Cố Thanh Hằng, tổng tài của Cố Thị, giàu số một Thanh Thành.
Cố công tử tiếng tăm lẫy lừng.
Thanh Thành trước đây gọi là Thanh Thành (青城) sau này lấy từ tên của vị công tử này, đổi thành Thanh Thành (清城).
Ở đây có một con đường gọi là đường Thanh Hằng.
Có thể thấy tầm ảnh hưởng của vị công tử này cao tới mức nào.
Niệm Thanh từng nghe thấy tên của anh, nhưng lại không đem Cố Thanh Hằng ở trường học và tổng tài Cố Thanh Hằng này nhập vào làm một, chỉ coi là trùng tên mà thôi.
Không ngờ...
Bọn họ thế nhưng lại là cùng một người!
Anh ta tốt xấu gì cũng là người giàu nhất Thanh Thành, chạy tới trường học làm một giáo sư, định làm gì? Kiếm thêm thu nhập sao?
Hiện giờ, Niệm Thanh coi như đã hiểu, tại sao mỗi một nữ sinh trong trường đều tìm cách lấy lòng Cố Thanh Hằng, có lẽ bọn họ đều đã biết người đàn ông này là ai.
“Thanh hằng, mau vào đây”.
Niệm Tử kéo tay Cố Thanh Hằng, thân mật dán chặt vào khuỷu tay anh, tự nhiên tươi cười với anh, phảng phất như người một nhà.
Niệm Hải và Tưởng Dung nhiệt tình chiêu đãi Cố Thanh Hằng, giống như đối với con rể, bầu không khí hòa hợp.
Người hầu trong nhà đang ở nhà ăn, bận làm đồ ăn cho vị khách quý này.
Duy chỉ có Niệm Thanh an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên, giống như chuyện không liên quan tới mình, thản nhiên tự đắc.
Cho tới khi một đôi mắt bình tĩnh như không dán chặt vào cô, lệnh cô không thể không ngẩng đầu, ánh mắt của anh chăm chú, bên trong đôi đồng tử kia giống như có một cái gì đó mãnh liệt chôn giấu.
Trong lòng Niệm Thanh cả kinh, nhíu mi.
Đợi khi cô nhìn được rõ ràng, Cố Thanh Hằng đã rời đi ánh mắt, chuyển tới Niệm Từ hỏi: “Vị này là?”
“Em gái của em, Niệm Thanh”.
Niệm Từ nhìn về phía Niệm Thanh, nở nụ cười đem theo sự cưng chiều: “Thanh Thanh lại đây, đừng xấu hổ”.
Niệm Thanh mím môi, nghe lời bước tới hơi cúi đầu với người đàn ông cao hơn cô rất nhiều kia, nhỏ giọng khách khí: “Cố tiên sinh, chào anh”.
Cố Thanh hằng nhướng mi, trong mắt mang theo ý cười.
Niệm Thanh rất thức thời, không gọi Cố Thanh hằng là giáo sư Cố.
Tuy rằng cũng không hiểu sao anh lại dạy học ở trường đại học, nhưng dù sao cũng không liên quan tới cô, tránh xa rắc rối là nguyên tắc của cô.
Một bàn thức ăn phong phú cùng rượu vang đỏ.
Cố Thanh Hằng và Niệm Tử nói chuyện rất vui vẻ, cùng với Niệm Hải và Tưởng Dung cũng tán gẫu thật vui.
Niệm Thanh yên lặng ăn rau, ăn cơm, giống như hoàn toàn không ở trong bữa tiệc.
Một là, chủ đề bọn họ nói cô không hiểu.
Hai là, vốn dĩ cô không có quyền phát ngôn, cô không nói chuyện càng tốt, đỡ phải khách sáo.
Tránh xa phiền phức, nhưng chỉ có phiền phức tìm tới cửa.
Khi ánh mắt của Cố Thanh Hằng lần thứ năm rơi trên người Niệm Thanh, Niệm Tử bên cạnh cười cười nói: “Thanh Thanh, mấy ngày trước không phải em kêu dạ dày bị đau sao? hiện giờ ăn nhiều như vậy, cẩn thận chút nữa lại phải uống thuốc đau dạ dày đó”.
Niệm Thanh nghe vậy, buông đũa xuống, cầm khăn người hầu đem tới lau khóe miệng, thỏa mãn nói: “Con ăn no rồi, con lên lầu trước, anh rể từ từ ăn nhé”.
Một tiếng anh rể làm Niệm Tử cười như hoa.
Cô ta dặn dò người hầu chuẩn bị hoa quả, bưng lên lầu cho Niệm Thanh.