ràng trước mắt tôi.
Lại thật sự là cặp mắt kia!
Trong ánh mắt kia như ẩn chứa sát ý và bạo ngược vô tận, nhìn nhiều một giây tôi đều cảm thấy sẽ bị ánh mắt kia giết chết.
“…… Giết……”
Từ xa, tôi nghe thấy một câu như thế.
Là muốn giết tôi sao?
Không khỏi làm tôi nghĩ nhiều, sợ hãi theo bản năng đã làm tôi tránh thoát trói buộc của bàn tay vô hình với tôi kia, tôi chỉ cảm thấy hồn phách lấy tốc độ cực nhanh bị mạnh mẽ rút ra trở lại thân thể của tôi.
“Mộ Nhi! Mộ Nhi? Mộ Nhi!”
Là giọng nói của Mặc Hàn!
Tôi bừng tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của hắn, theo bản năng ôm chặt lấy hắn: “Mặc Hàn! Mặc Hàn… Làm em sợ muốn chết…”
“Đừng sợ, ta ở đây.” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, an ủi tôi.
Bạch Diễm ngáp ngủ xoa mắt, vẻ mặt mê mang: “Mẹ, làm sao vậy?”
“Mẹ gặp ác mộng……” Nhìn Tiểu Tiểu mắt buồn ngủ mông lung bị tôi đánh thức, tôi có chút xấu hổ.
“Ác mộng…” Bạch Diễm lại ngáp một cái: “Con chưa bao giờ nằm mơ ai…”
“Ta cũng vậy…” Tiểu Tiểu phụ họa nói.
Tôi thấy sắc trời còn tối, Tề Thiên cũng không trở về, nên để cho hai bọn họ đi ngủ.
Nhóc con ngủ, sắc mặt Mặc Hàn lại có chút quái, bộ dáng giống như rất khó chịu.
Làm sao vậy?
Lúc tôi vừa mới tỉnh lại không phải còn tốt sao?
“Mặc Hàn, làm sao vậy?” Không biết làm sao, tôi mạc danh chột dạ một chút.
“Không có việc gì.” Vẻ mặt Minh Vương đại nhân “Ta chính là có việc nhưng ta không nói” bộ dáng ngạo kiều.
Tôi không dám tìm đường chết lại đi hỏi hắn, chỉ có thể nhìn về phía Nhị Nhị gác đêm.
Bộ dáng Nhị Nhị cao lãnh, tôi ném bình nước trái cây qua, hắn nhận rồi uống, mặt không biểu tình nói: “Lúc ngươi ngủ gọi tên Tề Thiên.”
Giả vờ cao lãnh cái gì, ngươi cho rằng ta không nhìn ra trong linh hồn bát quái kia đã hừng hực thiêu đốt trong giọng nói kia của ngươi sao!
Tôi vội nhìn về phía Mặc Hàn, vẻ mặt của Mặc Hàn thối giống thứ gì đó, trong ánh mắt còn đều là ủy khuất.
Tôi một viết hoa chữ oan uổng!
“Mặc Hàn, anh nghe em giải thích!”
“Ừ.” Minh Vương đại nhân đáp ứng một cái nhanh, khẳng định là đã sớm chờ tôi nói như vậy.
Tôi nói chuyện mình vừa mới trải qua và nhìn thấy, nhấn mạnh nói: “Lúc ý thức của em bị mang ra ngoài, cảm nhận được hơi thở của Tề Thiên ở gần đây. Bởi vì muốn tránh thoát, cho nên mới gọi tên của hắn…”
Tôi thật sự không có hồng hạnh xuất tường!
Tôi trộm nhìn Mặc Hàn, lúc này mặt thối của Minh Vương đại nhân mới chậm rãi hòa hoãn một chút, tôi hôn trộm hắn một chút: “Mặc Hàn… Em không phải cố ý…”
Hắn thuận thế ôm tôi, không nói chuyện, lại nghiêng khuôn mặt bên kia tôi không hôn sang.
Kiêu ngạo!
“Chụt!” Tôi hôn một cái thật mạnh, lúc này mặt thối của Mặc Hàn mới trở nên thơm ngào ngạt.
Mặc Hàn dựa vào trên lưng tôi, không biết vì sao gọi tôi một tiếng: “Mộ Nhi…”
“Hả?” Tôi còn đang nghĩ đến hình ảnh vừa mới nhìn.
“Ta không phải không tin nàng…” Mặc Hàn như có chút rối rắm: “Ta chính là có chút nghi hoặc, vì sao nàng phải gọi Tề Thiên…”
Rõ ràng chính là ghen tị còn một hai phải giả bộ mình không ghen…
Nhưng tôi tin hắn sẽ không bởi vậy mà thật sự cảm thấy tôi và Tề Thiên có cái gì đó.
Vợ chồng mà, ngẫu nhiên ghen một chút cũng là gia vị của cuộc sống!
“Em biết anh không phải quỷ không rõ lý lẽ như vậy, anh đã nói, giữa chúng ta, có chuyện gì nói rõ ràng là được.”
Như khi trước kia Cơ Tử Đồng tồn tại, tuy Mặc Hàn không nhớ rõ những chuyện đó, nhưng mỗi một lần chỉ cần là tôi muốn biết, hắn đều biết gì nói hết.
Cũng như thế, chỉ cần là tôi nói, hắn cũng đều tin tưởng không nghi ngờ.
Mặc Hàn khẽ vuốt mặt của tôi, hít thật sâu, để trán lên trán của tôi: “Về sau phải gọi tên của ta.” Hắn hơi có chút ghen tuông nói, lại đùa giỡn nhéo eo tôi. Nhìn mặt của tôi ửng đỏ, lại bởi vì Nhị Nhị ở đây mà không thể hừ ra tiếng, vẻ mặt kia rất thỏa mãn.
Minh Vương đại nhân của nhà chúng ta lại học hư…
“Được……” Tôi tức giận đồng ý.
Từ từ! Nhị Nhị còn ở đây! Tôi và Mặc Hàn vành tai tóc mai chạm vào nhau, còn có thân thân hắn đã thấy được hết!
Tôi đột nhiên nhớ tới con chim này, vội nhìn sang một bên, hắn đưa lưng về phía chúng tôi, không cần nghĩ khẳng định là một khuôn mặt ghét bỏ.
“Hừ!” Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của tôi, Nhị Nhị phát ra một tiếng khinh thường. Không thấy chúng tôi cãi vã, tâm hồn bát quái của hắn bị dập tắt, cảm thấy thật không có tình thần.
Một đêm không nói chuyện, lại không chịu nổi ném Bạch Diễm cho Nhị Nhị, Mặc Hàn kéo tôi vào mặc ngọc lăn giường. Huống chi, sau nửa đêm, Mặc Hàn còn muốn gác đêm.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau cho Bạch Diễm và Tiểu Tiểu ăn sáng. Rốt cuộc Tề Thiên cũng đã trở lại, cũng không biết có phải bởi vì nhìn thấy ăn cơm hay không.
“Đồng Đồng, cũng lấy cho ta một phần cơm quấn rong biển kia! Có mù tạt nha!” Trở lại,, hắn cứ nói như vậy.
“Chỉ biết ăn!” Nhị Nhị tức giận sặc hắn một tiếng, từ trong nhập định tỉnh lại, đoạt đi cơm quấn rong biển trên tay tôi tính chia cho Tề Thiên kia, tự mình ăn hết.
“Đồ chim tham ăn!” Tề Thiên lườm Nhị Nhị: “Ăn nhiều như vậy cẩn thận béo phì không đứng dậy!” Hắn nói xong đi đến bên người tôi: “Đồng Đồng ——”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Mặc Hàn nắm cổ áo quăng ra ngoài.
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, vẻ mặt Mặc Hàn chuyện gì cũng chưa xảy ra…
Hắn quả nhiên còn nhớ chuyện tối hôm qua tôi gọi tên Tề Thiên…
“Lãnh Mặc Hàn ngươi lại làm sao vậy!” Tề Thiên không hiểu ra sao.
Nhị Nhị xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Tối hôm qua Mộ Tử Đồng ở trong lòng Lãnh Mặc Hàn gọi tên ngươi.”
“A!” Tề Thiên như nghe được tin tức kinh thiên đại, lộ ra một nụ cười gian: “Đồng Đồng, ngươi muốn hứa hôn với ta sao? Tuy ngươi là nữ nhân đều đã sinh hài tử, nhưng nể mặt ngươi trù nghệ tốt như vậy, ta vẫn có thể thú ngươi! Muốn sính lễ gì không? Muốn gì, ngươi nói đi! Đồng Đồng —— Lãnh Mặc Hàn!”
Tề Thiên che mặt bị Mặc Hàn đánh một quyền suýt chút nữa biến hình lại, vẻ mặt oan ức: “Cũng không phải ta chủ động quyến rũ Đồng Đồng! Là Đồng Đồng gọi ta trước! Cái này gọi là gì? Mơ mộng cái gì?”
Hắn cố gắng nghĩ từ thích hợp, Nhị Nhị đỡ cho hắn: “Tình nhân trong mộng.”
“Đúng! Chính là tình nhân trong mộng!” Tề Thiên cao hứng muốn nhảy dựng lên.
Cơ thể Mặc Hàn dần lạnh lẽo, phân ra một phân thân, hai bóng dáng đánh Tề Thiên và Nhị Nhị mỗi người một quyền!
“Mặc Hàn, đánh! Hung hăng đánh! Đánh mặt bọn họ ngay cả mẹ ruột đều không nhận ra mới được!” Về sau tôi mà nấu cơm cho hai tên gia hỏa này tôi chính là heo!
“Mẹ, vì sao ba ba muốn đánh đệ đệ?” Bạch Diễm không rõ, Tiểu Tiểu cũng không rõ.
“Kệ bọn họ, tới ăn cơm.” Tôi đón hai tiểu gia hỏa, ngay trước mặt Tề Thiên và nhị Nhị, ăn một bàn đầy bữa sáng sạch sẽ.
“Đồng Đồng, còn đồ ăn không?” Tề Thiên bị Mặc Hàn đánh đến mặt mũi bầm dập mặt dày vô sỉ còn dám tới hỏi.
“Không có! Tránh ra!” Tôi lườm hắn một cái.
Tề Thiên lại nhanh bày ra thái độ nhận sai: “Ta sai rồi!Ta…”
“Nhận sai cũng không ăn!” Tôi lại lườm hắn một cái, người phá hư tình cảm của tôi và Mặc Hàn tất cả đều là người xấu!
Tề Thiên ăn mệt, Nhị Nhị lại xem rất vui vẻ.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, cuối cùng là bắt đầu hỏi chuyện phát hiện Tề Thiên tối hôm qua.
“Nói đến cũng kỳ quái, nơi này không có Thiên Đạo, nhưng sau khi ta trở về Thiên Đạo ban đầu, cũng không cảm nhận được toàn bộ thế giới này, hình như còn có cái gì đó đè nặng ta vậy.” Tề Thiên khó hiểu nói.
“Vậy ngươi nhìn thấy kim tự tháp Mộ Tử Đồng nói không?” Nhị Nhị hỏi.
“Kim tự tháp không thấy, thế giới này có một số địa phương có cấm chế, ta không thể đột phá. Nhưng ta thấy được một bóng người.”
“Bóng người nào?” Chẳng lẽ nơi này còn có những người khác.
Tề Thiên lắc đầu: “Ta cũng nhận không ra là ai, hẳn không phải là chúng ta quen biết. Ta chỉ có thấy một bóng dáng, bóng người kia đặc biệt mơ hồ, hơn nữa là chợt lóe qua.”
“Không phải ảo giác?” Nhị Nhị hoài nghi nói.
“Không có khả năng! Hẳn là một tàn hồn hoặc một ý thức, ta khẳng định có một bóng người như vậy!” Tề Thiên xác định nói.
“Pháp lực cường đại sao?” Mặc Hàn hỏi.
“Pháp lực không thấp, nhưng muốn nói cấu thành uy hiếp với chúng ta, cũng không nhất định. Nhưng tình huống của Cửu Châu không rõ, ta cũng không dám cam đoan.” Tề Thiên nói cẩn thận.
“Ở đâu?”
Tề Thiên chỉ một phía: “Bên kia là một chiến trường cổ, bóng người ở nơi đó.” Hắn nói xong nhìn về phía Mặc Hàn: “Lãnh Mặc Hàn, oán khí bên kia rất kỳ quái, nói không chừng ngươi có thể nhìn ra môn đạo cái gì.”
“Còn có chiến trường cổ?” Tôi cảm thấy kỳ quái.
Tề Thiên gật đầu: “Chiến trường cổ do thần thượng cổ lưu lại, thi thể nằm khắp nơi.”
“Còn có thi thể?!” Tôi đột nhiên có chút không muốn đi.
Tề Thiên cười: “Cũng may, không có cái loại hư thối, đều là chút thây khô mà thôi. Đồng Đồng, ngươi chính là Minh Hậu, truyền ra Minh Hậu sợ người chết, rất mất mặt quỷ nha!”
Cũng đúng…
Mặc Hàn có chút do dự, hắn hiển nhiên là rất muốn đến xem, lại sợ dẫn theo tôi đi, tôi nhìn sẽ sợ hãi.
“Đi xem đi, dù sao là thây khô mà thôi, cương thi em đều không sợ, thây khô không xác chết vùng dậy thì càng không sợ.” Ngẫm lại trước kia mình cũng coi như là tay thiện nghệ hàng yêu trừ ma, hiện tại Mặc Hàn bọn họ đều ở đây, càng không có gì đáng sợ.
Đoàn người xuất phát đi về phía Tề Thiên chỉ.
Một nhà ba người chúng tôi ngồi ở trên lưng tiểu hắc của Mặc Hàn, Nhị Nhị mang theo Tiểu Tiểu ngồi trên xe Thần Mặt Trời của hắn. Tề Thiên không có tọa kỵ, không có pháp bảo phi hành, mặt dày vô sỉ bò lên trên xe Thần Mặt Trời của Nhị Nhị.
Ông trời này sống cũng thật là gian khổ.
Theo phía hắn chỉ, rất nhanh chúng tôi đã tới chỗ chiến trường cổ kia, mới tới gần, tôi ngửi được một tia linh khí ở trong hơi thở hỗn độn trng nồng đậm.
“Mẹ, có phải có linh khí hay không?” Bạch Diễm cũng cảm nhận được, hắn là thể chất linh quỷ song tu, cũng rất mẫn cảm với linh khí.
Tôi gật đầu, nhưng lại cảm thấy kỳ quái.
Cửu Châu thuộc về địa giới thượng cổ, theo lý mà nói, chỉ có hơi thở hỗn độn. Mà hơi thở hỗn độn, thích hợp với bất kì chủng tộc tu sĩ tu luyện nào.
Nhưng tuyệt đối không thể có linh khí…
Nhị Nhị và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, ai cũng không rõ, lại nhìn về phía Tề Thiên.
Tề Thiên vội xua tay: “Đừng nhìn ta, tuyệt không phải là kiệt tác của ta, nơi này không biết có cái gì đè nặng, ta căn bản là không thể thiết lập linh mạch ngưng tụ linh khí.”
Vậy sao lại thế này?
Mọi người tiếp tục tới gần, một cổ uy áp từ chỗ chiến trường bay tới, tôi lại cảm nhận được một tia cảm giác quen thuộc, hình như là…
“Đều là chút thi thể gì?” Mặc Hàn bỗng nhiên hỏi Tề Thiên một câu.
“Đoán một cái.” Tề Thiên úp mở.
“Rồng.” Nhị Nhị nói trước.
“Kỳ Lân.” Mặc Hàn lại nói.
Chẳng lẽ cảm giác của tôi là sự thật?
Tôi tính thử nói: “Còn có phượng hoàng?” Tôi cảm nhận uy áp mang theo một cổ hơi thở của tộc Bàn Phượng.
Tề Thiên gật đầu thật mạnh: “Chính là bọn họ! Thi thể của tam đại chủng tộc, chất đầy chiến trường.”
Bạch Diễm vốn đang ôm Tiểu Hắc của hắn ngắm cảnh, nghe được chúng tôi nói, ôm Tiểu Hắc chạy tới bên cạnh tôi: “Mẹ, vì sao lại có thi thể của bọn họ?”
Hắn hẳn là hỏi, vì sao tam đại chủng tộc sẽ tranh đấu với nhau
Tôi lắc đầu, Mặc Hàn nói: “Nghe đồn thời kỳ thượng cổ, tam tộc vì khí vận mà tranh đấu lẫn nhau, thương vong thảm trọng, cuối cùng diệt tộc.”
Bạch Diễm giơ lên tiểu hắc của hắn: “Vậy tiểu hắc thì sao?”
“Tiểu hắc và kỳ lân đồng tông không giống mạch.” Mặc Hàn nói: “Chỉ là hóa thân ngoài thân.”
Bạch Diễm cái hiểu cái không, tiểu hắc lắc lắc cái đuôi, một người một thú lại đi chơi.
“Cái gì gọi là đồng tông không giống mạch?” Tôi lại bị nói đến hồ đồ.
“Vạn vật sơ trường, Tổ Long chủ thuỷ vực, Bàn Phượng chủ không vực, kỳ lân chủ, kỳ lân mới là Kỳ Lân Chí tôn. Mà Minh giới ở vào chỗ sâu nhất ba nghìn thế giới, tiếp xúc với kỳ lân nhiều nhất, cho nên hóa thân ngoài thân của ta với Mặc Uyên là kỳ lân, lại vì Minh giới cực âm, nên là Hắc kỳ lân.” Mặc Hàn giải thích nói.
Như vậy sao…
“Huynh đệ đại bàng và đề qua chuyện của tộc Tổ Long và tộc Kỳ Lân với nàng sao?” Mặc Hàn hỏi ta.
Tôi lắc đầu, Mặc Hàn lại hỏi Nhị Nhị: “Ngươi thì sao?”
“Lúc nhỏ nghe mẫu hậu nhắc tới vài lần.” Nhị Nhị nói: “Tộc Bàn Phượng là tiêu vong cuối cùng bên trong tam tộc. Chẳng qua, cũng là kết cục giống nhau, về phần hai tộc khác, sau khi bản đồ thượng cổ phân liệt đã biến mất, chư thần đều nói là biến mất trước khi hai tộc bị diệt tộc ở Cửu Châu.”
“Đúng rồi, Đồng Đồng, hai tộc khác cũng đều là tu vi không bị hạn chế sinh hài tử! Tuy không bằng Bàn Phượng đẻ trứng rất nhanh, nhưng tóm lại vẫn là làm lão nhân Hồng Hoang kiêng kị. Nói không chừng hai tộc diệt vong, cũng đều là kiệt tác của lão nhân kia đấy!” Tề Thiên đoán chừng là muốn an ủi tôi.
Hồng Hoang thật biến thái!
Không đúng!
“Ta vẫn luôn nghe nói là tứ đại thần thú, không phải còn có một Huyền Vũ sao? Huyền Vũ đâu?” Chẳng lẽ đó là phàm nhân truyền nhầm?
“Cho dù là tam tộc, cũng không có người gặp qua chân thân của Huyền Vũ.” Mặc Hàn nói.
“Nghe nói khác với tam tộc con nối dõi cường thịnh, Huyền Vũ chỉ có một con.” Nhị Nhị nói.
Không phải trong thế giới động vật nói rùa đen đẻ trứng cũng một phát rất nhiều cái sao…
“Vì sao chỉ có một con Huyền Vũ?” Tôi hiếu kỳ nói.
Nhị Nhị tưới một chậu nước lạnh trước: “Sao ta biết.”
“Ngươi biết năm đó vì sao Nhất Nhất phải làm trục xe Thần Mặt Trời gãy không?” Mặc Hàn không biết vì sao đột nhiên nhắc tới cái này.
Chuyện này là bóng ma lúc nhỏ của Nhị Nhị, hắn vội hỏi: “Vì sao?”
“Sao ta biết.” Mặc Hàn một chữ không bỏ trả lại lời Nhị Nhị nói tôi cho hắn, rất rõ ràng là tự chống lưng cho tôi, khiến mặt của Nhị Nhị đều tức đến xanh lè.
Khi nói chuyện, đã tới phía trên chiến trường cổ, tôi đứng ở Trên lưng Tiểu Hắc, nhìn xuống, quả thật khắp nơi đều có thi thể của rồng, phượng và kỳ lân.
“Sợ thì đừng nhìn.” Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi nói.
“Em không sợ.” Ở bên Mặc Hàn lâu như vậy, thi sơn tôi đều bò hai lần, thi thể di chuyển đều không sợ, huống chi là những thi thể chết đó.
Đồng thời, tôi cũng có chút tò mò Bàn Phượng chân chính đến tột cùng là như thế nào.
Khác với phượng hoàng gặp qua ở Động Thiên Phúc Địa, thi thể Bàn Phượng phía trên chiến trường trên cơ bản đều là phượng hoàng thuần sắc. Hơn nữa, từ uy áp tàn lưu trên thi thể tới xem, Bàn Phượng màu lông chim càng l tới gần màu ngân bạch pháp lực sẽ càng mạnh.
Chỉ là thi thể Bàn Phượng phía dưới này, độ sáng của lông chim đã mất hết, dính đầy vết máu. Có một số còn thiếu cánh tay gãy chân, thậm chí còn có không ít thi thể không đầu.
Thi thể Tổ Long màu vàng đen cũng không ít, không ít con đều cắt thành từng đoạn, còn có xác chết của Kỳ Lân…
Tóm lại thật là thảm không nỡ nhìn.
Bỗng nhiên, một bóng dáng màu trắng chợt lóe qua ở dưới.
“Là hắn!” Tề Thiên hét lên một tiếng, từ trên xe Thần Mặt Trời của Nhị Nhị phóng về nơi đó, lại chụp vào khoảng không, nơi đó cái gì cũng đều không có.
Chính là bóng người vừa mới xuất hiện trong nháy mắt kia, làm linh khí nơi này nồng đậm lên.
Nơi này có linh khí, sẽ là có quan hệ với người nọ sao?
Nhị Nhị cũng từ trên xe Thần Mặt Trời đứng lên, hắn dẫn Tiểu Tiểu đi xuống, Mặc Hàn mang theo tôi và Bạch Diễm cũng tới bên người hắn.
“Lãnh Mặc Hàn, ngươi có cảm thấy hay không, bóng dáng kia có chút quen mắt?” Nhị Nhị hỏi.
Mặc Hàn đánh giá xung quanh, lên tiếng: “Ừ, nhưng không có khả năng.”
“Ngươi nhận ra là ai?” Tề Thiên kinh ngạc nói.
“Linh Bắc Phong.” Mặc Hàn nói.
“Không có khả năng!” Tề Thiên lập tức nói: “Hắn ngay cả tro cốt đều không dư thừa, sao có thể là hắn!”
“Đó là ai?” Tôi hỏi, bộ dáng của bọn họ như đều nhận thức người nọ.
Tề Thiên ghét bỏ nói: “Chính là ca ca Linh Nam Thiên, linh chủ chân chính!”
Tôi kinh ngạc một chút, lại hiếu kỳ nói: “Linh Nam Thiên là linh chủ giả?”
“A… Hắn cũng là thật…” Tề Thiên có chút khó xử ôm lấy cái gáy: “Có chút giống huynh đệ Lãnh Mặc Hàn và Lãnh Mặc Uyên đều là Minh Vương, nhưng linh chủ là chế độ kế nhiệm. Huynh muội Linh Nam Thiên hại chết Linh Bắc Phong, sau đó Linh Nam Thiên mới thành linh chủ.”
Tôi nói sao! Cảm giác một cuộc đảo chính quen thuộc.
Trong bất tri bất giác, oán khí nơi này dần dày đặc lên, tuy Tề Thiên nói thi thể nơi này nguyên thần đều là bị giết, nhưng loại đồ vật oán khí này, là có thể tiếp tục bảo tồn dài hạn.
Hơn nữa, nơi này là các thần thú thượng cổ khi chết lưu lại, những thần thú đó đặt ở hiện tại, cái nào không phải cấp bậc tiên nhân.
Đặt cấp bậc tiên nhân nhiều oán khí như vậy ở cùng nhau, càng sinh ra hiệu quả lớn hơn nữa.
Tỷ như nói, oán khí bên tộc Tổ Long kia, còn đang đánh lộn với oán khí tộc Kỳ Lân, oán khí tộc Bàn Phượng một bên thừa dịp đánh lén một phen.
Từ từ, vì sao tôi có thể nhìn rõ ràng như vậy?
“Mẹ,” Bạch Diễm bỗng nhiên gọi một tiếng, kéo suy nghĩ sắp tan rã của tôi lại.
“Làm sao vậy?” Tiểu gia hỏa có phát hiện gì sao?
“Mẹ, có người đang khóc, khóc thật đáng thương!” Bạch Diễm rất là không đành lòng nói.
Tôi tinh tế nghe, thật đúng là nghe được tiếng khóc nức nở, là tiếng khóc của một cô gái, khóc rất bi thương.
Chờ một chút! Mặc Hàn đâu!
Tôi đi tìm mọi nơi, phát hiện trừ Bạch Diễm vẫn luôn bị tôi ôm vào trong ngực ra, những người khác đều không thấy!
Là không thấy khi nào?
“Ba ba bọn họ đâu?” Tôi vội hỏi Bạch Diễm.
Bạch Diễm nhìn một chỗ, nghe được vấn đề của tôi mới ý thức được vấn đề này: “Đúng vậy! Ba ba đâu?”
Tôi thả linh lực ra đi tìm hơi thở của đám người Mặc Hàn, một chút tung tích cũng đều không có tìm được. Không những như thế, tôi còn không tìm được hơi thở bên ngoài chiến trường cổ.
Vậy nói lên, tôi bị kéo vào một không gian khác.
Nhất định là lúc tôi vừa mới nhìn thấy oán khí kia công kích lẫn nhau, xuất thần một chút đã bị đưa tới nơi này.
Tiếng khóc kia dần rõ ràng, khẳng định là bẫy rập gì đó, tôi vốn không muốn đi qua, nhưng lại không tìm thấy phương pháp rời khỏi nơi này, thương lượng với Bạch Diễm một chút, vẫn là đi qua nhìn xem.
Dù sao Bạch Diễm cũng nói người kia không có ác ý.
Dưới chân có không ít thi thể, hai tộc khác ngược lại còn tốt, chỉ là mỗi lần đi ngang qua thi thể một con Bàn Phượng, trong lòng tôi vẫn là không nhịn được nổi lên một tia khổ sở.
Tôi vẫn luôn cho rằng tuy tôi là máu đầu tim của Bàn Phượng, nhưng Bàn Phượng là Bàn Phượng, tôi là tôi. Nhưng khi nhìn thấy thi thể của từng con Bàn Phượng, khổ sở kia chính là nhịn không được trào ra ở đáy lòng tôi.
Đó là một loại ràng buộc ở chỗ sâu trong huyết mạch đi…
Một đường đi, rốt cuộc tôi cũng thấy được một cô gái quỳ gối một bên khóc thút thít. Cô gái mặc bạch y, phía trên lại đầy vết máu.
Trên người nàng có hơi thở của tộc Bàn Phượng, nhưng nàng lại ôm thi thể của một con kỳ lân khóc.
Trong lòng tôi lờ mờ có chút bất an, nắm Bạch Diễm thật cẩn thận đi về phía trước, nàng bỗng nhiên xoay người lại, đó là mặt của tôi! Mà thi thể kỳ lân chỗ nàng lại biến thành Mặc Hàn!