Âm Quan Minh Thê

Chương 235



Khoảng thời gian này dựa vào chiếm hồn thuật tôi đã hấp thụ được rất nhiều linh hồn, hồn lực ngày càng tăng cao, nếu như là huyết bùa trấn hồn bình thường căn bản không thể làm tôi bị thương, nhưng bùa ý hình này…. tôi không dám tưởng tượng nếu rơi xuống người tôi sẽ gây ra hậu quả gì

Khoảng cách giữa tôi và lưu trường vân quá gần, đạo bùa ý hình này đánh ra khiến tôi không thể nào phòng bị được

Nhưng vào lúc này phù băng liền ôm cây đàn tranh lên, nụ cười ngây thơ của cô lúc này đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh băng như nước, lúc này, cô ấy đi đến trước mặt tôi, chặn chính giữa tôi và lưu trường vân

“Tránh ra! “

Tôi nheo mắt lại, phù băng chỉ là một người bình thường, một khi cô ấy bị bùa trấn hồn này đánh trúng, thì sẽ…..

Bùa ý hình đánh về phía phù băng, mà phù băng liền quay đầu, đôi mắt cô như một mặt hồ yên tĩnh bị hòn đá ném gãy, gợn gợn sóng, khuôn mặt bình yên đó của cô ấy lại nở một nụ cười thuần khiết

Bang!

Một âm thanh vang lên, khi đạo bùa ý hình này rơi xuống, đập vào chiếc hộp gỗ đang đựng đàn tranh trong tay phù băng, từng mảnh vụn gỗ bay ra

Dưới sự tấn công của đạo bùa ý hình này, toàn bộ hộp gỗ lập tức vỡ nát, rất nhiều âm khí từ lá bùa tuôn ra, vén lên mái tóc dài của phù băng, thậm chí cả những đồ vật trong căn phòng cũng đập vào tường, cửa sổ phía sau phát ra tiếng ầm ầm, cửa sổ thủy tinh biến thành từng mảnh vỡ bay ra ngoài

Hộp gỗ bị vỡ thành từng lớp, lộ ra cây đàn tranh bên trong, khiến tôi cảm thấy vạn phần quỷ dị chính là phù băng đang ở tâm điểm tấn công của đạo bùa ý hình này nhưng cô ấy lại không hề bị hủy diệt tại chỗ như tôi tưởng tượng, ngược lại, bùa ý hình này dường như đã suy yếu rất nhiều, cũng chỉ phá vỡ hộp gỗ đó mà thôi

Sức mạnh mẽ của bùa ý hình đó trong nháy mắt khi vừa chạm vào đàn tranh liền tiêu tan, hoá thành không khí

Một màn trước mắt này, không chỉ tôi mà cả đám người lưu trường vân cũng kinh ngạc -bùa ý hình này không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho phù băng, thậm chí cây đàn tranh cũng không hề bị vỡ!!

Tôi không khỏi sửng sốt, kì lạ nhìn sang phù băng, mà phù băng cũng quay đầu nhìn tôi, nụ cười trên mặt cũng không hề có chút biến hoá nào

Đây… là chuyện gì? Chẳng lẽ là nói bùa ý hình của lưu trường van tu luyện không đến nơi đến chốn? Nhưng phù băng trong tưởng tượng của tôi vốn là một người bình thường a!

Sắc mặt của lưu trường vân trở nên vô cùng khó coi, ông ta nhìn chằm chằm vào cây đàn tranh trong tay phù băng, dường như không thể tin được đây là thật

Mà giây tiếp theo, lưu trường vân liền phát động tấn công về phía phù băng, mà ngũ dương và hạ thắng cũng đồng thời ra tay

Nhưng trong nháy mắt khi ba người bọn họ ra tay, cả người đều không lí do mà đột nhiên sửng sốt, vốn dĩ đang định tấn công cũng dừng lại vào lúc này, giống như bị đông cứng lại

Tuy tôi không hề biết rốt cuộc bọn họ bị sao, nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào, chắp hai tay lại, ba luồng khí bắn ra từ tay tôi, bay về phía đám người lưu trường vân, hạ thắng và ngũ dương

Người muốn giết tôi nhưng tôi lại không muốn giết người, nhưng vì bọn họ bắt buộc muốn tôi chết, tôi lại không hề có cớ để lấy mạng họ, nhưng tôi không muốn mỗi ngày đều sống trong lo lắng, chỉ sợ trong lúc ngủ sẽ bị người khác lén giết chết

Ba luồng khí tránh khỏi chỗ chết người của ba bọn họ, mà đánh về phía đôi mắt nơi phòng thủ yếu ớt nhất

Vù vù vù….

Khí mang theo tiếng gió quét ngang căn phòng, ba dòng chất lỏng màu đen và đỏ chảy ra, khiến ba người lưu trường vân, hạ thắng và ngũ Dương lúc này kêu lên thảm thiết

Đôi mắt của ba người lúc này liền bị mù, bọn họ ngã xuống đất, ôm lâyd hai mắt hét lên thống khổ, rất nhiều máu tươi và thứ chất lỏng màu đen chảy ra từ kẻ ngón tay của họ, cả người co giật dữ dội

Bụp bụp bụp!

Vào lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, giống như vì có người nghe thấy động tĩnh trong phòng mà đến đây kiểm tra xem

“Phù băng,chúng ta đi”

Tôi nhìn cửa sổ đã bị vỡ ra, mà bên ngoài là một con hẻm nhỏ, sau đó liền nói với phù băng, ko muốn phải chịu lấy quá nhiều phiền phức

Trong tay phù băng vẫn còn ôm cây đàn tranh, trên mặt cười không ngừng, giống như không hề bị một màn máu tanh trước mắt doạ sợ, chỉ hơi mắt gật đầu, sau đó đi khỏi cửa sổ với tôi

Tôi và phù băng thoát khỏi cửa sổ đi đến bên ngoài quán cơm, mà khi chúng tôi vừa thoát ra không lâu, cánh cửa đó cũng bị người khác mạnh mẽ mở ra, từng tiếng hét sợ hãi truyền tới

Những người trong quán cơm phản ứng thế nào, đám người lưu trường vân lại đi đến đâu về đâu, đây cũng không phải là chuyện mà tôi để ý, tôi giống như một người vô sự, lại cùng phù băng một lần nữa xuất hiện trên đường lớn, đi về phía tưởng gia

“Phù băng, có thể cho tôi xem cây dàn tranh đó hay không? “

Đi được nửa đường tôi dừng lại, đột ngột hỏi phù băng như thế

Vừa nãy đi quá gấp nên tôi súyt chút liền quên mất chuyện quan trọng, lúc nãy ở trong căn phòng, phù băng lại dùng cây đàn tranh trong tay cô ấy ngăn cản lại bùa ý hình của lưu trường vân, điều này thật khó tin, mà bây giờ bình tĩnh nghĩ lại khiến tôi không khỏi hoang mang

Phù băng cong cong đôi mắt nhìn tôi, cố sức gật đầu, đưa cây đàn tranh ra trước mặt tôi

Lúc ban đầu tôi không hề chú ý đến cây đàn tranh này, nhưng khi cầm trên tay, liền phát hiện bên trong có vài tia âm khí, tôi liền thử ngưng tụ ra một đạo bùa máu trấn hồn, đánh về phía đàn tranh, những tia âm khí trong đàn tranh trong nháy mắt liền bộc phát ra, huyết bùa trấn hồn của tôi thậm chí còn chưa kịp đụng vào thân đàn, liền hoá thành sương trắng tại chỗ

“Cái này… “

Sau khi cảm nhận được âm khí phát ra từ đàn tranh, trong lòng tôi kinh ngạc, cây đàn tranh này…. không phải là một nhạc cụ bình thường, mà giống như một loại pháp khí bên trong ẩn dấu âm khí mạnh mẽ

Nhưng cây đàn tranh này là ông chủ tiệm đàn tặng cho phù băng, mà tôi nhìn bộ dạng của ông chủ lại không hề giống một đạo sĩ, làm sao lại có loại pháp khí kì lạ này, hơn nữa nói tặng liền tặng người khác?

Tôi nhìn về phía phù băng, mà phù băng lại cong mắt nhìn tôi, giống như rất thắc mắc vì sao biểu tình của tôi lại thay đổi nhanh như vậy

Tôi nắm lấy tay của phù băng, một luồng tâm lựa toả ra từ người tôi truyền vào tay phù băng

Sau khi tâm lực của tôi đi vào cơ thể của phù băng, lại không gây ra bất kì sự xáo trộn nào, cũng không phát hiện ra hơi thở nào khiến tôi thấy kì lạ-Cô ấy chỉ là một người bình thường

Phù băng chỉ mà một người bình thường, nhưng cô ấy lại dùng đàn tranh để ngăn cản bùa ý hình của lưu trường vân, cây đàn tranh này…

“Phù băng, chúng ta đi xem ông chủ tiệm nhạc cụ đó đi. “

Tôi nói với phù băng, sau đó nhìn lồng ngực của bản thân, dưới sự khống chế của thủy hành thuật, máu tươi ở lồng ngực tôi ngừng chảy ra ngoài, nhưng máu của bộ đầu lâu vẫn còn đó, dưới sự thúc ép của thủy hành thuật, cuối cùng giọt máu tươi đó cũng chảy ra, hoá thành sương máu

Nghe thấy lời đề nghị của tôi, trên mặt phù băng hiện ra vẻ ngạc nhiên, cô cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó rồi gật đầu với tôi

Tôi trả đàn tranh lại cho phù băng, sau đó cùng cô ấy đi về phía tiệm đàn

Lúc này, trên đường lớn truyền đến tiếng còi xe gấp gáp, một chiếc xe cứu hộ lao qua con đường đất đổ dưới đám bụi dày đặc, dừng lại trước cửa quán cơm chúng tôi ăn lúc trước

“Kì lạ, ba người bị mù lúc nãy còn ở đó, làm sao vừa chớp mắt một cái liền không thấy rồi? “

Ở cửa, tôi thấy ông chủ quán cơm bước ra khỏi tiệm, bối rối nói với nhân vien y tế

Không cần nói, nhất định là người trong quán cơm thấy lưu trường sơn bọn họ bị mù mắt, cho nên liền gọi xe cứu hộ, nhưng lưu trường vân bọn họ là ai, làm sao lại chịu sự giúp đỡ này? Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ bọn họ lơi dụng cơ hội chạy trốn, nhưng bọn họ vốn đã không thể nhìn thấy thứ gì, cũng không biết rốt cuộc trốn đến đâu

Đối với chuyện của bọn lưu trường vân, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao tôi tha bọn họ một mạng đã là sự nhường nhịn lớn nhất, mà việc hư hại của quán cơm này…. sau này tôi lại tìm cơ hội đền lại, nhưng bây giờ tôi không muốn để bọn họ nhìn thấy tôi

Vì vậy tôi và phù băng cũng không đi ngang qua quán cơm đó nữa, mà đi vòng đường khác để đến tiệm đàn

Như khiến tôi cảm thấy kì lạ là tiệm đàn đang mở cửa nhưng bên trong lại không một bóng người….