Sau khi Lương An quay về chỉ vài ngày thì tình hình sức khoẻ của vua Minh Đức lại chuyển biến xấu hơn.
Vốn đã có tâm bệnh trong người nay lại có thêm vết thương da thịt dù được chăm sóc rất kỹ càng bởi Thái Y Viện thì vua Minh Đức vẫn liên tục yếu đi.
Chưa kể đến việc ông cũng không được nghỉ ngơi hoàn toàn vì còn công việc trong nước.
Vì thế ông chẳng chịu đựng được bao nhiêu ngày thì đã hết lực.Lương An hiện tại buộc phải quản lý tất cả mọi thứ mà vua Minh Đức để lại.
Nói theo cách khác thì hiện tại Lương An chính là vua của nước Lương.
Lương An trước kia chưa từng thể hiện bản thân một cách đầy đủ cho nên đến hiện tại khi Lương An tiếp quản công việc một cách trơn tru thì văn võ bá quan hết sức bất ngờ.
Trừ những vì có giao tình sâu với Đường Thái Phó đã mất.
Trước kia họ tin lời Đường Thái Phó nói là vì tin tưởng nhân phẩm của Đường Thái Phó sẽ không vì tình riêng mà tâng bốc thái tử còn hiện tại thì họ thực sự tin là thái tử có tài.Điều đáng sợ hơn là hiện tại thái tử đang quyết định một mình tất cả các vấn đề mà không bàn bạc với ai.
Đúng hơn là thái tử không có những người thân cận để bàn bạc.
Thuộc hạ theo thái tử là ai, Hoàng Chí Cẩn quan nhỏ của Công Bộ.
Một vô danh tiểu tốt nào đó không rõ làm việc ở đâu.
Dương Mặc thì chỉ là võ tướng hộ vệ.
Thế nên hiện tại ai ai cũng muốn trở thành văn thần giúp sức cho thái tử.
Được ngồi vào vị trí này thì họ sẽ có quyền hành vô cùng cao.
Chỉ là chưa có một ai lọt được vào mắt của thái tử.Vài ngày sau vua Minh Đức cho gọi Lương An vào tẩm điện mình đang nghỉ ngơi.- Con trai.
Sợ rằng ta không được mấy ngày nữa.- Phụ vương đừng nói như vậy.
Mệnh của người còn dài lắm.- Không cần an ủi ta.
Ta còn sống đến hôm nay đã là may mắn lắm rồi.
Lúc đó con không cứu ta thì ta đã đi cùng với Ảnh và Thanh Lang Hầu.
Con trai con nghe đây.- Con xin được lắng nghe.- Nội thị.
Gọi sử quan đến.- Thần tuân chỉ.Sau đó Đại Tổng Quản thái giám trong cung lập tức gọi sử quan của Lễ Bộ đến.- Sử quan ghi lại.- Thần xin được lắng nghe.- Trẫm trước có bệnh trong người, sau lại bị trọng thương.
Tuổi tác lại cao sức lực đã hết nay trẫm quyết định truyền ngôi lại cho thái tử Lương An.
Những ngày cuối cùng trẫm sẽ sống trong Hoàng Lăng chờ ngày về với tiên tổ.
Tang lễ của trẫm không cần tổ chức quốc tang chỉ làm lễ bình thường bên trong lăng.
Thái tử sớm ngày tổ chức lễ đăng cơ kế vị.- Chúng thần tuân chỉ.Lương An không biết nói gì chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.- Tinh Hà lại đây.- Có thần thưa bệ hạ.- Không được gọi thế nữa.
Trước khi vào trong Hoàng Lăng ta muốn giao con trai ta cho con.
Từ nhỏ nó đã cô quạnh lại chịu đựng nỗi đau mất mẹ.
Con là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của nó.
Sau này con hãy giúp ta tiếp tục chăm sóc cho con trai ta được chứ?- Con biết rồi thưa cha.- Được rồi.
Ta coi như đã hoàn thành tất cả rồi.
Ngày mai trẫm sẽ đến Hoàng Lăng.Tin tức vua Minh Đức nhường ngôi cho thái tử nhanh chóng lan ra toàn bộ thành Lương Kinh.
Không chỉ thế nó chỉ mất vài ngày để lan đi khắp cả nước Lương thậm chí còn sang cả hai nước Thịnh, Giang.
Việc Lương An lên ngôi chỉ là chuyện sớm muộn cho nên cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là họ không lường được sức khoẻ của vua Minh Đức lại suy yếu nhanh như thế.Việc Lương An lên ngôi chính sách của nước Lương chắc chắn sẽ thay đổi cho nên tất cả các bên thậm chí cả người Lạc đều chờ xem Lương An sẽ làm gì khi mình chính thức cầm quyền tại nước Lương.Sau khi chiếu chỉ được ban ra.
Lương An chẳng vội tiếp nhận ngôi vị mà cùng với Diệp Tinh Hà đưa vua Minh Đức vào trong Hoàng Lăng.
Vua Minh Đức sau khi thoái vị sống ở trong Hộ Long Sơn Trang dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt hai vòng trong ngoài của Lăng Vệ và Hộ Long Sơn Trang.
Lương An không hề muốn phụ vương của mình còn chưa ra đi mà mình đã kế thừa ngôi vị cho nên cậu trì hoãn lễ đăng cơ.
Thậm chí còn quản lý triều chính từ xa khi mà cả Lương An cũng vào trong Hộ Long Sơn Trang sống cùng với vua Minh Đức.Thêm một phần là sự bí mật của nơi đây giúp cho những thứ Lương An muốn làm không thể bị lọt ra ngoài.
Đầu tiên là việc thẩm định những quan chức trẻ tuổi mà Hoàng Chí Cẩn tiến cử.
Những người này đa phần tuổi tác còn kém Hoàng Chí Cẩn một số ít mới ngang bằng.
Bọn họ gần như tất cả đều xuất thân từ Chiêu Hiền Quán chỉ một số ít là học sỹ nhân gian thi đỗ kỳ thi Quan Lộc.
Thật ra chính những người này mới là những người tài năng hơn cả vì dù họ không có được điều kiện giáo dục tốt nhất mà vẫn vượt qua được những người được dạy bảo cẩn thận ở Chiêu Hiền Quán trong kỳ thi.
Thứ hai là xem xét lại toàn bộ bộ máy chính quyền của nước Lương hiện tại.
Cái gì giữ nguyên cái gì cần phải sửa đổi hoặc thay thế.
Mà thứ cần phải thay thế nhiều nhất chính là thái độ làm việc của quan lại.
Không đâu xa như chính Phong đại nhân của chúng ta.
Một hai người gió chiều nào che chiều ấy như ông ta thì còn được nếu ai cũng như vậy thì nước Lương sẽ đi về đâu.Và vấn đề cuối cùng cần phải giải quyết chính là người đang bị giữ ở trong Sơn Trang này.- Ngươi đã suy nghĩ về lời đề nghị của ta chưa?- Điện hạ tại sao phải nương tay với tiểu nhân như vậy?- Vì người rất mạnh.
Ở nước Lương chúng ta hiện tại cũng chỉ có 3 người chúng ta có Lĩnh Vực mà thôi.- Điện hạ có thể để cho những người của Thương tiếp tục sống tiểu dân vô cùng biết ơn.
Chỉ là điện hạ cuối cùng muốn tiểu nhân làm gì?- Ta sẽ không bắt ngươi giết người.
Ngươi sẽ trở thành cái bóng của ta.- Điện hạ muốn tiểu nhân trở thành Ảnh.- Ngươi không chấp nhận?- Tiểu nhân muốn xin thêm điện hạ một điều.- Nói đi.- Xin điện hạ đế cho những người của Thương sau này có thể quay về.- Cái này thì được.
Chỉ là 10 năm 20 năm sau có khi họ còn chẳng muốn quay về.- Vậy tiểu nhân xin được tuân mệnh.Sau đó Lương An bố trí cho Đại Quản Gia bắt đầu huấn luyện cho Mục Vân trở thành Ảnh.
Trước kia Mục Vân chỉ chuyên tấn công giết người chứ chưa quen với việc phòng thủ nên sẽ cần một thời gian để thích ứng lại.
Cái quan trọng nhất là Mục Vân có nền tảng mạnh hơn những người khác rất nhiều cho nên khoảng thời gian này sẽ không lâu.Vua Minh Đức ở trong Hộ Long Sơn Trang được 3 tháng thì qua đời.
Vì đã có chiếu chỉ trước đó cho nên Lương An không tổ chức quốc tang mà chỉ tổ chức tang lễ tại Hoàng Lăng.
Chỉ có người của Hoàng Gia được tham gia tang lễ này.
Đích thân trưởng lão thủ lăng đứng ra chủ trì lễ tế.
Mọi thứ đều diễn ra đơn giản đúng như vua Minh Đức mong muốn."Năm thứ 32 niên hiệu Thuần Chính.
Vua Minh Đức băng hà tại Hoàng Lăng.
Hưởng thọ 56 tuổi.
Trong cả cuộc đời mình việc vua Minh Đức làm tốt nhất chính là giúp cho dân chúng nước Lương trong nước có được một cuộc sống ổn định."Dân chúng cả nước sau khi biết tin vua Minh Đức qua đời thì vô cùng thương tiếc.
Với họ vua Minh Đức là vị vua nhân từ đối xử tốt với dân chúng cho nên dù không được biết về tang lễ thì dân chúng các vùng xung quanh đều đến gần Hoàng Lăng làm lễ tế bái.
Dân chúng kinh thành cũng không tổ chức ăn uống hội họp trong ba ngày để tỏ lòng tiếc thương.Trên đại môn bốn phía của thành Lương Kinh suốt 7 ngày đều treo cờ tang.
Tất cả Cấm Vệ Quân đều mặc tang phục trong suốt 1 tháng.Bản thân Lương An cũng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi việc vua Minh Đức qua đời.
Lương An đã quỳ ở trước mộ phần vua Minh Đức trong Hoàng Lăng suốt mấy ngày không ăn không uống.
Không chỉ thế Hắc Khí còn mất kiềm chế mà tràn ra ngoài.
Cả một vùng xung quanh mộ phần mấy ngày đó lúc nào cũng vang vọng tiếng sấm sét.
Ngay cả Lăng Vệ cũng không dám lại gần để xem xét tình hình mà chỉ biết đứng nhìn từ xa.Diệp Tinh Hà biết tâm trạng của Lương An cần phải có chỗ để giải toả cho nên cũng không vào ngăn cản.
Cứ để cho Lương An được một mình trong mấy ngày đó.
Đến ngày thứ 5 thì Diệp Tinh Hà dùng đến Liệt Nhật mở đường đi vào.- Anh.
Phải về thôi.
Nước Lương đang chờ anh gánh vác.- Sau này nhất định anh sẽ chết trước em.- Anh đang nói cái gì thế?- Bây giờ em là người thân duy nhất của anh.
Vì thế anh không muốn em đi trước.
Hứa với anh nhất định phải sống thật lâu.- Được rồi em hứa sẽ sống thật lâu.- Chúng ta về thôi.Khi Diệp Tinh Hà gặp Lương An.
Thêm một lần nữa Lăng Vệ chứng kiến dị tượng đặc biệt khi Huyền Lôi và Liệt Nhật không công kích lẫn nhau mà trở nên hoà hợp.
Ở khu vực bên trong vùng hoà hợp đó họ có thể cảm nhận được một vùng hoàn toàn không có nội khí khi cả hai luồng khí lực đều như tan biến.
Nhưng sự tan biến đó mang lại một cảm giác cực kỳ nguy hiểm cho tất cả Lăng Vệ.
Họ phán đoán rằng chỉ cần tiến vào vùng đó thì họ sẽ biến thành tro bụi ngay lập tức.Lương An cùng với Diệp Tinh Hà mang theo cả Mục Vân về thành Lương Kinh.
Lúc vua Minh Đức mất Mục Vân thậm chí đã nghĩ đến việc tự sát vì nguyên do chính dẫn đến việc vua Minh Đức ra đi chính là đòn tấn công của Mục Vân ngày hôm đó.
Lương An một khi đã nổi giận thì việc giết Mục Vân chỉ cần một ý nghĩ là đủ.
Thế nhưng Đại Quản Gia của Hộ Long Sơn Trang đã nói với Mục Vân."Gia chủ tuy mang trong mình Diệt Thế Hắc Long nhưng người chưa bao giờ có ham muốn giết chóc.
Gia chủ hiểu rất rõ mỗi một mạng người quý giá đến như thế nào.
Cho nên ngươi không cần lo lắng.
Chỉ cần làm tốt việc của mình là được."Lương An trở về cũng có nghĩa là lễ đăng cơ chuẩn bị được tổ chức.
Tuy nhiên tin tức được truyền ra lại hoàn toàn không giống với mọi người nghĩ."Điện hạ vì quá đau buồn trước sự ra đi của tiên vương đã quỳ trước mộ phần không ăn không uống suốt 5 ngày 5 đêm.
Làm cho tâm bệnh từ lúc còn niên thiếu tái phát.
Hiện tại dang dưỡng bệnh tại Huyền Hồng Cung.
Cho nên lễ đăng cơ sẽ được hoãn lại cho đến khi điện hạ khoẻ mạnh trở lại"Tin tức Lương An lâm bệnh làm cho nước Lương trên dưới đều đau buồn còn hai nước Thịnh và Giang thì như mở cờ trong bụng.
Nhất là với nước Thịnh họ vừa mới ăn một vố đau từ Lương An cách đó chỉ nửa năm.
Cho nên đúng như vua Hưng Nghiệp đã từng nói.
Nước Thịnh nhất định không chịu bỏ qua cục tức này.
Vì thế mà quân Thịnh đã chuẩn bị tấn công ngay khi nhận được tin tức.Trong khi đó thì chính sự một lần nữa lại rơi lên đầu Diệp Tinh Hà.
Mà đã bận thì Diệp Tinh Hà vô cùng vô cùng xấu tính.- Các vị đại nhân.
Ta nói ngắn gọn thế này.
Nội sự sẽ do các bộ tự mình giải quyết.
Nếu cần đến thánh chỉ thì buộc phải dừng lại chờ sức khoẻ điện hạ khá lên.
Còn ngoại sự nhất là việc đánh nhau ta sẽ giải quyết.
Lần này không cần điều động chỗ nào cả.
Ta sẽ dẫn theo 1 đội Lăng Vệ lập tức lên đường.
Mong các vị đừng có ý kiến gì.Nói xong thì Diệp Tinh Hà lập tức dẫn theo Lăng Vệ lên đường thẳng về hướng tây bắc.
Còn mặt trận nước Giang thì vẫn như gần 3 năm trước.
Nếu nước Giang tấn công thì cứ giữ 3 thành chính là được.
Đất sẽ chiếm lại sau..