Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 218: Minh Vương đại nhân đổi sang ăn chay



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mặc Hàn xin lỗi…

Hắn lại xin lỗi!

Chẳng lẽ Mặc Hàn thật sự đang âm thầm hấp thu pháp lực trong cơ thể tôi?

Lời Linh Bắc Phong từng nói hiện lên ở trong đầu tôi, Mặc Hàn… Sẽ là bởi vì muốn hấp thu pháp lực Hoàng Ngạo Tình mới đối xử tốt với tôi như vậy sao?

Không không không!

Sẽ không!

Cho dù là như vậy thì thế nào! Mặc Hàn tốt với tôi là thật! Tôi nên tin tưởng hắn! Huống chi, pháp lực của tôi yếu một chút thì yếu một chút thôi, dù sao Mặc Hàn sẽ bảo vệ tôi!

Nhìn bộ dáng áy náy hao tổn tinh thần của hắn, ngực bên trái của tôi hơi đau nhói, không khỏi đau lòng muốn tiến lên ôm lấy hắn, nói cho hắn, chỉ cần hắn yêu tôi, những cái đó tôi đều không để bụng!

Nhưng mà, ảo ảnh lại ôm lấy Mặc Hàn trước tôi một bước.

Tôi vươn tay xuyên qua cơ thể của Mặc Hàn, ảo ảnh ôm chặt lấy Mặc Hàn, Mặc Hàn vẫn không ôm lấy nàng.

“Mặc Hàn… Vì sao… Vì sao phải đối xử với em như vậy… Vì sao phải khiến cho em yêu anh, lại để em biết những việc đó…” Ảo ảnh đứt quãng nói, nước mắt rơi lả tả.

Trong lòng tôi kinh hãi, nếu là tôi vừa rồi tôi có một tia do dự với Mặc Hàn có yêu tôi, chỉ sợ cũng sẽ hỏi ra lời như vậy.

Đây là tâm ma người tu hành nhắc tới là biến sắc sao…

Không chỉ có thể đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong lòng của người tu hành, hơn nữa hàng giả này một chút sơ hở gần như đều không có.

Ảo ảnh bỗng nhiên thả lỏng Mặc Hàn ra, lui về sau một bước. Lúc này, rốt cuộc tay Mặc Hàn giật giật.

Hắn vươn tay muốn ôm ảo ảnh vào trong lòng, ảo ảnh lại né tránh.

“Cho nên, Lãnh Mặc Hàn, chúng ta chia tay đi.” Ảo ảnh gằn từng chữ một nói, mỗi một chữ đều như là một cây đao đâm vào ngực Mặc Hàn.

Tôi nhìn bộ dáng đau lòng kia của Mặc Hàn, về sau nếu tôi lại ở trước mặt hắn nói loại lời hỗn trướng này, tôi chính là hỗn đản!

Mặc Hàn không nói.

Ảo ảnh hít sâu, lau nước mắt, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn khóc.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới tâm ma là ma trong lòng người tu hành, nhất định là bộ dáng ngày thường của tôi, Mặc Hàn đều dụng tâm ghi tạc ở trong lòng, mới có thể khiến ảo ảnh ngay cả những chi tiết này đều giống tôi như đúc.

Tôi bỗng nhiên có chút khổ sở, hắn săn sóc tỉ mỉ, lúc này lại làm hắn lâm vào khốn cảnh.

“Mặc Hàn, em không cần anh… Bạch Diễm… Bạch Diễm, em biết anh sẽ chăm sóc tốt cho hắn…” Ảo ảnh lại nói.

Nàng xoay người rời đi, Mặc Hàn rũ mắt đứng ở tại chỗ. Rốt cuộc, mắt thấy ảo ảnh sẽ biến mất, Mặc Hàn ngẩng đầu lên.

“Không.” Mặc Hàn đột nhiên nói.

Ảo ảnh dừng bước chân, nghi hoặc xoay người lại.

Thấy khuôn mặt Mặc Hàn kiên định, ảo ảnh lại nói: “Mặc Hàn, không cần lại lừa mình dối người…… Anh không yêu em, em biết… Anh muốn, cũng chỉ là pháp lực Hoàng Ngạo Tình trong cơ thể em… Mọi người hợp rồi tan, không được sao…… Hay là nói, anh ngay cả một chút pháp lực Bàn Phượng dư lại này, cũng muốn hấp thu hầu như không còn?”

“Ta thật sự không yêu ngươi.” Mặc Hàn nói, lòng tôi bỗng nhiên co thắt lại, đau thiếu chút nữa muốn từ bên trong ảo cảnh này giãy giụa đi ra ngoài.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, có một khắc như vậy, tôi lại thấy ánh mắt Mặc Hàn nhìn tôi.

Hắn hẳn là không nhìn thấy tôi…

Tôi mạnh mẽ ổn định cảm xúc của mình, muốn nghe Mặc Hàn tiếp tục nói tiếp. Chẳng sợ hắn là thật sự không yêu tôi, tôi cũng muốn biết là vì sao.

Huống chi, tôi không tin vành tai tóc mai chạm vào nhau với Mặc Hàn lâu như vậy đều là giả!

“Ta yêu, chỉ có Mộ Nhi.” Mặc Hàn nhìn ảo ảnh, gằn từng chữ một: “Ngươi không phải là Mộ Nhi, ta không yêu ngươi.”

Trong lòng tôi thở dài nhẹ nhõm!

Mặc Hàn nhận ra đó là giả!

Ai ngờ, ảo ảnh lại càng thêm bi thương hỏi: “Cho nên ta thật sự chỉ là một người tên là ‘ Mộ Nhi ’ thay thế đúng không?”

Tim tôi mới thả xuống, trong nháy mắt lại bị nhấc lên.

“Mộ Nhi chỉ có một, đó là thê tử ta, mẫu thân thân sinh của Bạch Diễm, ngươi....” Mặc Hàn nói dừng một chút: “Không phải nàng.”

“Vậy ta là ai? Lãnh Mặc Hàn! Em mới là vợ của anh em không phải nàng thì là ai!” Ảo ảnh tê thanh kiệt lực hét.

“Tâm ma.” Mặc Hàn khẽ thở dài một cái.

Bi thương trên mặt ảo ảnh cứng lại, ngay sau đó thay đổi mặt. Nàng cười lạnh một tiếng, hỏi: “Nếu ngươi biết ta là ai, vậy vì sao phải dây dưa với ta lâu như vậy?”

“Ngươi giả trang Mộ Nhi quá giống.” Mặc Hàn nói.

“Vậy ngươi lại phát hiện ta như thế nào?” Ảo ảnh lại hỏi.

“Đúng là bởi vì giả trang quá giống, ngược lại làm ta cảm thấy xa lạ.” Ánh mắt Mặc Hàn hơi trầm xuống: “Ta sẽ không không nhận ra nữ nhân của ta, Mộ Nhi chân chính, sẽ không làm ta có loại cảm giác này.”

“Vậy ngươi muốn giết ta sao? Mặc Hàn Hàn…” Tâm ma lại hỏi, mỗi một chữ, đều giống tôi như đúc, thậm chí ngay cả ba chữ Mặc Hàn Hàn này đều học xong!

Mặc Hàn nhíu mày, lại không động thủ.

Tâm ma cười, cười rất vui vẻ, như là ngày thường tôi phát hiện một chuyện vui vẻ chia sẻ với Mặc Hàn vậy, lại nói: “Mặc Hàn Hàn, chỉ cần giết ta, tâm ma của ngươi sẽ mất, chẳng qua…”

“Bổn tọa sẽ không làm Mộ Nhi bị thương!” Mặc Hàn lạnh giọng chạn ngang nàng.

“Nhưng không giết ta, ngươi cũng không rời khỏi nơi này.” Tâm ma lại nói.

Thì ra nếu Mặc Hàn giết tâm ma sẽ liên lụy đến tôi, trách không được hắn không ra tay. Nghĩ tôi cũng không bị thương, Mặc Hàn chỉ sợ vẫn luôn đều không động tâm ma đi.

Vậy cuối cùng hắn lại đi ra ngoài như thế nào?

Tôi nghi hoặc, chỉ nghe tâm ma cười nói: “Hơn nữa, không giết ta, sớm muộn gì nàng sẽ biết ngươi thông qua nàng hấp thu pháp lực Bàn Phượng! Chuyện này, chính là tồn tại thật sự! Mặc Hàn, chi bằng, trực tiếp giết ta, thừa dịp nàng trọng thương, hấp thu pháp lực Bàn Phượng còn thừa trong cơ thể nàng…”

“Câm miệng!” Trong nháy mắt quỷ khí của Mặc Hàn bởi vì phẫn nộ cuốn lên tấn công về phía nàng, rồi dừng lại trước một khắc sắp tổn thương đến nàng.4

Ảo ảnh cười: “Mặc Hàn Hàn, đừng mềm lòng! Giết ta, giết ta thì tốt rồi! Nữ nhân kia thì thế nào? Chờ pháp lực Bàn Phượng trong cơ thể nàng khô kiệt, sẽ không có giá trị lợi dụng!”

“Ngươi câm miệng!” Mặc Hàn giận mắng.

Tâm ma lại càng thêm vui vẻ: “Ngươi không giết ta ngươi sẽ không thể rời khỏi nơi này! Ngươi luyến tiếc nữ nhân kia bị thương như vậy sao? Nhưng ngươi không ra, nữ nhân kia và Bạch Diễm sẽ phải chờ ngươi ở bên ngoài cả đời!”

“Bổn tọa sẽ rời khỏi nơi này.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.

Những quỷ khí đó dần trở lại bên người hắn, tụ lại ở đầu ngón tay hắn. Trên ngón tay thon dài của Mặc Hàn hiện lên một tia sáng sắc bén, hắn vẽ sang bên cạnh, một cái khe không gian đã sinh ra.

“Ngươi lại tự tổn hại mình cũng không muốn tổn thương nữ nhân kia!” Tâm ma kinh ngạc một chút: “Lúc ngươi hấp thụ pháp lực Bàn Phượng, sao không nghĩ tới nàng không có pháp lực Hoàng Ngạo Tình, sẽ biến trở về một bãi máu một lần nữa!”

Tâm thần tôi run lên.

Mặc Hàn quay đầu lại lườm tâm ma, lắc mình tiến vào trong cái khe không gian bị hắn xé rách kia. Thân thể của tôi cũng không tự giác đi theo hắn tiến vào trong đó.

Vẫn là ở bên trong thế giới dưới dung nham.

Sắc mặt Mặc Hàn vốn không có máu ở bên trong dung nham màu đỏ, càng hiện vẻ tái nhợt, hắn bị thương, tôi biết.

Sau khi thu thập toàn bộ ma khí phụ cận muốn xâm lấn vào trong thân thể hắn, Mặc Hàn vạch xuống một đường kết giới tại chỗ, ngay tại chỗ đả tọa điều tức chữa thương.

Nhưng mà, tôi lại phát hiện phía sau hắn xuất hiện bóng dáng.

Bóng dáng kia nối dưới chân Mặc Hàn, hình như cũng muốn tiến vào bên trong thân thể Mặc Hàn. Ngay ở lúc nó tiến công, Mặc Hàn mở mắt ra, dùng quỷ khí đẩy lui bóng dáng kia.

Bóng dáng té ngã một bên, giãy giụa bò dậy, lại ngưng tụ ra bộ dáng một con Hắc Kỳ Lân.

Mặc Hàn nhìn nó, khẽ nhíu mày.

Hắc Kỳ Lân tấn công về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn rút kiếm đón nhận, lại bởi vì lúc trước bị thương, cũng không có chiếm được tiện nghi bao lớn.

Thậm chí, còn có rất nhiều lần đều bị Hắc Kỳ Lân tổn thương, tôi nhìn kinh hãi tim đập thật nhanh.

“Nếu hấp thu toàn bộ pháp lực của Hoàng Ngạo Tình, ngươi sẽ không yếu như vậy đi.” Giọng của tôi bỗng nhiên vang lên.

Mặc Hàn thoáng nhìn nàng, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Tâm ma như là nhìn thấu nghi hoặc của Mặc Hàn, cười nói: “Ngươi để ý nữ nhân kia như vậy, sao ta có thể không ra? Ngươi càng để ý nàng, ta sẽ càng cường đại. Lãnh Mặc Hàn, giết ta đi, vẫn là giết ta thì tốt hơn! Giết ta, lại hấp thu pháp lực Bàn Phượng còn thừa, ngay cả Thủy Kỳ Lân đều không phải là đối thủ của ngươi!”

“Câm miệng!” Mặc Hàn né tránh móng vuốt của Hắc Kỳ Lân, giận mắng tâm ma một tiếng.

Phía trên dung nham quay cuồng, bỗng nhiên hiện ra bóng dáng của tôi với Bạch Diễm, đúng là tình hình lúc ấy chúng tôi ở bên ngoài chờ Mặc Hàn.

Hắc Kỳ Lân nhìn chúng tôi, chợt từ bỏ Mặc Hàn, đứng dậy phóng ra ngoài, hiển nhiên là muốn giết chúng tôi.

Mặc Hàn vội vàng đuổi theo, ngăn cản Hắc Kỳ Lân, lại nghe thấy tâm ma cười khẽ một tiếng.

Nàng hóa ra một trường kiếm giống Vô Cực Ngọc Giản của tôi như đúc, lướt qua phía sau Mặc Hàn, lại muốn đi ra bên ngoài giết tôi và Bạch Diễm.

Mắt thấy nàng muốn lao ra khỏi dung nham, Mặc Hàn lập tức quay người ngăn cản nàng, lại không ngờ kia Hắc Kỳ Lân cào móng vuốt vào phía sau lưng hắn.

Sau lưng Mặc Hàn bỗng nhiên trong suốt vài phần, lộ ra vài vết cào thật sâu.

Hắn né tránh Hắc Kỳ Lân, vung kiếm đánh lui tâm ma, Hắc Kỳ Lân