Âm Quan Minh Thê

Chương 8: Chấp niệm của ta là chàng



Mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ gió đông thôi ( chờ bước cuối cùng), mà tôi chính là ngọn gió đông đó.

Tuy tôi không biết trận pháp này rốt cuộc có tác dụng gì,nhưng mà tôi thấp thoáng cảm thấy,nếu như thật sự chị đến đây,có lẽ thật sự sẽ hồn bay phách tán

Tôi không đành lòng,nhưng không dám làm trái từng câu từng chữ cha mẹ đứng bên cạnh thôi thúc,chỉ đành hai bước lại nghỉ một bước rời khỏi nhà

Tôi bước đi rất lâu,cuối cùng cũng đến sau núi,nhưng tôi không hề vội vã di vào nhà chị,mà dừng lại trước một ngôi mộ

Trong thôn,sau khi con nít chết đều không thể làm tang sự,cũng không có tang lễ to,phần mộ trước mặt tôi,thật ra chỉ là một ngôi mộ bỏ hoang,bài vị trước ngôi mộ,trải qua 13 năm gió thổi mưa xối đã trở nên mơ hồ không đọc được nữa,nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng hai chữ “ Hứa Thiến”

Tôi ngồi trước ngôi mộ rất lau,trong lòng hỗn loạn,không biết vì sao mà khóc cũng không thành tiếng

Rất lâu sau,tôi mơi đứng dậy lần nữa,lau chùi nước mắt trên mặt,đi về phía nhà chị

Hôm nay,hoa cúc dại hương thơm vẫn ngào ngạt như bình thường,chị vẫn mặc một chiếc váy đỏ rất xinh,gió lạnh của mùa thu thổi bay làn tóc,nụ cười yên ả làm người ta thấy rất dễ chịu

Nếu như không phải tối qua tôi tận mắt nhìn thấy,tôi nhất định sẽ không có chút hoài nghi nào với những hình ảnh trước mắt bây giờ,tôi cũng sẽ không tin,cô gái xinh đẹp đứng trước mặt tôi bây giờ,là một con ma nữ

“ chị,tên của chị có phải tên là Hứa Thiến không?” sau khi đi vào phòng,tôi hỏi chị

Sắc mặt của chị lóe lên một tia kinh ngạc,sau đó cười gật đầu “ Đỗ Minh, sao em biết được tên của ta?”

“ Hứa Thiến,cái tên này ta thấy không hay,ta sợ nói với em,em sẽ không thích ta nữa”

“ chị nói gì vậy,cho dù thế nào,em cũng chỉ thích chị”

Tôi miễn cường nở một nụ cười,nhưng mà trong lòng thì âm u, “ nhưng vừa nãy trên đường đến đây,em nhìn thấy một ngôi mộ,tên trên bài vị,giống với chị”

Chị, cô ấy thật sự tên hứa Thiến,cô ấy thật sự đã chết cách đây 13 năm,cô ấy..thật sự là ma

Nụ cười trên khuôn mặt chị cứng đờ,cô ấy nhìn tôi,đôi mắt lóe lên một biểu cảm phức tạp

“ vậy,bây giờ thì sao?” chị….Hứa Thiến hỏi tôi

“ em muốn…đưa chị về nhà?” tôi ấp úng nói,nhưng âm thanh lại vô cùng sợ hãi Nhưng mà,Hứa Thiến không hề có nghi ngờ gì với những lời tôi nói,cô ấy chỉ chau mày suy nghĩ một lát,sau đó gật đầu,trên mặt lại nở một nụ cười ấm áp như thường ngày

Tôi và Hứa Thiến men theo đường núi từ từ bước đi,vốn dĩ con đường chỉ cần đi 30 phút nhưng hết 3 tiếng mà vẫn chưa đến nơi,người trên dường thấy tôi nói chuyện với Hứa Thiến,không kiềm nổi thắc mắc hỏi tôi đang nói chuyện với ai,nhưng tôi vờ như không nge thấy,người đi đường cười nhạo tôi đã gặp ma

“ Hứa Thiến,trên con đường này,có một vấn đề vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu em,chị có thể trả lời em không?” tôi không nghe theo lời của Giang Hoài,mà nhìn Hứa Thiến,lần đầu tiên gọi tên cô ấy

Hứa Thiến nói “ ừm,nói đi”

“ 13 năm trước,có phải chị đã chết rồi không?”

Tôi nói rất thẳng thắn,Hứa Thiến không hề cảm thấy kì lạ,cũng không phủ nhận gì cả,lúc tôi nhắc đến vấn đề này,Hưas Thiến biểu hiện rất bình tĩnh,nhưng làm cho tôi thấy kì lạ là,lúc này tôi cho rằng bản thân sẽ vô cùng sợ hãi,thậm chí là hét lên,nhưng kết quả trong lòng tôi cũng vô cùng bình tĩnh,làm cho bản thân cũng cảm thấy không thể tin nổi

“ có một đạo sĩ nói,chị quấn lấy em là muốn em thay thế chị làm quỷ,để cho chị có thể dễ dàng đầu thai,có thật thế không?” tôi hỏi

Tôi rất kì lạ với tâm trạng hiện giờ của mình,rõ ràng là biết Hứa Thiến trước mặt đã chết 13 năm trước,nhưng tôi không hề sợ hãi giống như trong tưởng tượng,ngược lại có một cảm giác đau xót

Đôi mắt của Hứa Thiến lóe lên một tia sáng,miễn cưỡng nở một nụ cười,lắc đầu nói “ chị trước giờ chưa từng muốn hại em”

“ vậy sao chị còn ở lại dương gian,hơn nữa còn ở 13 năm”

“ có lẽ,là bởi vì một chấp niệm thuở nhỏ đã ăn sâu vào trong tim”

Hứa Thiến thở dài,nói “ người sau khi chết,hồn phách đều sẽ quay về âm gian,có những hồn phách sở dĩ không quay về âm gian,là bởi vì trong lòng có chấp niệm,mà chấp niệm của ta chính là em,Đỗ Minh”

“ Đỗ Minh,lúc nhỏ em không chỉ một lần nói với ta,đợi sau khi em lớn,em sẽ rước kiệu hoa đến cưới ta,em nói em thích màu đỏ,vì vậy ngày thành thân,ta nhất định sẽ mặt đồ cưới màu đỏ”

Hứa Thiến nói xong,sắc mặt lúc thì lộ ra một nụ cười,lúc thì biểu cảm âu lo “ lúc nhỏ,câu nói này của em,trở thành chấp niệm sau khi chết của ta,hồn không về với xác,không thể đến âm gian,chỉ có thể ở lại trong thôn đợi em,đợi ngày em tròn 18 tuổi,rước kiệu hoa đến cưới ta,chỉ có như vật,ta mới có thể hoàn thành ý niệm của bản thân,tiến vào vòng luân hồi”

Chuyện lúc nhỏ?

Lúc tôi 5 tuổi bị một trận sốt cao,tất cả những chuyện trước đó đều lập tức quên hết,đoạn hồi ức liên quan đến tôi và Hứa Thiến,tôi cũng nghe được từ trong miệng của cha mẹ

Nửa năm nay bên cạnh Hưa Thiến,cô ấy không chỉ một lần nhắc đến muốn lúc tôi 18 tuổi rước kiệu hoa đến cưới cô ấy,nhưng bây giờ xem ra,câu nói này thật sự bắt đầu là từ miệng của tôi,còn Hứa Thiến sở dĩ quanh quẩn trong thôn,cũng chính là vì tôi

“ Đỗ Minh,bây giờ em đã biết ta là ma,em còn bằng lòng cưới ta không?” Hứa Thanh nhìn tôi,đôi mắt mong chờ câu trả lời của tôi

Tôi đang do dự

Nếu như là trước đây,tôi chắc chắc sẽ không chần chừ đồng ý ngay,nhưng dù gì cũng có một đạo lí rất rõ ràng: người và ma không chung đường

Lúc tôi đang trầm mặc,Hứa Thiến dường như cũng hiểu được cách nghĩ trong lòng tôi,cô ấy cũng không nói nữa,chỉ cầm lấy tay tôi,từ từ đi về phía trước

Tôi và Hứa Thanh cứ trầm mặc như thế bước đi,bất chợt,tôi phát hiện đã đi đến trước cổng nhà mình,sau khi cửa gian phòng chính mở ra,những chiếc bạt màu vàng đóng khắp nơi trên tường rung rinh trong gió,đèn lồng đỏ treo khắp nơi,ánh đèn sáng trưng

Giang Hoài lúc này mở chiếc ô giấy đứng ở ngoài cửa,ông ta nhìn thấy tôi,gật đầu

“ Hứa Thiến,hay là chị quay về đi,em thấy… hôm nay chị không nên đến đây”

Rõ ràng tôi biết Hứa Thiến là ma nữ,nhưng luc đến cửa nhà,tôi nhìn thấy trận pháp của Giang Hoài đã đợi sẵn,vẫn không đành lòng,không có cách nào để bản thân tin,Hứa Thiến đã bên cạnh tôi nửa năm,,thật sự sẽ hại tôi

Ánh mắt của Hứa Thiến lộ ra một vẻ kinh ngạc,nhìn vào nhà tôi,sau đó gật đầu “ ta nghe em”

Tôi cũng không nói nhiều nữa,đưa Hứa Thanh chuẩn bị quay đầu rời đi,bởi vì tôi lo lắng,một khi cô ấy đi vào nhà tôi,tôi không bao giờ dược nhìn thấy cô ấy nữa

“ Đỗ Minh,con đi đâu vậy,mau về đây cho cha” sau lưng là âm thanh kinh ngạc của cha mẹ

Tôi không quay đầu,giả vờ như không nghe thấy lời cha mẹ nói,ngược lại còn bước đi nhanh hơn

Tôi vốn dĩ cho rằng mình đã bước đi nhanh lắm rồi,không ngờ giang Hoài bước còn nhanh hơn

Lúc này,ông ta đã cầm chiếc ô giấy đi ra khỏi cửa,đuổi theo tôi,còn lá bùa dính đầy máu của tôi cũng bị dán trên trán của ông ta

Giang Hoài nhanh chóng đuổi theo tôi,chiếc ô giấy đó cũng được ông ta che cho tôi,khoảnh khắc này,cơ thể trước mặt của Hứa Thiến bắt đầu trở nên u ám,bàn tay đang nắm lấy tay tôi,cũng lập tức biến mất

“ lão Đỗ,giúp con trai ông che ô”

Cha nhanh chóng đuổi theo,Giang Hoài nhìn cha nói,sau đó thì đưa chiếc ô vào tay cha

Cha nhanh chóng bảo vệ tôi dưới chiếc ô,còn khuôn mặt u ám của Giang Hoài lúc này nở ra một nụ cười,ông ta gật đầu với không khí ở bên cạnh,dơ tay nắm chặt lấy không khí,sau đó quay người đi vào nhà

“ Hứa Thiến,chúng ta đi thôi,đột nhiên em cảm thấy,chị vẫn nên đến nhà em một chuyến”

Giang Hoài nói với không khí,sau đó gật đầu,bước đi