Ám Nhật

Chương 43: 43




Đúng theo tin tức tình báo ngay khi thời tiết chuyển sang mùa hè quân Thịnh từ trong quốc nội đã hành động.

Một lực lượng quân lớn bao gồm 3 vạn kỵ binh và 5 vạn bộ binh bắt đầu tiến quân thẳng về phía Lạc Thành.

Người chỉ huỷ của Quân Thịnh không ai khác chính là Vũ Thịnh.Quân Thịnh tiến quân rất nhanh chỉ trong 3 ngày đã vào được vùng bán hoang mạc.

Tất cả các thôn làng của người Lạc ở phía Bắc đều được lệnh sơn tán khẩn cấp.

Người Lạc nhanh chóng tập hợp lại xung quanh Lạc Thành.

Gần như toàn bộ các chiến binh của người Lạc đều tập trung về đây.

Chỉ có một một phận nhỏ là vẫn đang bảo vệ các thông làng khác ở hướng tây.

Một bộ phận khác thì hộ tống toàn bộ số dân của người Lạc ở bên ngoài rút sâu vào bên trong nước Lương.Nước Lương đối với việc đồng minh bị tấn công tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn mà hỗ trợ cho dân chúng người Lạc đi vào bên trong lãnh thổ của nước Lương.

Vì đã bước vào thời kỳ chiến tranh cho nên chức quan Tổng Đốc một lần nữa được bổ nhiệm.

Đích thân Tư Mã của Hộ Bộ được điều động để làm Tổng Đốc vùng tây bắc.

Dương Mạnh tướng quân cũng được lệnh huy động tất cả quân vùng tây bắc chuẩn bị chiến đấu.Lực lượng của Thần Võ Doanh cũng được lệnh chuẩn bị sẵn sàng.

Diệp Hùng tướng quân đã nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh mà chỉnh đốn quân sỹ của Thần Võ Doanh thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.

Diệp Tinh Hà cũng được gọi là trong doanh khẩn cấp.

Hiện tại chưa biết thực lực của Vũ Thịnh đến mức nào cho nên có Diệp Tinh Hà là một sự hỗ trợ lớn dành cho quân Lương.Chỉ là Lương An vẫn không yên tâm về việc Diệp Tinh Hà tạm thời chưa có lại Lĩnh Vực cho nên Lương An muốn tìm cách hỗ trợ cho Diệp Tinh Hà.

Dù sao không có gì đản bảo rằng Diệp Tinh Hà có thể chiến thắng mà không cần đến Lĩnh Vực.Tình hình chuyển biến rất nhanh khi quân Thịnh chỉ mất thêm có 2 ngày để tiến sát đến Lạc Thành.


Họ bỏ qua toàn bộ những thứ trên đường mà nhắm thẳng đến căn cứ quân sự quan trọng này của người Lạc.

Xung quanh Lạc Thành hiện tại đã có rất nhiều doanh trại nhỏ của các đơn vị người Lạc xây dựng.

Họ sẽ là tuyến phòng thủ vòng ngoài cho Lạc Thành tuy nhiên Dương Mạnh tướng quân người đang nắm quyền chỉ huy lực lượng vùng tây bắc ra lệnh cho toàn bộ bộ binh của người Lạc phải rút vào trong Lạc Thành không chiến đấu bên ngoài.

Còn tất cả kỵ binh sẽ được đưa về doanh trại huấn luyện mà Dương tướng quân đang huấn luyện cho đội kỵ binh của Lương An.Khi lực lượng của Thần Võ Doanh chưa đến nơi thì quân Lương không được phép xuất chiến.

Việc không tốt thất quân số được đặt lên ưu tiên hàng đầu.

Còn các khu vực đã mất sẽ được tổ chức chiếm lại sau.

Lương An cũng để cho Dương Mặc quay về vùng tây bắc thậm chí còn mang theo một đội Cấm Vệ Quân đi cùng.

Nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ cho cao tầng của Lạc tộc.

Cùng với lúc đó thì Thần Võ Doanh cũng hành quân lên đường.Quân Thịnh bắt đầu tổ chức tấn công Lạc Thành theo kiểu bao vây.

Họ chia đội hình ra chặn tất cả các đường tiếp viện cho Lạc Thành tuy nhiên đội kỵ binh dưới sự chỉ huy của Dương Mạnh tướng quân vẫn giữ vững được một hướng để đản bảo Lạc Thành không bị cô lập.

Hơn nữa quân sỹ bên trong Lạc Thành cũng tổ chức những đợt tấn công nhỏ nhằm vào các lực lượng bao vây của nước Thịnh.Vũ Thịnh chỉ chỉ huy lực lượng chính ở phía Bắc cho nên không thể lo hết được tất cả các mặt của chiến trường.

Quân Thịnh dù không thể bao vây triệt để Lạc Thành thì vẫn tổ chức công thành trước khi Thần Võ Doanh đến nơi.

Lực lượng quân Thịnh dưới sự chỉ huy của Vũ Thịnh chiến đấu rất dũng mãnh.

Họ liên tục tràn lên tường thành phía Bắc của Lạc Thành suốt mấy ngày liền.

Tuy nhiên nhờ có sự hỗ trợ của đội kỵ binh bên ngoài của Dương Mạnh tướng quân đánh vào sườn của quân Thịnh thì Lạc Thành sau 3 ngày bị tấn công tổng lực vẫn được giữ vững.

Hai bên đều có tổn thất về mặt lực lượng trong đó thì bên nước Lương tổn thất nhiều hơn dù là bên phòng ngự có lợi thế được tường thành bảo vệ.Khi quân của Thần Võ Doanh đến nơi thì tình hình của Lạc Thành mới bớt nguy cấp đi vì có được sự bổ sung một lượng lớn lực lượng và đội của Dương Mặc cũng tham chiến.


Dương Mặc sau một thời gian được huấn luyện trong Cấm Vệ Quân đã có thể chiến đấu bớt ngây thơ hơn.

Cô bé 18 tuổi đã biết dùng lòng vị tha của mình đúng lúc đúng chỗ chứ không phải là động ai cũng tha như trước.

Dương Mặc lúc này thật sự trở thành một chỗ dựa cho quân sỹ của Lạc Thành.Điều kỳ lạ là Vũ Thịnh lúc trước luôn luôn đi đầu trong các cuộc chiến thì lần này chưa hề ra mặt không rõ là đang có mưu tính gì.

Bên phía nước Lương cũng vậy không có ai thấy nội khí Chu Tước của Diệp Tinh Hà xuất hiện.

Điều này làm cho cả hai bên đều nghĩ rằng hai người có thể đang chiến đấu một mình với nhau ở đây đó mà họ không biết.Thật ra kế hoạch của Vũ Thịnh không phải chiếm bằng được Lạc Thành mà là ép cho Lương An và Diệp Tinh Hà ra mặt.

Theo như lời của Điền Dũng kể với Vũ Thịnh thì hai người này vô cùng nguy hiểm nhất là Lương An người lúc đó đã có thể mở ra Lĩnh Vực rồi.

Vũ Thịnh muốn dùng sức của mình hạ gục hai người họ để cho quân Lương mất hết tinh thần mà tự tan rã.

Trước là giảm được tổn thất cho quân Thịnh sau là nâng cao uy thế của Vũ Thịnh.

Danh hiệu Hộ Quốc Công với Vũ Thịnh là chưa đủ Vũ Thịnh muốn mình phải được phong vương.

Muốn được dân chúng nước Thịnh trọng vọng như với hoàng gia.Quân Lương cũng quán triệt tinh thần rất rõ ràng khi không có ý định tấn công đột phá mà chỉ quyết tâm phòng ngự.

Họ có địa lợi cho nên không việc gì phải từ bỏ lợi thế này.

Nhất là việc quân Thịnh từ xa đến còn bên trong Lạc Thành lương thực có đầy đủ để chống đỡ vài tháng đến cả năm đường tiếp tế của quân Lương cũng được Dương Mạnh tướng quân và đội kỵ binh giữ vững.

Đánh lâu dài sẽ khiến cho quân Thịnh buộc phải từ bỏ việc bao vây mà thu quân về.Tình hình ở biên cương đang căng thẳng thì tình hình bên trong nước Lương cũng căng thẳng không kém.

Hàn Vương nhận được tinh tình báo về việc Dương Mặc dẫn một đội Cấm Vệ Quân từ Huyền Hồng Cung đi vùng tây bắc cùng lúc đó thì Lương An cũng hoàn toàn biến mất.


Cho nên Hàn Vương phán đoán rằng Lương An sẽ lại làm như lúc trước trà trộn vào trong quân để ra mặt trận.

Dù sao việc Lương An bí mật tham chiến cũng là một lợi thế rất lớn đối với quân Lương khi Vũ Thịnh chắc chắn khôn thể cùng lúc đối đầu với cả Lương An và Diệp Tinh Hà.Thế là Hàn Vương nhận ra đây chính là cơ hội tốt nhất của mình.

Hiện tại thành Lương Kinh đang không có bất cứ ai bảo vệ cả.

Thần Võ Doanh, Lương An, Diệp Tinh Hà đều không có ở trong thành.

Cho nên hiện tại Thương sẽ là lực lượng có khả năng chiến đấu mạnh nhất.

Hàn Vương không thể bỏ qua cơ hội trời cho này cho nên ông ta đã lệnh cho tướng quân vùng tây nam chuẩn bị tiến về kinh thành.

Thời gian hành quân chỉ có một ngày mà thôi.

Dù hai người kia có nhận được tin báo thì mọi chuyện cũng đã rồi.

Có bay về họ cũng không kịp được.Trong khi đó thì lực lượng của Thương cũng được lệnh tập hợp vào trong thành khẩn cấp.

Chỉ cần đợi quân vùng tây nam đến nơi là họ sẽ tấn công thẳng vào hoàng cung.

Bên trong cung chỉ còn lại Thanh Lang Hầu và Ảnh.

Hai người này so với hai chú cháu Mục Vân thì sẽ kém hơn một chút.

Họ cần phải làm thật nhanh để tránh Lăng Vệ có thể đến kịp.

Một khi lực lượng của Lăng Vệ tham chiến thì phần thắng rất khó nói.Thời gian tấn công được Hàn Vương chọn tất nhiên là ban đêm.

Chẳng có ai dại gì mà điều động một đội quân lớn đi vào thành Lương Kinh vào ban ngày cả.

Chưa nói đến việc sẽ bị phát hiện dễ dàng thì chỉ riêng việc tạo ra náo loạn bởi dân chúng cũng đủ để làm Hàn Vương mất thời gian giải quyết rồi.Các quan lại theo phe chủ chiến đều được căn dặn hãy ở yên trong nhà chờ tin tức không nên ra ngoài nhằm tránh bị cuốn vào cuộc chiến.

Đô Thành Phủ cũng bị Hàn Vương nhắc nhở thêm lần nữa để chắc chắn rằng lực lượng thủ quân này sẽ không gây cản trở.

Dù sức chiến đấu của họ không cao thì kéo dài bao nhiêu thì tỷ lệ thành công của Hàn Vương cũng giảm đi bấy nhiêu.Trong khi đó thì ngoài mặt trận tây bắc.


Quân Thịnh đã nhận ra vấn đề cho nên không còn bao vây nữa mà tập trung lực lượng bộ binh về hết phía bắc.

Kỵ binh chia ra hai bên sườn để bảo vệ.

Họ tiếp tục tổ chức các đợt công thành về phía cổng bắc Lạc Thành.

Diệp Hùng tướng quân chỉ huy quân Lương cùng Lạc Thiên tộc trưởng chỉ huy người Lạc đã chiến đấu vô cùng dũng cảm để giữ vững Lạc Thành.

Dù sao thì quân số bộ binh của họ cũng nhiều hơn lại cộng thêm có tường thành bảo vệ cho nên quân Lương có thể giữ được thành nếu hai bên giữ vững tình hình như hiện tại.Đội kỵ binh do Dương Mặc tướng quân chỉ huy cũng cố gắng quấy rồi nhưng không còn được hiệu quả như trước do quân Thịnh đã tập hợp lực lượng lại cho nên đội hình chiến đấu được rèn luyện của quân Thịnh dễ dàng thắng được đội quân liên hợp chưa phối hợp ăn ý với nhau của Dương Mạnh tướng quân.

Đội kỵ binh Thiết Mã thì vẫn chưa sẵn sàng chiến đấu hơn nữa quân số của họ cũng quá ít chỉ có hơn 3000 kỵ binh.

Hoàn toàn không đủ để tạo ra bước ngoặt trên chiến trường.Thời điểm này chỉ còn xem những người mạnh nhất của hai bên quyết định ra tay ở đâu mà thôi.Dương Mặc lúc này đang cùng với binh sỹ gác đêm trên thành lâu của cổng bắc Lạc Thành.

Sau mấy ngày chiến đấu thì đã khá mệt mỏi.

Và đây cũng là lúc mà cô cần phải mở những gì đã được Lương An căn dặn ra.

Trước khi Dương Mặc lên đường, Lương An đã đưa cho cô một phong thư và dặn khi chiến đấu bắt đầu vào thế giằng co thì mở nó ra.

"Đừng đối đầu trực diện với quân địch, kiên trì phòng thủ bên trong tường thành, trong vòng 10 ngày ta nhất định sẽ đến".

Điều này cũng có nghĩa là Lương An hoàn toàn không có trong lực lượng ở Lạc Thành như trong dự tính của Hàn Vương.Chỉ có Diệp Tinh Hà là người duy nhất không rõ tung tích hiện tại đang không biết ở đâu mà thôi.

Thật ra lúc này Diệp Tinh Hà cũng đang ở thành Lương Kinh.

Chỉ là cô không đi một mình, trước đó Lương An đã dự tính đến việc Hàn Vương sẽ nhân lúc này mà hành động.

Cho nên Diệp Tinh Hà được Lương An bí mật giấu ở Đô Thành Phủ.

Việc Đô Thành Phủ không có hành động gì cũng là bình thường khi Phong tri phủ cũng không biết việc Diệp Tinh Hà đang chỉ huy lực lượng cũ của Đô Thành Phủ mà cô từng nhận chức trước đó.

Những người này cũng chỉ mới biết việc Diệp Tinh Hà có mặt ngay tại thời điểm này mà thôi..