*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lòng tôi chợt trầm xuống, lập tức hỏi Tổ Long: “Mặc Hàn đã xảy ra chuyện?”
“Ai biết được.” Tổ Long nói không chút để ý: “Dù sao tiến vào bí cảnh của Huyền Xà, chỉ có hai kết quả. Hoặc là thí luyện thành công, tu vi tăng cao, đột phá hạn chế bí cảnh đi ra, hoặc là chính là chết ở bên trong.”
“Ba ba nhất định sẽ đi ra!” Bạch Diễm lớn tiếng nói.
Đúng, Mặc Hàn nhất định sẽ đi ra!
Trong lòng nói cho chính mình như vậy, thân thể của tôi lại khẽ run.
“Huyền Xà… Hiện tại Mặc Hàn thế nào?” Tôi hỏi lên trời.
Không trong chốc lát bóng dáng của Huyền Xà xuất hiện ở bên trong hang động, Bạch Diễm vội chạy qua: “Khi nào ba ba ta có thể đi ra?”
Huyền Xà nhàn nhạt nhìn Bạch Diễm, ý thức được ánh mắt mọi người chúng tôi đều dừng ở trên người hắn, hắn lại nhìn về phía chúng tôi.
“Ta không biết.” Hắn nói.
Mặt Nhị Nhị lạnh vài phần: “Bí cảnh của ngươi, sao ngươi không biết?”
“Bí cảnh một lần chỉ có thể chứa một người, nếu không ma khí sẽ mượn cơ hội bạo động. Cho dù là nhìn trộm một cái, cũng sẽ dẫn tới ma khí tiết ra ngoài, cho nên ta không biết tình huống bên trong.” Huyền Xà nói.
Nói cách khác, trừ chờ Mặc Hàn tự mình đi ra, một chút biện pháp chúng tôi cũng đều không có.
“Huyền Xà, ngươi thử xem còn có thể đưa một người nữa đi vào hay không. Nếu có thể, không phải nói rằng con quỷ kia đã chết sao.” Tổ Long đề nghị nói.
“Ngươi mới chết! Ba ba ta sẽ không chết!” Bạch Diễm lại tức vội vàng sặc Tổ Long một câu.
Tổ Long không để bụng: “Ta là đã sớm đã chết.”
Tôi không muốn làm như vậy…
Cứ việc có tin tưởng với Mặc Hàn, nhưng tôi vẫn lo lắng…
“Thử đưa ta đi vào.” Nhị Nhị lại đột nhiên nói.""
“Không được!” Tôi lập tức ngăn cản.
“Mộ Tử Đồng, ta biết ngươi là không muốn Lãnh Mặc Hàn xảy ra chuyện, nhưng chuyện tới hiện giờ, lừa mình dối người cũng vô dụng! Lãnh Mặc Hàn còn sống là tốt nhất, nếu đã chết, chúng ta nên nhanh chóng làm tính toán khác!” Hắn phản bác có sách mách có chứng, tôi biết hắn nói không sai, nhưng tôi chính là không muốn mạo hiểm.
Tề Thiên cũng đi theo phụ họa hai tiếng, trấn an tôi vài câu.
Huyền Xà mở thông đạo thông đến bí cảnh một lần nữa, Nhị Nhị không màng ta ngăn cản nhảy xuống.
Chỉ thấy bóng dáng màu vàng của hắn biến mất ở bên trong dung nham màu đỏ kia, ao sâu kia bị dung nham lấp đầy một lần nữa, như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Tim tôi trong nháy mắt đau không thể hô hấp, trước mắt chợt tối sầm, ngã xuống.
Nơi này nhất định là ảo cảnh, sao Mặc Hàn của tôi sẽ có việc…
Trong hốt hoảng, không biết như thế nào, tôi lại đi ra thế giới ngoài bụng Huyền Xà.
Vẫn là Cửu Châu, không ít quái vật bốn chân cắn xé ở một bên, những con này đều là hậu duệ đi.
Tôi xuyên qua tầng tầng rừng cây, lại về tới chiến trường cổ.
Lần này, tôi cũng thấy được cánh cửa theo như lời Bạch Diễm nói lần trước.
Linh Bắc Phong cũng nên bị ma khí ăn mòn đi, nhưng nhìn bộ dáng lần trước của hắn. Hắn không những không bị ma khí khống chế, ngược lại còn có thể thuận buồm xuôi gió khống chế được ma khí.
Chẳng lẽ hắn có bí pháp gì ít có người biết?
Tôi suy tư, dưới chân đã tiến vào cánh môn kia, tôi lại tiến vào không gian do pháp lực của Linh Bắc Phong biến ảo mà thành lần nữa.
“Đại ca…” Mới vào cửa, một giọng nữ quen thuộc bỗng nhiên truyền đến.
Tôi ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại đây là giọng của ai, đã nhìn thấy ba bóng dáng quen mắt đứng cách đó không xa.
Một người là Linh Bắc Phong, hai người còn lại là Linh Nam Thiên và Linh Anh Quyết!
Không phải hai con hàng này nên ở trong địa ngục mười tám tầng sao!
Chẳng lẽ sau khi chúng tôi rời đi, chỗ Mặc Uyên xảy ra biến cố?
Vậy Mặc Uyên sẽ không có việc gì chứ?
Nghĩ đến đây, tôi vội che giấu cơ thể muốn đi nghe lén tình huống, nhưng phóng nhãn nhìn lại, nơi này là một mảnh thảo nguyên mênh mang, ngay cả cây đều không có, căn bản là không có nơi trốn!
Không đúng…
Tôi và bọn họ cách nhau không tính xa, lấy tu vi của bọn họ, hẳn là đã sớm có thể phát hiện ra tồn tại của tôi. Chính là, hiện tại ai cũng không quay đầu lại, đã nói lên bọn họ không nhìn thấy tôi!
Đúng rồi! Nhất định là Thủy Kính!
Tôi mở bàn tay ra, quả nhiên bên trong lòng bàn tay lóe một tia sáng nhu hòa.
Một khi đã như vậy, tôi cứ yên tâm lớn mật đi ra phía trước tìm hiểu địch tình.
“Đại ca… Ngươi… Sao còn sống…” Linh Anh Quyết nơm nớp lo sợ hỏi.
Linh Bắc Phong khẽ cười một tiếng: “Rất thất vọng đi?”
“Sao có thể!” Linh Anh Quyết vô cùng hoảng sợ.
Linh Bắc Phong lại nhìn về phía Linh Nam Thiên: “Nam thiên, ngươi thì sao?”
“Đại ca có thể còn sống, đó là chuyện tốt nhất!” Vô sỉ a vô sỉ.
Linh Bắc Phong lại cười: “Nếu các ngươi đều cảm thấy như vậy, vậy thì tốt, việc các ngươi liên thủ giết ta, ta không truy cứu.”
Anh trai ruột…
Nhưng thứ này ra vẻ đạo mạo, ai biết có thể đổi ý hay không.
Anh em Linh Nam Thiên nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều có sợ hãi thật sâu với Linh Bắc Phong.
Linh Anh Quyết không dám mở miệng, Linh Nam Thiên trầm mặc một lát, hỏi: “Đại ca, nơi này là nơi nào?”
“Cửu Châu.” Linh Bắc Phong nhàn nhạt nói.
Anh emLinh Nam Thiên khiếp sợ: “Cửu Châu?”
“Đại ca ngươi nhìn thấy Mặc Hàn sao?” Linh Anh Quyết vội hỏi.
“Ừ.” Linh Bắc Phong gật đầu, lại quay đầu lại cố ý nhìn Linh Anh Quyết một cái: “Còn thấy được thê tử của hắn.”
“Tiện nhân kia!” Linh Anh Quyết nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng.
Cô mới là tiện nhân!
“Đại ca, ngươi triệu hoán chúng ta lại đây, là vì chuyện gì?” Linh Nam Thiên lại hỏi.
“Ta muốn các ngươi giết Lãnh Mặc Hàn.” Linh Bắc Phong nhàn nhạt nói.
“Được!” Linh Nam Thiên đáp ứng.
Linh Anh Quyết muốn ngăn cản, nhưng nhìn hận ý trong mắt hai ca ca với Mặc Hàn, lại không dám mở miệng, chỉ có thể trầm giọng nói: “Vậy tiện nhân kia giao cho ta, ta muốn chậm rãi tra tấn nàng!”
Mơ tưởng!
“Không được!” Linh Bắc Phong ngoài dự đoán từ chối nàng: “Linh Thể Thuần Âm kia hữu dụng với ta.”
Trong mắt Linh Nam Thiên hiện lên một tia tính kế: “Đại ca, Linh Thể Thuần Âm tuy khó có được, với ngươi mà nói, cũng không phải là nhu yếu phẩm đi?”
“Linh Thể Thuần Âm có huyết mạch Bàn Phượng, không phải nhu yếu phẩm cũng không thể lãng phí.” Khóe miệng Linh Bắc Phong cong lên một độ cong khiến lòng người kinh hãi.
Hắn muốn làm cái gì với tôi…
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn phía tôi, ánh mắt kia, thẳng tắp dừng ở trên người tôi, nhìn tôi cũng không dám cử động nhỏ.
Chẳng lẽ bị phát hiện?
Nên từ trong Thủy Kính lui về thân thể của mình như thế nào?
Tôi liều mạng dùng linh lực đi thúc giục mảnh nhỏ Thủy Kính ở lòng bàn tay, thấy Linh Bắc Phong lại dời tầm mắt đi. Dường như cái gì cũng đều không phát hiện ra.
Nhưng tôi không dám liều.
“Anh Quyết, Lãnh Mặc Hàn và ngươi còn tình cảm chứ?” Hắn bỗng nhiên hỏi Linh Anh Quyết một tiếng như vậy, linh lực đã bị tôi thúc giục lên kia, lập tức đình chỉ toàn bộ.
Không phải tôi không tin Mặc Hàn, chỉ là tin tức có quan hệ cực nhỏ với Mặc Hàn, tôi đều không muốn bỏ lỡ.
Linh Anh Quyết không rõ vì sao Linh Bắc Phong muốn hỏi như vậy, nhưng tự mình cảm thấy tốt đẹp nói: “Đương nhiên, chẳng qua tiện nhân kia xuất hiện, Mặc Hàn mới bị nàng mê tâm trí. Đại ca, ngươi nói tiện nhân kia có huyết mạch Bàn Phượng, Mặc Hàn có thể là bởi vì vậy mới giữ nàng ở bên người hay không?”
Đôi mắt nàng sáng long lanh, bức thiết hy vọng Linh Bắc Phong nói tiếng “Đúng vậy.”
“Ngươi biết Linh Thể Thuần Âm huyết mạch Bàn Phượng có thể làm cái gì sao?” Linh Bắc Phong hỏi.
Vẻ mặt hai anh em đối diện mờ mịt, Linh Bắc Phong cười nói: “Lúc Hoàng Ngạo Tình Bàn Phượng niết bàn, đã để lại toàn bộ pháp lực của mình cho chính tâm đầu huyết của mình. Nếu là có thể từng bước hấp thu pháp lực máu trong trái tim kia thì rất an toàn, lại kết hợp với pháp lực của mình, nhất thống chư thần chỉ là vấn đề thời gian.”
Linh Anh Quyết còn ngơ ngác, Linh Nam Thiên lại phản ứng lại trước một bước: “Đại ca là nói, Lãnh Mặc Hàn đang từng bước hấp thu pháp lực của nữ nhân kia?”
“Bằng không ngươi cho rằng, vì sao nàng thân là máu tim của Bàn Phượng, pháp lực lại yếu như vậy?” Linh Bắc Phong hỏi lại.
A, ha hs, tôi cho hắn vẻ mặt lạnh nhạt, trước không nói thứ này nói có phải thật sự hay không, cho dù là thật, về chút pháp lực này, Mặc Hàn muốn tôi cũng nguyện ý cho.
Ai cũng đều không quản được!
Đôi mắt Linh Anh Quyết lại sáng long lanh: “Vậy đại ca, nếu pháp lực của nữ nhân kia bị Mặc Hàn hút hết, có phải sẽ vô dụng hay không?”
“Há lại vô dụng, không có pháp lực của Hoàng Ngạo Tình chống đỡ, tâm đầu huyết cũng chỉ là giọt máu bình thường. Đến lúc đó, thế gian này không có người này.” Linh Bắc Phong nói.
Kẻ lừa đảo!
Mặc Hàn của nhà chúng tôi mới sẽ không đối xử với tôi như vậy!