Anh ta có mối quan hệ rất tốt với một bác gác cổng trong đại viện, coi như là bạn vong niên.
Ban đầu, Lâm Phi Nhiên định đi theo con đường binh nghiệp, nhưng trong một lần gặp tai nạn xe, người bác gác cổng kia đã c.h.ế.t để cứu anh ta.
Lâm Phi Nhiên cũng bị thương rất nặng, nên bất đắc dĩ phải xuất ngũ.
Nhà họ Lâm vốn dĩ đã rất giàu có.
Sau khi xuất ngũ, Lâm Phi Nhiên tham gia kinh doanh, khiến cho nhà họ Lâm ngày càng phát triển.
Gia đình tôi và anh ta có thể coi là môn đăng hộ đối.
Sau khi kết hôn với anh ta, năm đầu tiên tôi đã mang thai Lâm Thần.
Vào đúng ngày sinh nhật 16 tuổi của Lâm Thần, Lâm Phi Nhiên đã lặng lẽ đưa Lâm San San về nhà họ Lâm.
Mẹ của Lâm San San chính là em gái ruột của người bác gác cổng năm xưa.
Bà ấy mất vì bệnh, còn người chồng nghiện cờ b.ạ.c thì ôm tiền bỏ trốn, để lại Lâm San San bơ vơ không nơi nương tựa.
Lâm Phi Nhiên biết được tin này, đã đích thân xuống quê đón Lâm San San về.
Tôi mãi mãi không quên được ngày hôm đó.
Anh ta không hề bàn bạc với tôi một lời nào, mà đã tuyên bố trước mặt tất cả mọi người trong nhà họ Lâm rằng: "Đây là con gái nuôi của tôi, tên là Lâm San San. Từ nay về sau, nó chính là người nhà họ Lâm. Ai dám tỏ thái độ với nó, chính là đối đầu với tôi - Lâm Phi Nhiên."
Dù tôi có không đồng ý thì Lâm Phi Nhiên cũng đã nói như vậy rồi, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Lâm San San khi đó trông vẫn khá đáng yêu, ngoan ngoãn gọi tôi là mẹ.
Dáng vẻ nhu mì, trầm tĩnh của cô ta khiến ai cũng yêu quý.
Dần dần, Lâm Phi Nhiên càng lúc càng nuông chiều Lâm San San quá mức.
Còn Lâm Thần thì hết mực cưng chiều cô em gái nuôi lớn hơn mình vài tuổi như một nàng công chúa nhỏ.
Lâm San San bắt đầu có những biểu hiện ngang ngược, hống hách.
Chỉ là mọi người đều e ngại lời nói năm xưa của Lâm Phi Nhiên nên không ai dám lên tiếng.
Trong một lần vô tình, Lâm San San biết được nguyên nhân khiến Lâm Phi Nhiên cưng chiều mình.
Không biết cô ta nghĩ thế nào, mà lại cho rằng Lâm Phi Nhiên nợ cậu mình một mạng người, cũng đồng nghĩa với việc nợ cô ta một mạng.
Theo như tôi điều tra được, mẹ của Lâm San San là con gái út trong nhà, được cả gia đình hết mực yêu thương, chiều chuộng.
Nhưng bà ta lại là một người rất ích kỷ, cứ nhất quyết đòi bỏ trốn theo một gã cờ bạc.
Cả nhà khuyên can thế nào cũng không được.
Lúc Lâm San San ra đời, người cậu gác cổng kia hoàn toàn không hay biết.
Cho đến tận lúc chết, ông ấy cũng chưa từng gặp mặt Lâm San San dù chỉ một lần.
Mặc dù vậy, Lâm San San vẫn thường xuyên nói với Lâm Phi Nhiên rằng mẹ cô ta và cậu cô ta yêu thương nhau sâu đậm đến nhường nào, rằng cô ta nhớ cậu mình biết bao nhiêu,...
Cô ta cố tình khơi gợi lòng áy náy của Lâm Phi Nhiên, khiến anh ta càng ngày càng đối xử tốt với mình hơn.
Những chiêu trò của Lâm San San quả thực đã lấy được lòng người.
Cô ta có được sự cưng chiều độc nhất vô nhị từ Lâm Phi Nhiên, đến nỗi ngay cả tôi - vợ của anh ta cũng không thể chia sẻ được một chút nào.
"Hahaha... Mẹ béo ú nu quá! Hay là sau này con gọi mẹ là Heo béo nhé..."
Tiếng cười ngông cuồng của cô ta cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
Giọng điệu chế giễu không chút kiêng dè khiến tôi cảm thấy vô cùng chói tai.
Người giúp việc đứng bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Cỡ váy này vốn dĩ không hợp với phu nhân ạ. Vóc dáng của phu nhân rất đẹp, n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, đầy đặn, nếu có cỡ lớn hơn hai số thì chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp."
Lâm San San đang cười lớn, nghe thấy lời của người giúp việc, cô ta liền trừng mắt, quát: "Cô biết cái quái gì chứ? Cái váy này là do đại sư thiết kế, là hàng độc nhất vô nhị đấy, không phải ai muốn mặc cũng được đâu!"
Người giúp việc sợ hãi, không dám nói gì nữa.
Đúng lúc này, Lâm Phi Nhiên từ thư phòng bước ra.
Vừa nhìn thấy Lâm Phi Nhiên, Lâm San San liền thay đổi sắc mặt.
Cô ta từ bỏ ngay thái độ hung dữ, mắng nhiếc người khác lúc trước, thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng, đáng yêu.
"Ba ơi, ba lại đây xem này, mẹ mặc bộ váy này trông buồn cười lắm."
Cô ta định ôm lấy cánh tay Lâm Phi Nhiên như mọi khi, nhưng lại ôm vào khoảng không.