Âm Mưu Trở Thành Vợ Của Lăng Tổng

Chương 4: Đồng ý



Hôm qua nghỉ một ngày nên hôm nay cô đặc biệt đi làm sớm. Đến nơi cô pha 3 tách cà phê, 1 là của cô và chủ tịch ly còn lại là cho trưởng bộ phận, ông tên Mạnh, đầu hói, người to bè bè cộng thêm tính khó ưa đúng là không có điểm nào không chê. Được một lúc sau thì mọi người cũng đến hết, người đó cũng đến. Lúc đi qua cô mặt hắn không cảm xúc, thật ra là ngày nào mặt hắn cũng vậy. Cùng mọi người chào hắn xong cô bắt đầu vào công việc của mình, cô làm trợ lý kinh doanh kiêm trợ lí giám đốc. Cô phải cân hai công việc là vì tháng trước vợ của thư ký Nhật mới sinh, theo sắp sếp thì em trai chủ tịch sẽ vào thay chỗ đó. Nhưng tên ấy là một tên thiếu gia điển hình, ngày chơi đêm cũng chơi, vốn được lão gia cho vào công ty để rèn luyện lại ai dè hắn lại bỏ bê công việc, cuối cùng người chịu trận là cô. Thư ký Nhật cũng chỉ xin nghỉ một tháng để chăm vợ, giờ chắc là cũng sắp trở lại rồi.

Cô nhanh chóng xem qua lịch trình ngày hôm nay rồi gửi cho Lăng đại nhân, được một lúc lâu sau cô đang mải làm việc thì có tin nhắn gửi đến, là của Lăng Tổng

" Lên phòng gặp tôi "

" Vâng "

" Đến tin nhắn của hắn cũng làm lưng cô toát mồ hôi lạnh " cô nghĩ thầm rồi thở một hơi sau đó đi lên phòng của hắn. Đến nơi cô gõ cửa phòng

" vào đi "

Cô gật đầu với không khí sau đó đi vào.

" Lăng Tổng có chuyện muốn nói với tôi ạ " cô chỉ dám nói chuyện nhỏ nhẹ trước mặt hắn

"Ngồi đi " nói rồi hắn ngừng công việc trên tay đi về phía cô, sau đó đưa tay ra mời cô ngồi rồi rót trà.

" Y như là đi nói chuyện với đối tác vậy" cô chỉ dám nghĩ thầm



" Mọi chuyện cũng đã như vậy, tuổi tôi cũng chưa lớn lắm nhưng cha và ông tôi đều đang giục, hiện tại tôi cũng chưa có đối tượng nào nên sẽ đồng ý cưới cô "

Cô chỉ biết ngồi sượng đơ nghe hắn nói

" Mọi việc lễ cưới tôi sẽ chuẩn bị vậy nên cô không cần lo liệu gì cả, cô báo trước với cha mẹ cô một tiếng, về phía gia đình tôi, tôi tự có cách lo liệu nếu có việc gì tôi sẽ báo với cô sau "

Nghe hắn nói vậy cô gật gật đầu.

" Nếu không còn việc gì nữa, cô có thể đi "

Cô cứ như vậy ngơ ngác trở về, đồng nghiệp thấy vậy khó chịu nhìn cô

" cô bị gì vậy, việc thì chất đống mà cô cứ chạy đi đâu không biết "

" vâng" cô cứ vậy mà hoang mang làm hết công việc của mình.

Đến chiều tối sau khi hoàn thành công việc, trong căn phòng lớn chỉ còn lại mình cô. Dọn dẹp lại căn phòng cô thở không ra hơi, đều là rác mọi người ăn trưa nay. Xong việc cô xuống siêu thị mua một hộp cơm ăn liền rồi vừa ăn vừa đi đến trạm xe buýt. Ngồi chờ một lát xe cũng đến vừa đúng lúc cô ăn xong. Ngồi trên xe hai mí cô trĩu nặng, gật gà gật gù tới lúc bác tài dừng xe lại. Đầu cô đập một cái vào chiếc ghế phía trước làm cô tỉnh hẳn ra, cô lên viện thăm mẹ sau đó đi bộ về căn trọ của mình. Lúc này đã hơn nửa đêm cô tắm rửa một chút rồi ra sân ngồi, trước sân là một chiếc ghế đá thường ngày lúc mất ngủ cô đều ra đó. Cô nằm trên chiếc ghế, gió đêm thật lạnh làm cô không chút buồn ngủ. Tết đang cận kề rồi, nhớ lại tết năm ngoái, lúc đó cô mới tốt nghiệp, mẹ thì đổ bệnh, cô xoay sở chạy tới chạy lui vay tiền. Những cái Tết năm trước còn..

" Thật là " tay cô gác lên trán, hai mắt nhắm lại, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống chảy vào tai. Nằm đến chán chê cô mới ngồi dậy rồi đi vào phòng ngủ, căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ.