Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 147: 147




"Phải làm gì với tất cả mọi thứ ở đây? Vừa rồi anh cũng nhìn thấy thi quỷ kia, phải xử lý như thế nào bây giờ?"
Trong bóng tối, ánh mắt của Thiên Ngạo hơi đông lại.

Anh ta dừng một chút mới nói, "Đến lúc đó nhìn lại, chi bằng em suy nghĩ trước đã, mặc kệ em muốn làm cái gì anh nhất định sẽ ủng hộ em, anh hiện tại không có gì, chỉ có mình em."
Anh ta nói xong ôm tôi vào trong lòng ngực và hít một hơi thật sâu, tôi nghiêng người ôm lấy anh ta, "Đừng nói bi thảm như vậy, chúng ta vẫn còn Ngoan Mậu mà."
Thiên Ngạo không nói nữa.

Chỉ cần ôm tôi như thế này, qua một ngày.

Chúng tôi ôm nhau mà không nói nên lời, tôi biết anh ta không ngủ.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, Thiên Ngạo đã bưng bữa sáng vào, tôi có chút cảm giác được yêu chiều mà lo sợ, vội vàng đứng dậy muốn xuống giường, lại bị Thiên Ngạo ngăn cản, "Cơ thể em còn chưa hoàn toàn hồi phục, nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, sau đó sẽ bắt đầu lao vào làm việc."
"Công việc gì?"
"Đem thi quỷ khế ước ở trên người em."
Nghe vậy, tôi căng thẳng, anh ta rõ ràng có một kế hoạch khác.
Bữa sáng này tôi ăn không biết mùi vị, ăn đơn giản một chút tôi liền buông bát đũa nhìn Thiên Ngạo, "Những thi quỷ này anh định dùng để làm gì?"
"Tất nhiên là để bảo vệ nơi này, và sau đó sẽ phái một số đi ra ngoài để làm thám tử."
Anh ta quên mất rằng họ đều là những kẻ tử tù hay sao.


Đối với người bên ngoài mà nói thì bọn họ vốn không nên xuất hiện lại nữa, nếu như bị người ta nhìn thấy, nhất định sẽ ghét bỏ còn tạo sóng to gió lớn.
"Những thứ này anh đều biết, nhưng những người anh chọn chắc chắn đã có bản lĩnh vượt qua những thứ đó, sẽ không bị phát hiện, hơn nữa tin tức về thi quỷ đã sớm bị bại lộ, chẳng qua bị cha của Trịnh Viễn Phàm đè nén xuống, ngay cả video trước đó của Liệt Phong cùng em bị tung ra trên các trang web lớn đều đã bị gỡ xuống."
Thiên Ngạo nói xong bưng sữa bò uống một hơi cạn sạch, đáy mắt trầm ngâm, tựa như tất cả đều được anh ta nắm trong tay.
Tôi đương nhiên biết rằng chính phủ sẽ không để cho điều này nổi trên mặt nước, nhưng trong ngầm thì nó vẫn có thể gây ra khủng hoảng.
"Đừng nghĩ nữa, ngay cả khi chúng ta không bị lộ, thì Hàng Thi bên lẽ nào không để lộ?"
Lời nói của anh ta làm cho tôi không thể đáp lại, muốn tất cả mọi thứ trở lại bình thường.

Suy cho cùng vẫn là phải diệt trừ đám người của Hàng Thi.
"Được, em cũng đã không cần nghỉ ngơi đâu, đợi lát nữa em sẽ đi thực hiện thuật ngự quỷ cho những thi quỷ đó."
"Đừng sốt ruột như vậy, em cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa…"
"Không sao đâu, bây giờ em là một con thi quỷ không phải là con người.

Nên không yếu đuối như anh tưởng tượng đâu."
Tôi nói xong thở dài, tình cờ nhìn thấy một cái đầu ở cửa, là Ngoan Mậu, lúc này lông mày nhíu lại, "Sao con không vào?"
"Con sợ làm phiền thế giới của hai người."
Ngoan Mậu thấy mình bị phát hiện, cũng thoải mái bước ra.
Ngoan Mậu là một đứa trẻ lanh lợi, tôi bị lời nói của nó chọc cười, liền ôm nó vào lòng, "Ngoan Mậu, thật sự là một đứa bé lanh lợi, nếu có thể lớn lên, bây giờ con nên là bao nhiêu tuổi nhỉ?"
"Mười một hay mười hai gì đó ạ? Ngoan Mậu có chút không nhớ rõ rồi."
Ngoan Mậu nói xong thở dài như ông cụ.

"Mười hai tuổi ở trước kia đều xem như đã trưởng thành, sau này cũng không thể đùa giỡn bộc lộ tính khí như trẻ con nữa, đến đây, cha dẫn con đi trải đời."
Lãnh Thiên Ngạo nói xong đứng lên, ôm Mậu Mậu từ trong ngực tôi đi, sau đó nói với tôi, "Hôm nay anh phải ra ngoài làm chút chuyện, em ở đây chờ anh."
"Dạ, anh đi đi."
Tôi thu dọn đồ đạc một chút, tiễn Thiên Ngạo đến cửa, nhìn theo bọn họ rời đi, không ngờ Tề Quân cũng đứng ở cửa cách đó không xa nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, còn siết chặt nắm đấm nhỏ đến run rẩy.
Thằng oắt con này vẫn thích bám lấy Thiên Ngạo, như hôm nay Thiên Ngạo lại chuyển ánh mắt đến trên người Mậu Mậu, khó tránh khỏi sẽ làm cho nó có chút không cam lòng.
Nhưng Ngoan Mậu mới là con của Thiên Ngạo, chúng tôi nợ Ngoan Mậu quá nhiều, nên cần bù đắp cho nó hơn.
Tôi làm bộ như không nhìn thấy muốn rời đi, không nghĩ tới Tần Hách và Trần Kha cùng nhau đi về phía tôi, chỉ sợ cảnh vừa rồi mà Tề Quân nhìn thấy được thì Trần Kha cũng nhìn thấy, cô ta duỗi tay ôm Tề Quân vào trong lòng.
"Mộng Mộng, hôm nay tinh thần không tồi nha, chừng nào mới bắt đầu pháp sự đây, tôi tìm cho cô một trợ thủ rồi, hẳn là sắp tới."
Trần Hách cợt nhả với khuôn mặt không có đứng đắng.
Anh ta có thể tìm cho tôi tên nào để làm trợ thủ chứ?
Chẳng lẽ là tùy tiện tìm cho tôi một tên tử tù từ những tù nhân đã chết kia ư?
"Không cần đâu, tôi tự mình dựng đàn, đợi lát nữa anh kêu từng người một vào đây, chuyện hôm qua tôi nói cho anh, anh đều làm theo chứ?"
"Cô phân phó tôi nào dám không làm chứ, yên tâm đi, ngoại trừ mấy phần tử hung ác có sở trường kỹ thuật đặc biệt, những tên khác tôi đều bí mật xử lý."
Tần Hách nói xong vỗ vỗ tay, có vẻ dễ dàng như trở bàn tay, tôi cũng nghe Thiên Ngạo nói qua, kỹ năng thi quỷ của Tần Hách sau khi hồi sinh, lớn mạnh đến mức tuyệt đối vượt qua cả Tề Quân.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, "Vẫn là không nên tùy tiện nói chuyện này, miễn cho bị những thi quỷ kia nghe được sẽ có ảnh hưởng." 
Tần Hách méo miệng đi về phía căn phòng nơi thi quỷ ở. 
"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Không có gì, cô có thể yên tâm rằng tôi sẽ không giết cô ở hiện tại, bây giờ là thời gian cần sử dụng người, chờ đến lúc bỏ Hàng Thi sau đó tôi sẽ giết cô!"
Trần Kha nói xong đáy mắt hiện lên một mảnh huyết hồng.
Người phụ nữ này thực sự trả thù, tôi sợ rằng tất cả mọi thứ mà tôi không như ý, đã bị cô ta tính toàn vào.
Vì cô ta chưa muốn giết tôi, tôi cũng không có ý định ra tay với cô ta ở đây.
"Tôi cũng thế."
Tôi để lại một từ vượt qua cô ta, sau lưng truyền đến giọng nói của cô ta.
"Nghe nói người tình cũ Lãnh Triết Lăng của cô đã trở về, còn hợp tác với Liễu Sương Sương cướp về cơ thể mà Thiên Ngạo dùng, không biết hiện tại cô có cảm nghĩ gì?"
"Tôi không có cảm nghĩ gì cả."
"Phải không? Cô thật sự là tuyệt tình nha, tôi nghe nói người đàn ông kia rất yêu thương cô qua không ít năm, còn giúp cô không ít việc, Thiên Ngạo còn từng bám vào cơ thể anh ta, nên cô và gã" từng yêu, ngủ qua, mà lại không có chút tình cảm nào sao?"
Cả người tôi sững sờ, nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh lại, lúc sau không chút thay đổi mà trả lời, "Không có."
Vốn tưởng rằng đem tình cảm của mình che giấu làm như không có chuyện gì xảy ra, sẽ không bị cô ta mưu đồ xúi giục thành công, không nghĩ tới tôi nói như vậy cô ta ngược lại cười ha ha.

(Ủa thế chị vẫn còn tình cảm hả chị 9???)
"Ha ha ha, như vậy là tốt nhất, nếu không Thiên Ngạo hôm nay giết người đàn ông kia, tôi còn có thể sợ cô đau khổ đó."
"Cô nói cái gì?"
Tôi quay lại, khó hiểu nhìn Trần Kha.
Trần Kha nhếch khóe miệng châm chọc, đi về phía tôi, "Xem ra cô cũng không biết gì, Thiên Ngạo không nói cho cô biết chính là sợ cô sẽ không đành lòng nhỉ, hôm nay anh ta đi đến tập đoàn Hành Vũ, nói là muốn giết người đàn ông kia báo thù cho cô."
"Những gì cô nói là sự thật?"
Tôi không thể giả vờ nữa, hấp tấp hỏi.
"Đương nhiên là thật, sao, cô muốn đi cứu Lãnh Triết Lăng à? Vậy thì cô nhanh lên, trước khi Thiên Ngạo xuống tay."
Trần Quân nói xong cười ha ha dẫn theo Tề Quân rời đi.
Tôi làm sao lại không nghĩ tới, tối hôm qua Thiên Ngạo nói với tôi rất nhiều phân tích về Lãnh Triết Lăng, thì ra anh ta đã sớm có lòng muốn giết Lãnh Triết Lăng.

Nhưng tôi lo lắng không phải là Lãnh Triết Lăng, mà là Thiên Ngạo, Liễu Sương Sương sau khi biến thành thi quỷ chịu không ít khổ sở, có thể ở dưới Hàng Thi như cá gặp nước, lòng dạ của cô ta dĩ nhiên không phải thứ tôi có thể đoán được.
Trước đây mới bị tính kế mất đi cơ thể, nếu ở thời điểm mấu chốt này lại bị tính toán một lần nữa, Thiên Ngạo nhất định sẽ hồn phi phách tán.
Không, tôi cần thiết phải mau chóng chạy đến nơi đó.
Tôi cất bước liền chạy ra bên ngoài, Tần Hách nhìn thấy thì đuổi theo, hét lớn, "Mộng mộng cô đi đâu vậy, trợ thủ tôi tìm cho cô đã đến rồi."
"Pháp sự để tối tôi trở về rồi làm sau, bây giờ tôi có một việc quan trọng cần đi ra ngoài."
Vừa dứt lời, tôi đạp chân ga, tiếng gọi của Tần Hách bị tôi ném xa xa ở phía sau xe, từ gương chiếu hậu mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Trần Kha đứng trước cửa sổ, nhìn nụ cười trên mặt cô ra, tôi thật sự muốn ném cho cô ta vài cái tát.
Tôi xúc động lái xe đến dưới toà cao ốc của tập đoàn Hành Vũ rồi tôi liền hối hận, Thiên Ngạo và Ngoan Mậu đều là quỷ, có thể tùy tiện ra vào, còn tôi là thi quỷ đó, hơn nữa còn là đối tượng đang bị truy nã, nếu bị người ta nhìn thấy, thì tôi phải làm sao bây giờ.
Cũng may tôi lái xe của Tần Hách có được biển số, tôi lặng lẽ lái xe đến cửa sau Hoàn Vũ, vừa vặn thấy một người dọn vệ sinh đẩy xe đi ra, cổ tay tôi vừa động, vô hình dùng tam lăng thoa gõ vào gáy người nọ, làm cô ta ngất xỉu ngay lập tức.
Sau khi xuống xe tránh đi máy theo dõi, tôi thay quần áo của người nọ lên người mình, và đẩy xe dọn dẹp lặng lẽ đi vào từ cửa sau.
Mặc dù xe thu gom sạch hơn xe rác, nhưng cũng không khá hơn là bao, tất cả mọi người đều tránh không kịp, tôi xem như tạm thời được an toàn, nhưng cao ốc này có mấy chục tầng, làm sao tìm được Lãnh Thiên Ngạo đây?
Tôi nhặt một mảnh giấy từ sọt giấy, sau đó cắn ngón tay và vẽ bùa truy hồn, giấy bùa bị đốt cháy, bay vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, tôi vỗ mạnh vào ót.
Sao tôi lại không nghĩ tới, anh ta đến đây, khẳng định đi tìm Lãnh Triết Lăng.
Tôi vội vàng đuổi theo, không nghĩ rằng tôi đã gặp một nhóm lớn cảnh sát ở tầng trên cùng, đứng một vài mét trong hành lang, vì sợ hãi tôi vốn định cố gắng quay đầu và chạy, nhưng đến đây tôi đã có thể cảm nhận ra hơi thở của Thiên Ngạo, nên không thể cứ từ bỏ như vậy chứ?
Thấy những cảnh sát kia nhìn chằm chằm, tôi dứt khoát mạnh dạn đẩy xe đi vào, cố ý cúi đầu xuống thấp.
"Có tiền thật là tốt, vợ anh ta xảy ra loại chuyện này, mà anh ta còn có thể được tại ngoại để tiếp tục quản lý công ty."
Một cảnh sát đột nhiên nói chuyện, tôi sợ hãi run rẩy, may mắn thay, một cảnh sát khác tiếp lời, "Tất nhiên, không chỉ vậy, anh ta đã làm giấy chứng nhận tâm thần cho vợ mình, nói rằng vợ anh ta bị bệnh tâm thần, vì người tâm thần giết người không vi phạm pháp luật."
"Đừng phàn nàn, trên thực tế, tôi nghĩ rằng điều này nên có ẩn tình, những người khác không biết, anh và tôi lẽ nào không biết? Thảm cảnh cái chết của những người đó vào ngày hôm đó, sao một người phụ nữ có thể làm điều đó được, đúng không? Tôi thấy hơn phân nửa có liên quan đến Lãnh Triết Lăng, phía sau tập đoàn Hành Vũ này không chừng còn có thế lực xã hội đen nào đó."
Tôi đã đẩy xe về phía trước, nhận được rất nhiều thông tin, ngoài việc bội phục khả năng lý luận trinh thám của những cảnh sát này, cũng phải cảm thấy bội phục lãnh Triết Lăng.
Anh ta đã làm bệnh án bệnh tâm thần cho tôi, ít nhất là trên thế gian này mạng của tôi được bảo vệ, nhưng tại sao anh ta làm điều đó?
Tôi đang phân tích kỹ lưỡng, không ngờ là ở phía trước đột nhiên vụt ra một bóng người, "Mẹ ơi!".