Âm Mưu Trở Thành Vợ Của Lăng Tổng

Chương 7: Ăn cơm



Đây là một ngôi biệt thự lớn được design tỉ mỉ. Biệt thự gồm ba tầng. Cô bước vào thầm đánh giá xung quanh một chút, trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn. Quanh quẩn một lúc trên bàn ăn cũng đầy đủ người. Nói sơ qua một chút thì ông sinh được hai người con trai, bà đã mất khá lâu rồi. Anh cả Lăng Minh Hạo là bố của hắn sinh được hắn là Lăng Minh Dương, em trai và em gái là Lăng Thuận An và Lăng Dạ Tuyết. Anh hai là Lăng Minh Quyết sinh được một con trai, mới lấy vợ nên hôm nay cũng tới để chung vui. Mấy em chú trong nhà hội tụ đầy đủ. Mọi người bắt đầu ăn cơm.

" Hai anh chị định khi nào thì cưới " vợ của em chú( *) lên tiếng hỏi hai người

" Tháng năm sẽ cưới " hắn trả lời rồi tiện tay gắp cho cô một miếng gà. Cô thấy vậy mỉm cười rồi ăn miếng gà hắn vừa gắp.

" Lấy mau đi rồi còn cho ta ẵm cháu " ông thấy vậy cũng phụ họa theo

" Bố như vậy liệu có ẵm được cháu không " mẹ hắn nói vui

" Đúng rồi đó, bố muốn bế cháu thì phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, rồi muốn bao nhiêu cháu bọn trẻ cũng sinh cho bố chăm, đúng không con trai "

" Rồi rồi, ta biết rồi "

Mọi người trong nhà nghe vậy cười không ngớt, làm cô cũng cười theo.

Bắt đầu ăn vào buổi chiều, ăn tới gần chập tối cuối cùng cũng xong. Hai vợ chồng em chú ăn xong thì vội về vì còn con nhỏ. Ông, bố và hắn đang ngồi uống trà ở phòng khách, cô ăn xong thì cùng mẹ hắn gọt trái cây

" Con để đó dì làm là được " giọng dì nghe thật ngọt ngào, tuy là mẹ kế nhưng dì rất hiền, dáng vẻ vẫn rất trẻ trung.

" Con phụ dì cho nhanh ạ " tay cô cầm chiếc dao gọt táo một cách điêu luyện, rất nhanh đã được một đĩa.



 Trên tay cô và dì đều cầm một đĩa hoa quả đi về phía phòng khách

" Hoa quả tới rồi đây" dì nói rồi đặt đĩa hoa quả lên bàn, cô cũng vậy. Cô ngồi cạnh hắn, dì ngồi ở bên kia với cha, ông ngồi ở trung tâm.

" Mọi người đang bàn chuyện gì mà vui vậy " thấy ông đang cười nên cô hỏi

" Đang bàn chuyện cưới xin của hai đứa, rồi còn gặp gia đình cháu nữa "

" um..thật ra mẹ con đang nằm viện " hai tay cô bấu chặt vào nhau, giọng cô nho nhỏ nói.

" Ai za, có chuyện như vậy nữa sao " lão gia nghe thấy vậy nói. Hắn ngồi một bên đôi mày hơi nhăn lại, cha hắn không nói gì.

" Vậy giờ mẹ con sao rồi" dì nghe cô nói rồi quan tâm hỏi.

"Vẫn đang hôn mê ạ, e là không tham dự lễ cưới được "

" Không sao, mấy hôm nữa gia đình ta sẽ tới chỗ mẹ con xin hỏi đàng hoàng.Giờ cũng đã muộn, Tiểu Dương con mau đưa cháu dâu ta về nhà đi "

" Vâng" hắn nghe vậy đứng dậy chào mọi người rồi rời đi, cô đi theo hắn.



"Chuyện từ bao giờ" trong xe yên tĩnh, giọng hắn hòa cùng tiếng gió đang thổi qua mặt cô.

" Mới đây thôi" cô trả lời, thật ra là nằm viện gần một năm rồi.

"Sao cô không nói với tôi trước"

Cô nghe vậy không biết nên nói gì, trong xe lần nữa im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi bên tai cô.

Đi được một lúc hắn hỏi

" Cô sống ở đâu"

" Đường*, anh cứ lái đến đó rồi thả tôi xuống là được" đến nơi hắn dừng xe, nhìn cô mở cửa đi xuống

" Tôi về đây, anh lái xe an toàn " nói xong cô bước đi, thân hình nhỏ bé dần hòa vào màn đêm.

Hắn chờ cô đi khỏi tầm mắt rồi cũng lái xe rời đi.

Xa xa bóng dáng cô không quay về căn trọ mà vòng đi một nơi nào đó.

Lời tác giả: Chao xìn nha (*) đoạn này mình không biết gọi như nào nên đành gọi tạm như vậy, mng đừng để ý nheng