“Điệp Vũ sao? Cô ta đang ở địa ngục A Tỳ, làm sao có thể ra được?”
Vân Xuyên nghe vậy liền hỏi ngay.
“Sao chàng biết Điệp Vũ ở A Tỳ địa ngục?”
“Tội ác của Điệp Vũ ta nắm rất rõ, cô ta sát hại người vô tội, dân thường, trẻ em, thiếu nữ, không tội ác nào không từng làm, chỉ có địa ngục A Tỳ là thích hợp với cô ta nhất mà thôi. Còn một chuyện mà những người khác không biết, Điệp Vũ năm xưa đã từng ăn tim Dục Quỷ.”
Không chỉ Vân Xuyên, mà cả U Lan cũng bất ngờ về chuyện này. Họ chưa từng nghe nói đến ăn tim của Dục Quỷ sẽ trở thành quỷ, đày đoạ quỷ hồn một công chúa ngoại bang trở nên tàn ác như thế.
Nhưng nếu bản thân cô ta không có sẵn dã tâm, hận ý, thì sẽ chẳng để cho tâm ma khống chế, lạm sát nhiều người vô tội đến vậy. Nghe thôi cũng thấy thực đáng sợ.
Triệu Ý trầm ngâm chốc lát, sau đó nói với Vân Xuyên.
“Xuyên Nhi, em về phủ đi, chưa biết chừng vong soái đó sẽ tìm tới tận U Linh Cốc, đưa tất cả mọi người về đó, ta sẽ cho người bảo vệ.”
“Chàng đi cứu U Linh sao?”
“Không, ta chỉ là không muốn để một vong soái người phương Bắc làm loạn trên đất Nam thôi.”
Triệu Ý làm sao có thể thừa nhận chuyện đích thân đưa người đi cứu con quỷ tóc dài suốt ngày chửi mình được. Nhưng Vân Xuyên không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Thu xếp xong, Triệu Ý và U Lan đưa thuộc hạ hướng về núi Nưa. Còn Vân Xuyên cùng những người khác rời U Linh Cốc về Triệu phủ.
Soái vong nghìn năm, lại còn là tướng lĩnh Đông Ngô, quả thực không dễ đối phó, Vân Xuyên hơi lo lắng, nhưng vẫn là nên tin tưởng vào Triệu Ý.
Vừa về tới Triệu phủ, đã nghe tiếng khóc than của mấy người họ hàng. Vân Xuyên dặn dò tỳ nữ sắp xếp chỗ ở cho con Mơ và ** Thóc, sau đó qua hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Hỏi ra mới biết, người họ hàng có con trai bị bắt cóc. Không những vậy, trong trấn mấy ngày nay đã xảy ra hơn chục vụ bắt cóc trẻ con, đều là những đứa trẻ còn đang chập chững tập đi.
“Đã báo lên tổng trấn chưa?”
“Đã báo hết rồi, tổng trấn cho người toả ra tìm kiếm, song vẫn không tìm ra tung tích của đứa nào cả. Hu hu, rồi đây không biết con ta thế nào.”
Nhìn người họ hàng kia nước mắt lưng tròng, dù không thân thiết, nhưng vân Xuyên cũng cảm thấy thương xót. Cô ra ngoài, lệnh cho thuộc hạ mau chóng thăm dò sự tình.
Nếu là bắt cóc tống tiền, thì nhất định đã gửi thư tới. Nhưng Vân Xuyên có linh cảm, những vụ bắt cóc này có âm mưu sâu xa hơn.
Buổi chiều muộn, Vân Xuyên đang ngồi thiền, nghe bên ngoài có tiếng xôn xao, mợ Tuyền đưa theo người họ hàng kia tìm gặp cô. Vân Xuyên sả thiền, vừa mở cửa, người kia đã vội quỳ sụp xuống, nức nở gào khóc ôm chân cô.
“Phu nhân, xin phu nhân cứu mạng con trai ta, chỉ có phu nhân mới cứu được con trai ta thôi.”
“Có chuyện gì từ từ nói, mợ đứng dậy đi.”
Người họ hàng rút ra một phong bì thư dính máu, bên trong có một bức thư và một ngón tay trẻ con. Cả lá thư ngắn ngủi đều viết bằng máu.
‘Muốn cứu con trai, hãy bảo Triệu phu nhân một mình đến cây cổ thụ trên núi Ngọc Linh, giờ tý chưa thấy người tới, ta sẽ móc mắt một đứa.’
Lại là núi Ngọc Linh sao? Dù người bắt cóc bọn trẻ là ai, muốn một mình cô tìm tới núi Ngọc Linh, chắc chắn có mưu đồ xấu, không ngoại trừ muốn lấy mạng của Vân Xuyên.
“Phu nhân, ta cầu xin phu nhân, hãy cứu con trai ta. Cả nhà ta chỉ có một đứa con trai này, nó mà có mệnh hệ gì ta không thiết sống nữa.”
Mợ Tuyền đỡ người họ hàng, nói với Vân Xuyên.
“Phu nhân, xin phu nhân nhanh chóng quyết định, chần chừ chỉ e…”
Vân Xuyên giơ tay ngắt lời mợ Tuyền.
“Mợ đưa họ về trước đi, cháu sẽ đi cứu bọn trẻ.”
Người họ hàng kia mừng rỡ dập đầu lạy sống Vân Xuyên. Cô không dám chậm trễ, chỉ sợ bọn trẻ gặp nguy hiểm.
Vân Xuyên định sẽ truyền tin qua bàn tay cho Triệu Ý, nhưng lại nghĩ lúc này hẳn là y cũng đang chật vật đối phó với vong soái kia, cho nên chỉ dặn dò con Mơ và ** Thóc, sắp xếp nhanh một toán cận vệ bám theo, sau đó ra khỏi phủ, nhằm hướng núi Ngọc Linh phi ngựa đi thẳng.
Vân Xuyên giục ngựa chạy thật nhanh không dám nghỉ ngơi, mặt trăng lên đến đỉnh trời, cô cũng đã tới được cây cổ thụ.
Từ xa cô đã nghe được tiếng bọn trẻ con gào khóc khản cổ.
Mỗi đứa trẻ đều bị cởi quần áo treo lủng lẳng trên cành cây, nhìn bọn chúng vật vã giãy dụa, sợ hãi gào thét mà tim cô quặn cả lại.
Dù sao bọn chúng cũng chỉ là những đứa trẻ không có sức phản kháng, là kẻ táng tận lương tâm nào lại nỡ đối xử với chúng như vậy chứ.
Đột nhiên con ngựa lồng lên, hai chân cất vó, Vân Xuyên không kịp phản ứng lăn từ trên ngựa xuống đất đau điếng. Cô chưa kịp bò dậy, một bàn tay rắn chắc đã túm lấy tóc cô lôi đi sềnh sệch.
“Ai vậy? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra đi!”
Không nghe người đó nói gì, nhưng mùi hương này quen lắm, sờ bàn tay lạnh buốt, ngón thon dài như búp măng, đúng là của con gái.
“Cô là ai? Tại sao lại bắt bọn trẻ để dụ tôi đến đây?”
Cô ta vẫn kéo Vân Xuyên đi, những ngón tay túm chặt vào tóc cô, cho dù cô có vùng vẫy cào cấu thế nào cũng không buông.
Da đầu Vân Xuyên tê dại cả đi, cảm giác như chân tóc đều sắp đứt hết tới nơi.
Ném Vân Xuyên ngã dúi xuống đất, người đó thản nhiên gỡ từng sợi tóc giật được trên đầu Vân Xuyên vương trên ngón tay thon dài của mình ra. Vân Xuyên nuốt nước bọt hỏi.
“Cô là ai?”
“Tao là ai sao? Bây giờ mày đoán được rồi chứ nhỉ?!”
“Chị cả, là chị sao?”
Vân Xuyên cả kinh. Nhìn người con gái mỏng manh đứng dưới bóng trăng, càng làm tăng thêm sự ma mị và quỷ quái, gương mặt Thục Hiên vốn dĩ giống cô, nhưng cô gái trước mặt này thật xa lạ, chỉ có giọng nói chẳng thể nhầm lẫn.
Nhìn bộ tóc dài tới eo bay bay trong gió, Vân Xuyên càng rợn tóc gáy.
“Chị cả ư? Mày mà cũng xứng gọi tao là chị sao? Thứ hèn mọn đáng kinh tởm như mày không xứng!”
Thục Hiên lao tới, giơ chân đạp vào một bên vai Vân Xuyên. Cô ngã ra đất, vai đau nhói, trông Thục Hiên mỏng manh vậy mà sức lực thật khủng khiếp.
Lúc này, Vân Xuyên lại càng dám chắc cô ta đã làm gì đó rồi.
“Thục Hiên, sao chị lại mạnh như vậy? Còn nữa, khuôn mặt này không phải của chị, tóc chị không thể dài nhanh như thế, tóc chị đã bị Tướng quân..."
Thục Hiên nghe vậy rít lên.
“Câm mồm! Mày còn dám nhắc chuyện cũ, tao cũng chẳng ngại cắt cái lưỡi của mày cho chó ăn đâu.”
Đột nhiên cô ta cười lên khanh khách, ve vuốt mái tóc dài ma mị.
“Mày đoán xem, Thái Bà chết đi để lại cho tao thứ gì?”
Vân Xuyên vịn rễ cổ thụ đứng lên, lùi về sau. Tiếng trẻ con gào khóc lơ lửng ngay trên đầu. Cô nghĩ ngợi, một tia kinh hãi bao trùm.
“Dục Quỷ. Chị có trong tay thai phụ điên đó sao?”
“Ha ha ha, bây giờ mày mới biết thì cũng muộn rồi, tao đã tiễn nó về âm ty rồi, cũng đã moi cái bào thai Dục Quỷ đó ra. Làm sao tao có thể chờ đợi đến ngày nó tự hạ sinh ra Dục Quỷ được, như thế sẽ làm chậm kế hoạch giết chết mày.”
“Chị làm gì với Dục Quỷ con?”
“Thế mày nghĩ tao sống được tới giờ là nhờ cái gì?”
Vân Xuyên triệt để kinh hãi, cô không dám nói ra điều mình suy nghĩ.
“Đúng rồi đấy, như mày nghĩ, tao ăn tim Dục Quỷ. Không ngờ cái thứ được sinh ra bởi Dục Quỷ lại cho tao sức mạnh ghê gớm như bây giờ. Mày không ngờ đúng không Vân Xuyên? Chính tao cũng không ngờ, ăn tim của Dục Quỷ còn lợi hại hơn là đợi nó lớn lên rồi lập khế ước với nó.”
“Thục Hiên, dù sao tôi cũng chẳng chạy thoát, chúng ta thả bọn trẻ xuống trước rồi từ từ nói chuyện tiếp, có được không?”
Vân Xuyên cảm thấy bọn trẻ sắp đến giới hạn chịu đựng rồi, nửa đêm trên núi gió lớn, chúng gào khóc khản cả tiếng, ngắc ngoải muốn buông xuôi.
Thục Hiên giương cặp mắt sắc bén của mình nhìn lên đám trẻ bị treo ngược, trong mắt cô ta không có chút thương cảm nào, chỉ toàn là sự lạnh lùng thờ ơ.
Cô ta giơ lên một ngón tay trỏ, nhoẻn miệng cười.
“Một đứa, đổi một thứ trên người mày, thấy sao?”
Thục Hiên thật sự phát điên rồi. Cô ta không còn là con người nữa, là một con quỷ mới đúng.
“Sao thế? Tao tưởng mày lương thiện lắm kia mà? Thế cũng đừng trách tao, do mày không chịu cứu chúng nó đấy.”
Thục Hiên định khoát tay, tuy không biết cô ta muốn làm gì, nhưng Vân Xuyên đã bất lực lên tiếng.
“Tôi đồng ý. Chị muốn dày vò tôi thế nào cũng được, thả bọn trẻ ra đi.”
Thục Hiên nhìn lướt trên người Vân Xuyên, cười nói.
“Mắt phải. Tao muốn mắt phải của mày, đổi lấy thằng bé ngay trên đầu mày. Móc mắt ra cho tao đi, tao sẽ thả nó xuống.”
Vân Xuyên nghe tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn, nhận ra bà cả Trinh sắc mặt u ám, tiều tuỵ từng bước đi ra, bên cạnh bà ta là con Trà và thầy Bàn. Xem ra họ đã tới đây, muốn xem cô bị dày vò đến chết.
Bà cả Trinh ho dữ dội, ho như muốn lủng cả lồng ngực, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà sức khoẻ đã suy giảm tới mức này, giống như ngọn đèn chực tắt.
“Vân Xuyên…cuối cùng thì…tao cũng đợi được tới ngày này…tao phải tận mắt thấy mày chết không toàn thây…khụ khụ…”
“Con người sinh ra đều có mệnh của riêng mình, nếu hôm nay tôi phải chết tôi cũng không oán trách, chỉ cần các người thả đám trẻ này về nhà an toàn.”
Bà cả Trinh vừa ho vừa cười, nụ cười vô cùng méo mó.
“Bây giờ mày còn lo được cho đám ranh con này sao? Vân Xuyên, đáng nhẽ mày nên chết cùng mẹ mày lúc đó rồi.”
“Bà đừng nhắc đến mẹ tôi, bà không xứng, nếu không phải vì bà, sao mẹ tôi lại chết tức tưởi như vậy được chứ? Bà luôn cho rằng mọi thứ tốt đẹp nên thuộc về hai mẹ con bà, còn những thứ nhơ nhuốc, hiểm ác đều dành cho mẹ con tôi. Thục Hiên ốm yếu bà đổ lỗi cho tôi, dày vò tôi. Tại sao bất hạnh của Thục Hiên lại do tôi được? Bà hành hạ tôi, hại tôi hết lần này đến lần khác, nhưng bà nhìn cho kỹ đi, cuối cùng bà đã biến con gái bà thành thứ gì?”
Bà cả Trinh ho khù khụ rít lên.
“Mày đừng nói láo, con gái tao thành ra như vậy đều do mày.”
Vân Xuyên cười khổ, bây giờ lời nào của cô cũng không lọt tai họ nữa, cô thở hắt ra nói một câu cuối cùng.
“Đời có vay có trả, chuyện các người làm trời đất chứng giám, nhưng con gái của bà sẽ mãi mãi không thể bình thường lại được nữa đâu.”
“Con khốn, câm mồm cho tao!”
Lời của Vân Xuyên vừa thốt ra, Thục Hiên đã nhào tới chộp lấy cổ cô ấn vào rễ cây sau lưng, đè nghiến cô xuống, từng móng tay quặp vào phần da thịt rỉ máu.
Vân Xuyên rút trâm Mộc Tử, nhanh như cắt đâm vào một bên mặt Thục Hiên, dứt ra được một mảng thịt nhỏ, lại tiếp tục đâm thêm một cái nữa vào cổ cô ta.
“Aaaaa……………”
Thục Hiên thét chói tai, đau đớn buông cô ra ngã xuống, Vân Xuyên cũng hét lên.
“Cứu người đi!”
Từ trong bóng tối, ào ào nhảy ra những bóng người, ngay lập tức đã dồn ép đám người bà cả Trinh vào một góc, nhanh nhẹn bắn tên đứt dây thừng đỡ bọn trẻ treo lủng lẳng xuống.