Ám Nhật

Chương 77: 77




Việc bệ hạ lần lượt thị sát cả cửu bộ cùng với Thần Võ Doanh làm cho cơ cấu quan chức nước Lương bị thay đổi một vòng.

Một số người mới xuất hiện một số vị lớn tuổi được cho nghỉ.

Tính đến hiện tại thì ngoài một số vị trí cấp cao nhất là người lớn tuổi còn lại đại đa số quan lại nước Lương có độ tuổi từ 40 trở xuống.

Triều đình với hiện tại được vận hành bởi sự nhiệt huyết của tuổi trẻ dưới sự dẫn dắt của kinh nghiệm cho nên có hiệu quả cao.

Mọi sự trong nước Lương đều được giải quyết một cách hiệu quả.

Dân chúng cũng được hưởng đời sống càng ngày càng tốt hơn.Còn riêng về quân đội thì vẫn còn chút vấn đề đó là tướng lĩnh nước Lương có nội công cấp 3 đều tập trung hết về Lăng Vệ.

Hiện tại chỉ có Lâm Hảo và Minh Võ là hai người có nội công gần cấp 3 nhất trong các tướng lĩnh chủ chốt chỉ huy các doanh cho nên đánh nhau vẫn là cần dùng đến sức mạnh của Lương An và Diệp Tinh Hà.

Mà hai người lại là những người quan trọng nhất nước Lương hiện tại hơn nữa Diệp Tinh Hà còn đang bận chăm hai đứa trẻ không thể ra trận được.

Lương An cũng không thể động cái lại rời cung mấy tháng để hết mọi thứ lại cho Minh Thái Sư đã lớn tuổi lo.

Nên việc tìm ra những người đủ khác năng chỉ huy quân đội cũng như tự mình ra trận.Việc này thì Lương An đang đánh giá cả Lâm Hảo cũng như Minh Võ.

Minh Võ thì rõ ràng là đã không đạt vậy chỉ còn lại Lâm Hảo mà thôi.

Cho nên Lương An tiến hành thị sát thêm cả Thanh Lâm Doanh nữa.

Vùng tây nam hiện tại chủ yếu là các hoạt động khai hoang mà mục tiêu chính là tìm các mỏ khoáng sản trong những dãy núi trùng điệp ở phía tây cho nên Thanh Lâm Doanh khá là bận mải.

Nhân lực của họ vừa phải bảo vệ những mỏ đang được khai thác vừa phải canh chừng những khu vực khai hoang.

Vì người bị đi lưu đày đều là tội phạm có rất ít thợ mỏ được Công Bộ thuê đến cho nên không thể thiếu dù chỉ một người.

Việc này làm cho binh sỹ Thanh Lâm Doanh mệt mỏi chẳng khác gì ra trận.Khi Lương An đến thị sát thì mới làm tinh thần của binh sỹ có phần phấn chấn hơn.

Thứ nhất gặp được bệ hạ chính là vinh dự thứ hai bệ hạ đến bất cứ nơi đâu cũng có quà.

Lần này Lương An đến Thanh Lâm Doanh mang theo rất nhiều lợn gà để làm thịt cho binh sỹ tầm bổ.

Hơn nữa còn có đặc sản thịt cừu khô của người Lạc.

Điều này làm cho cả Thanh Lâm Doanh chìm trong không khí lễ hội.


Lâu lắm rồi họ mới lại được ăn ngon như thế.

Nơi đây vốn không phải đất làm nông nghiệp cho nên nhiều lúc gạo trắng còn không có mà ăn khi tiếp tế chưa đến chứ nói gì đến thịt tươi.Ngay cả những phạm nhân lưu đày cũng được một bữa ăn no nê.

Hơn nữa Lương An còn tự mình hứa bất cứ ai tìm được mỏ vàng bạc thì giảm nửa số năm phạt.

Tìm được mỏ đồng sắt thì giảm ân xá.

Sở dĩ có sự hơi ngược đời như vậy là vì hiện tại nước Lương không thiếu tiền mà là đang thiếu vũ khí và trang bị cho quân đội.

Cần đồng sắt hơn rất nhiều so với vàng bạc.

Từ xưa đến nay lưu đày chỉ khác tử hình ở chỗ sẽ chết chậm hơn mà thôi chứ đến 9 phần 9 là chết.

Thậm chí là 1000 người đi chỉ có 1 người về.

Không bị chết vì bệnh tật thì cũng chết vì tai nạn còn có chết vì đói nữa.

Tia sáng cuối cùng mà Lương An cho họ quả thật là như cha mẹ sinh ra thêm lần nữa.Trong lúc đó thì Lương An cũng lần đầu tiên tiếp xúc với Lâm Hảo.

Lâm Hảo là tướng quân nhị phẩm trẻ tuổi nhất của nước Lương khi mới 21 tuổi.

Tính ra thì lúc nhận chức Dương Mặc là trẻ tuổi nhất nhưng trường hợp Dương Mặc có hơi đặc thù cho nên vốn không được tính trong hồ sơ của võ tướng.

Lâm Hảo là người vùng đông bắc.

Từ nhỏ sống ở vùng hẻo lánh lại gần biên giới cho nên gia cảnh rất kho khăn.

Lớn lên một chút thì gia đình bắt đầu di dân xuống vùng đông nam để sinh sống.

16 tuổi đã vào đại doanh Bình Sơn bây giờ là Nam Trại để huấn luyện do có sức khoẻ tốt.

Lưu Phúc cũng đã từng huấn luyện qua Lâm Hảo.

Do có nội công cấp 1 từ lúc gia nhập doanh trại cho nên con đường của Lâm Hảo nói chung là dễ đi.

Hơn nữa còn có tài năng cho nên chỉ 2 năm đã được lên làm tướng quân một doanh.- Ngươi mở được nội khí năm bao nhiêu tuổi?- Bẩm bệ hạ từ 15 tuổi.- Vậy là ngươi cũng rất có thiên phú đấy.

Hoàng hậu cũng mở được năm 15 tuổi.- Bệ hạ đề cao thần rồi.


Nương nương 15 tuổi mở nội khí 18 tuổi ra Hoá Hình.

20 tuổi đã có Lĩnh Vực.

Đấy là thiên phú tuyệt luân.

Thần làm sao dám so sánh cùng.- Ngươi đừng tự hạ thấp mình.

Hoàng hậu có tác động đặc biệt cho nên mới tiến nhanh như thế.

Tuy nhiên ngươi hiện đã 21 tuổi vẫn chưa Hoá Hình thì đúng là có hơi kém một chút.- Thần xin mạo muội hỏi bệ hạ một câu?- Nói đi.- Bệ hạ mở được Hoá Hình năm bao nhiêu tuổi?- 15 tuổi ta đã mở Hoá Hình rồi.

Tuy nhiên ta đi theo con đường đặc biệt.

Không thể tính theo những người luyện tập chăm chỉ như các ngươi được.- Bệ hạ thật là khiêm tốn.

Diệt Thế Hắc Long của bệ hạ có thể huỷ thiên diệt địa.

Thần có 1 phần ngàn cũng không bằng.- Ta đến đây cũng là muốn khảo nghiệm ngươi một chút.- Thần xin được tuân mệnh.Sau đó Lương An ra hiệu cho Dương Mặc đi lên.

Dương Mặc khá bất ngờ vì bản thân là nội khí phòng ngự không có sức tấn công không hiểu là Lương An muốn Dương Mặc thử cái gì nữa.- Lâm Hảo.

Nếu ngươi có thể dùng nội khí làm cho Dương thống lĩnh lùi 1 bước thì ta sẽ thưởng cho người 1000 lượng vàng.

Nếu lùi 3 bước thì ta sẽ cho người làm thống lĩnh của Thần Võ Doanh.

Ngươi chỉ có 1 cơ hội thôi.- Thần tuân chỉ.Trong khi Lâm Hảo tỏ ra quyết tâm thì Dương Mặc tỏ ra khó hiểu.

Người mới có nội công cấp 2 làm cho Dương Mặc lùi ba bước.

Đây là nằm mơ giữa ban ngày.

Vì thế Dương Mặc cũng muốn cho vị tướng quân kia biết rằng cái chức thống lĩnh Cấm Vệ Quân của Dương Mặc không phải là đi cửa sau mà có.

Lập tức Bạch Ngưu được Dương Mặc triệu hồi ra.

Hiện tại Dương Mặc cũng đang dần mở ra Lĩnh Vực.


Tất nhiên lĩnh vực của Dương Mặc kém rất xa so với Lĩnh Vực của Câu Trận nhưng nó vẫn là thuộc tính phòng ngự.

Lâm Hảo cũng dốc toàn lực tấn công ngay sau đó.

Và tất nhiên là không có bất ngờ gì xảy ra cả.

Khi nội khí màu vàng đậm của Lâm Hảo va vào Bạch Ngưu thì nó bị bật ngược trở lại bởi sự vững chắc của nội khí phòng ngự.

Dương Mặc chẳng những không lùi bước nào mà Lâm Hảo còn bị phản lực làm ngã lăn ra đất.

Có thể thấy chênh lệch giữa hai bên là khá nhiều.Lương An cũng không cảm thấy có gì nuối tiếc hay thất vọng cả.

Đây hoàn toàn là bài thử với Lâm Hảo mà thôi.

Dù sao Dương Mặc cũng có thể coi là người có khả năng phòng ngự tốt thứ 4 trong nước Lương hiện tại còn cao hơn cả Chu thống lĩnh của Lăng Vệ.

Ba người trước tất nhiên là Lương An, Diệp Tinh Hà và Mục Vân.

Hai người Lương An và Diệp Tinh Hà là lấy công bù thủ còn Mục Vân là sự đặc biệt của Lĩnh Vực để né đòn.Ngược lại sau khi đứng dậy thì Lâm Hảo tỏ ra khá thất vọng.

Lâm Hảo biết Dương Mặc ở cấp 3 tuy nhiên việc không thể làm cho Dương Mặc lùi chỉ một bước quả thật là Lâm Hảo chưa bao giờ nghĩ đến.

Dù sao Lâm Hảo cũng đã gần cấp 3 lắm rồi.

Chẳng mấy chốc sẽ ngưng tụ ra Hoá Hình.

Có kém cũng không thể kém nhiều đến thế.

Tuy nhiên Lâm Hảo lại không biết rằng Lâm Hảo sắp có Hoá Hình thì Dương Mặc cũng sắp có Lĩnh Vực Phòng Ngự rồi.

Chênh nhau cả một cấp này chính là chênh nhau giữa người thường và cao thủ thậm chí có thể gọi là đại cao thủ.- Bệ hạ.

Thần xin bệ hạ cho một ân huệ.- Nói đi.- Thần sắp ngưng tụ ra Hoá Hình.

Xin bệ hạ ở lại thêm vài ngày.

Chậm nhất là 10 ngày thần xin được thử lại.- Được rồi.

Ta đồng ý.

Cơ mà nếu người ngưng tụ ra Hoá Hình thì sẽ có thử thách khó hơn một chút.- Thần xin chấp nhận.Vậy là Lâm Hảo tận dụng những ngày này tập trung cố gắng dồn nén nội khí để ra Hoá Hình.

Hơn nữa tâm cảnh cũng phải vững vàng thì Hoá Hình mới ngưng tụ được cho nên Lâm Hảo đang trong trạng thái cực kỳ tập trung.

Dương Mặc thì lại chẳng quan tâm mà chỉ muốn biết cái thử thách khó hơn một chút kia là gì.- Bệ hạ không định để cho tên nhóc đó chịu 1 đòn của bệ hạ đấy chứ?- Ta đâu có ý định giết tên nhóc đó.


Mà hình như em gái nhỏ của chúng ta cũng chỉ hơn người ta có 1 tuổi.

Cứ như là lớn hơn nhiều lắm vậy.- Vậy thử thách khó hơn đó là gì?- À cái này thì..Sau nụ cười mờ ám của Lương An thì Mục Vân từ từ bước ra một cách bất ngờ.

Ảnh luôn là như vậy, luôn ở cạnh hoàng đế như hình với bóng nhưng cực kỳ ít người có thể nhìn thấy sự tồn tại của Ảnh.- Ảnh! Cái này quá khó rồi.- Nói nhỏ chút.

Người khác nghe thấy.Sau sự ngạc nhiên thì Dương Mặc chuẩn bị dành một phút mặc niệm cho Lâm Hảo.

Đối đầu với Ảnh thì còn khó hơn với Dương Mặc không chỉ là một chút mà là một trời một vực.

Đất nước này có 3 Lĩnh Vực thì Ảnh là một trong số đấy.

Ngay cả Chu thống lĩnh của Lăng Vệ còn không làm gì được ảnh thì một tướng quân cỏn con như Lâm Hảo nghĩ thế nào mà đòi thắng được.

Bất kể Lương An có đưa ra mục tiêu gì thì trừ khi Ảnh nương tay còn không Lâm Hảo chắc chắn không thực hiện được.

Mà chắc chắn rằng Ảnh sẽ không nương tay.- Bệ hạ làm thế này có phải là muốn đánh nát sự tự tin của hắn không vậy.

Ảnh thì ngoài bệ hạ với nương nương ra thì làm gì có ai thắng được.

Ngay cả Vũ Bình tướng quân của nước Thịnh cũng chưa chắc.- Đừng đánh giá thấp ông ấy như thế.

Ông ấy đánh ngang với Tinh Hà đấy.

Nếu ta không dốc sức thì không thắng được ông ấy đâu.- Bệ hạ mới dùng có 8 thành.- Nếu ta dùng 10 thành thì bản thân cũng sẽ hộc máu mà bất tỉnh đấy.

Giữa chiến trường thế có khác gì chết.- Thần bảo vệ cho bệ hạ mà.

Sao bệ hạ lại chết được.

Hơn nữa bệ hạ dùng 10 thành thì chắc là quân địch cũng chết hết rồi.

Chẳng có ai làm hại bệ hạ được nữa.- Thật là.

Mà đừng có một câu bệ hạ hai câu nương nương nữa.

Nói bao nhiêu lần rồi bây giờ phải gọi ta với Tinh Hà là anh chị.- Thần làm sao mà quen ngay được.Lương An và Diệp Tinh Hà hiện tại coi Dương Mặc như em gái cho nên cho cô đủ thứ đặc quyền.

Đầu tiên là việc Dương Mặc được vào Thiên Minh Cung chơi với bọn trẻ bất cứ lúc nào, hai là không cần hành lễ với họ trong bất cứ tình huống gì thậm chí ngay cả quan cấp nhất phẩm Dương Mặc cũng không cần hành lễ bao gồm cả thống lĩnh Lăng Vệ.

Cuối cùng là được gọi Lương An và Diệp Tinh Hà là anh chị.

Cái này là đặc quyền mà cả hoàng gia cũng không có.

Điều này làm cho Dương Mặc có đôi chút không quen khi một bước lên mây như vậy..