Ban đầu, ngoại trừ tiếng thở dồn dập nặng nề bên tai, trong đầu cô chẳng còn gì cả.
Giác quan biến mất, choáng váng chìm sâu vào cảm giác mơ hồ.
Nóng bỏng, ẩm ướt, như đang bị cơn sóng cuốn đi, sự sóc nảy kịch liệt chuyển sang chậm rãi.
Sau đó cô mới nhìn thấy ánh sáng màu trắng chói mắt chiếu vào khe hở của rèm cửa sổ, nơi nào có chỗ hở thì nó sẽ chiếu xuyên vào, khiến căn phòng u ám sáng bừng lên.
Là ban ngày!
Cảm giác hỗn loạn như lông chim nhẹ tênh, bay một lúc rồi rơi xuống.
Nhưng có một trận gió nổi lên, bọn chúng lại bắt đầu bay tán loạn khắp không trung. Một số câu hỏi quan trọng bỗng nhiên quấy rầy suy nghĩ của cô.
Cô hoảng loạn tóm lấy Văn Tư Hoàn, khiến anh chú ý, nhưng không để ý mình đã cầm vào bộ phận nào, có lẽ là lưng, hoặc có thể là hông, nơi nào cũng nổi lên cơ bắp rắn chắc và căng cứng.
Thời gian dài thiếu hô hấp và thiếu nước khiến giọng nói của cô có vẻ hơi khàn: “Hôm nay anh còn phải lái xe chín tiếng về thành phố Giang à?”
“Ừ… Tám tiếng.” Anh sửa lại.
“Vậy có thiếu an toàn quá không?... Lái xe rất mệt.”
Anh mỉm cười, trở người ôm cô vào lòng: “Mệt à? Anh chưa đến mức vô dụng như vậy đâu.”
“Em không nói đùa.” Cô chuyển sang giọng điệu nghiêm túc: “Hôm trước anh lái tới đây, đến giờ đã rất mệt rồi, lái tám chín tiếng mà không đổi tài xế. Nhưng hôm nay anh… hôm qua… không nghỉ ngơi đàng hoàng gì cả.”
Anh hôn lên trán cô: “Anh và em ở chung đã là nghỉ ngơi rồi.”
“Giấc ngủ ngắt quãng, còn liên tục tiêu hao thể lực, anh là cỗ máy vĩnh cửu à?”
Anh cười sâu hơn: “Vậy em có ý kiến gì hay không?”
“Hay là hôm nay mua vé máy bay về? Xe cứ vứt ở đây trước, tuần sau hoặc tuần sau nữa, đợi anh rảnh thì lại bay tới đây, sau đó lái về.”
“À há.” Anh xấu bụng, kéo dài giọng nói, chuyển giọng: “Hảo Hảo nghiện rồi nên bảo anh đến nhiều chuyến một chút đúng không.”
Cứ phải hiểu sai ý của người khác: “... Đáng ghét.”
Ninh Hảo quay lưng đi, không để ý đến anh nữa.
“Nghe em hết, ghét anh cái gì.” Anh từ phía sau thò đầu qua, vươn tay ra trước nhéo má cô: “Em hài lòng như vậy, kể cả muốn mỗi tuần anh đều đến còn không phải chỉ cần một câu nói của em ư.”
“Em lo anh lái xe mệt mỏi thôi, hài lòng gì chứ.” Cô quay mặt đi, hờn dỗi, nhưng lại bị anh bắt lấy, hôn một cái.
“Vừa rồi là ai nói… Ưm!” Miệng anh bị bịt kín, lời nói khi đó làm sao có thể mang ra nhai lại giữa ban ngày ban mặt thế chứ!
Văn Tư Hoàn chọc cô đến vui vẻ, nở nụ cười đắc thắng nhưng vẫn biết dừng lại đúng lúc: “Giúp anh tìm xem có chuyến bay nào thích hợp không?”
Ninh Hảo lấy điện thoại từ bên gối, mở ứng dụng tìm kiếm: “Woa, máy bay tám giờ hơn bay đến thành phố Giang lúc mười giờ đang giảm giá 20% nè! Hơn nữa, hạ cánh ở sân bay Đông Thành, anh bắt xe về ký túc xá chỉ cần hai mươi phút hơn, quả thật quá hoàn hảo. Mua không?”
“Để anh mua.” Anh vẫn kiên trì với việc không tiêu tiền phụ nữ, anh mở điện thoại của mình lên tìm kiếm một lượt.
Ninh Hảo ghé tới xem, gác đầu lên vai anh, hướng dẫn anh thao tác: “Có điều là hạng phổ thông, không vấn đề gì nhỉ.” Sau đó cô lập tức đưa ra kết luận: “Không có gì đâu, đàn ông chịu khổ chút có sao, đừng nũng nịu quá.”
Anh vừa đặt vé vừa cười, toàn là một mình cô nói hết rồi.
Anh bỏ điện thoại xuống hỏi: “Chỗ này đến sân bay mất bao lâu?”
“Một tiếng đủ rồi, cho nên bay thời gian này rất hợp lý, bảy giờ rưỡi chúng ta xuất phát, bảy giờ ăn tối là được, mất công buổi tối lại đói.”
Suy nghĩ của anh hoàn toàn không phải vấn đề có kịp ăn cơm hay không.
“Bảy giờ rưỡi mới xuất phát, bây giờ vừa mới qua mười hai giờ, rảnh rỗi cả một buổi chiều.” Tuyệt vời!
Đương nhiên Ninh Hảo biết điều gì khiến anh cười tươi đến mức không thể khép miệng lại như vậy.
“... Anh để em đi uống nước trước đã.”
“Ừ, uống nhiều nước chút rồi tiếp tục, có được không?”
*
Ai ngờ sau đó còn có niềm vui bất ngờ, buổi tối khi Ninh Hảo lái xe tiễn anh đến sân bay, bỗng nhiên anh nghĩ đến lợi ích khi để xe ở đây: “Thường ngày em có thể dùng, nếu muốn đi đâu, giẫm chân ga là đi được rồi, tiện hơn nhiều.”
“Đúng vậy.” Ninh Hảo vừa lái xe vừa vui vẻ: “Em muốn đi ngắm cảnh biển, nhưng đi chung với đồng nghiệp thì hơi mất hứng, có xe rồi em sẽ tự đi.”
“Chi bằng đợi lần sau anh đến, chúng ta đi chung?”
Ninh Hảo sững sờ, rồi nở nụ cười châm chọc: “Hai chúng ta ở bên nhau đã không phân nổi sáng tối nữa rồi, còn cơ hội đi ngắm cảnh à?”
Văn Tư Hoàn cười, rõ ràng hai người là đồng phạm, tại sao cô suốt ngày tấn công anh vậy, nhưng anh không quan tâm: “Đương nhiên được chứ, sau này không phóng túng như vậy nữa, chúng ta có rất nhiều thời gian, làm gì cũng thoải mái, ung dung. Anh đến thêm vài lần là được rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lời nói nghe có vẻ tình cảm, nhưng đến cuối cùng đã biến chất rồi. Chơi chữ kiểu gì vậy? Con người này không hề nhận thấy chỗ sai của mình chút nào.
“Anh còn dám nói “không phóng túng” à, bây giờ cả người nhức mỏi hết cả đây nè.”
“Anh nói mà, em bị cảm rồi, bảo em mặc đồ thì không mặc, đắp chăn cho em thì em hất ra, toát mồ hôi bảo em đi tắm thì giở chứng, than lạnh. Như vậy mà còn không cảm thì đó là do thần cảm sao nhãng nhiệm vụ.”
“Hừ! Không phải cảm, là anh giày vò em, suốt ngày không cho em nằm thẳng, cứ bắt em gập tới gập lui…” Cô vừa nghĩ đến mấy tư thế và động tác kia, mặt và tai lại đỏ bừng: “Đừng nói chuyện với em, ảnh hưởng em lái xe.”
Cô cãi không lại thì xấu hổ, nhưng anh cũng thật sự hy vọng cô không bị cảm. Anh nở nụ cười mất liêm sỉ sờ mặt cô: “Về khách sạn đo nhiệt độ cơ thể đi, có triệu chứng thì uống thuốc, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút. Tin anh đi, chỉ có con bò mệt chết chứ không có đồng ruộng bị cuốc đến hỏng. Anh không bị sao cả, cho nên em không thể nào là vì vận động quá sức mà đau nhức khắp người được.”
Ninh Hảo tức đến nỗi không muốn nói chuyện với anh, cô nhanh chóng lắc đầu, hất tay anh ra.
Khi đưa anh đến sân bay, ban đầu cô không cảm thấy buồn mấy, chỉ bận rộn ngẩng đầu nhìn màn hình, tìm kiếm cửa vào của chuyến bay.
Cách thời gian xuất phát vẫn còn nhiều thời gian, Văn Tư Hoàn không muốn đi qua cửa an ninh sớm như thế, muốn ở với cô thêm chút nữa. Anh kéo cô tới chỗ trống ở đại sảnh rồi ngồi xuống.
Ninh Hảo tựa vào anh, khi ồn ào trở nên yên tĩnh, cô mới phát hiện sự quyến luyến đối với anh đã sâu sắc hơn thường ngày.
Ở nơi đông người anh muốn hôn cũng không dám, chỉ đành không ngừng nghịch tay cô.
Tay còn lại của cô cầm vé máy bay của anh, trên đó có in họ tên của anh, cô đọc lên trong lòng hết lần này tới lần khác.
Cô từng lén tìm kiếm danh sách bạn cùng trường năm đó thi vào các trường đại học danh tiếng trên trang web của trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên, ít nhất đến khi đại học anh vẫn tên là “Văn Tư Hoàn”, kết hợp với lời kể của anh, lên năm nhất đại học anh đi tìm Văn Gia Xương mượn tiền nhưng bị từ chối, rồi biết được thân thế của mình, có lẽ anh đổi tên vì nguyên nhân này.
“Tên này… Ai đổi vậy?”
“Anh tự đổi.”
“Chẳng trách em thích, ngụ ý rất hay. Ngọn núi nhỏ lại cao hơn ngọn núi lớn, hay hơn mẹ anh đặt cả chục nghìn lần.” Khi nghĩ đến xuất thân của anh, trong lòng cô đầy sự dịu dàng: “Ngọn núi lớn là chỉ ai?”
“Văn Gia Xương.” Anh nhắc đến người bố của mình vẫn rất căm hận, tuy rằng khoảng thời gian trước Ninh Hảo bảo anh lấy lòng Văn Gia Xương, ông ta cũng đóng vai người bố hiền từ rất vui vẻ. Buổi chiều mà hai người họ cùng nhau đi tới công viên sinh thái chơi drone kia khiến ông ta có ảo giác như năm tháng tươi đẹp như ở thế giới song song vậy.
“Em cũng nghĩ thế. Chắc anh sẽ cảm thấy Lý Thừa Dật vẫn chưa đủ tư cách làm đối thủ của mình.” Cô cúi đầu mỉa mai: “Trước giờ em suy nghĩ nông cạn, còn tưởng rằng anh muốn cạnh tranh với Lý Thừa Dật, dùng em làm chiến lợi phẩm.”
Văn Tư Hoàn nghe xong thì sợ hãi, cô từng hiểu lầm anh sâu như thế ư.
Anh vòng tay ra sau lưng, khoác lấy vai bên kia của cô, như vậy thì cô sẽ tựa hết vào lòng anh.
“Trước kia mẹ anh luôn rót vào đầu anh rằng cuộc đời của Lý Thừa Dật vốn nên thuộc về anh. Anh thừa nhận, thời cấp ba anh thực sự hơi ghen tị anh ta, ghen tị vì anh ta có thể làm bạn với em một cách đường hoàng, dễ dàng chiếm được vị trí bên cạnh em. Nhưng anh không cảm thấy em là chiến lợi phẩm gì cả, hoặc là phải đi tranh giành em. Lý Thừa Dật có thể đối xử tốt với em, anh cũng vậy, chuyện này không mâu thuẫn gì cả, có gì đáng tranh giành chứ?”
Ninh Hảo cười thầm, tựa sát vào người anh hơn. Con người của anh nội tâm thật trong sáng, người bình thường ít nhiều gì cũng sẽ có chút ích kỷ và tính chiếm hữu chứ.
Anh nói thì thầm: “Anh cho rằng tất cả mọi người đều nên đối xử tốt với em, Lý Thừa Dật dạy dỗ kẻ chụp trộm em, Lục Chiêu Chiêu giúp em đến căn tin mua phở bò trước, đều là chuyện đương nhiên, bởi vì em xứng đáng. Em tốt bụng như vậy, bạn bè đối xử tệ với em mới là làm trái với lẽ thường.”
Cô được gợi ý, lóe lên một suy nghĩ: “Vậy theo logic này, ban đầu em cho anh kẹo bông gòn cũng là anh xứng đáng à?”
Anh cúi đầu, bình tĩnh nở nụ cười: “Đó là Lý Thừa Dật xứng đáng, em tưởng anh là bạn của anh ta nên mới cho anh.”
Ninh Hảo: “...”
Hay lắm, tỏ tình thất bại rồi.
Anh cười thoải mái, vỗ về an ủi cô: “Không sao, đó là chuyện tốt nhất mà anh gặp được ngày hôm đó rồi. Gặp được em là chuyện tốt nhất đời này của anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Double Kill, một khi anh tỏ tình thì lập tức khiến tất cả những người khác trở nên lu mờ.
“Anh cũng thích tên của em, có ý nghĩa lại không tầm thường. Lúc xem mắt biết mẹ em họ Hách, anh lại càng ngưỡng mộ hơn.” Anh mỉm cười nói: “Em không chú ý thấy mỗi lớp thời cấp ba của chúng ta chỉ có một hai người có tên một chữ à, đơn giản hào phóng, nổi bật. Những cái tên như ABB gì đó quá tràn lan.”
Bầu không khí trở nên sôi nổi, cô bắt được chỗ sai của anh: “Được lắm, anh châm biếm Lục Chiêu Chiêu, em phải mách cậu ấy mới được!”
“Cậu ấy phải đi trừng trị đám người kêu cậu ấy là “Lục Hôn Hôn” trước, chưa đến lượt anh.”
“Á, anh biết nhiều quá rồi.” Ninh Hảo huých khuỷu tay vào anh, nói đùa: “Có phải anh chẳng học hành gì, suốt ngày nhìn chằm chằm bọn em không?”
“Ngoài thời gian học tập thì nhìn chút có sao? Lúc em nghỉ ngơi còn đọc “Người đàn ông Gia Mỗ Thố của Khampa” kìa.” Có người đắc ý vênh váo, lục lịch sử đen tối đọc tiểu thuyết ngôn tình của người ta ra.
Đương nhiên là bị ăn đánh rồi.
Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi.
Văn Tư Hoàn đi tới cửa an ninh thì dừng lại, kéo cô từ lối đi đông người qua bên cạnh anh, nhẹ nhàng khoác tay qua vai cô: “Anh phải đi rồi…”
Trái tim cô chợt trở nên vừa chua chát vừa mềm nhũn, cô dựa đầu vào ngực anh “ừ” một tiếng nhỏ bé.
“Tuần sau nhất định anh sẽ tới.”
“Được.”
“Chúng ta gọi điện thoại nhiều chút.”
“Ừ.”
Anh sợ cô đau lòng, cố ý chọc cô: “Nhưng em đừng bắt anh báo tọa độ nữa, suýt thì bị em dọa chết.”
“Vậy anh đừng lừa em nữa.”
Anh kiềm chế, hôn lên trán cô, rồi nắm lấy lòng bàn tay tỏ ý phải đi rồi.
Anh đi rất chậm, lúc xếp hàng cũng liên tục quay đầu lại, rất trân trọng thời gian cuối cùng này. Anh đi qua cửa an ninh, đeo túi lên rồi quay người vẫy tay chào cô. Thân hình anh cao lớn, chân dài nên rất nổi bật giữa đám đông.
Cô vừa nghĩ đến việc mình phải tự lái xe về khách sạn thì hốc mắt ướt đẫm.
Anh như cảm nhận được, lập tức gọi điện thoại cho cô, vừa lên máy bay vừa nói chuyện này chuyện kia với cô. Anh trêu cô, cược rằng cô đã quên mất xe đỗ ở chỗ nào rồi.
Cho đến khi cô về tới chỗ đỗ xe, anh mới tắt máy.
Cô gục trên vô lăng rất lâu, tất cả mọi cảm xúc như yêu, hận, lưu luyến, tiếc nuối, hối hận, vui mừng đều dần được giải phóng, chuyển động, tuần hoàn trong không gian im ắng, trở thành một viên thuốc con nhộng ấm áp nhét cô vào trong.
Hóa ra yêu một người là cảm giác như vậy.
Thế giới có lúc được phóng to, khắp bầu trời rơi xuống cơn mưa hạnh phúc mà người khác không thể nhìn thấy, có lúc lại trở nên nhỏ bé, mọi thứ đều được giấu trong trái tim, máu và hô hấp cũng trở nên ngưng đọng.
Trên đường trở về rất cô đơn, cô lái càng lâu càng cảm thấy lạnh lẽo.
Càng ngày càng lạnh, thậm chí rùng mình.
Sau đó, cuối cùng cô đã tỉnh táo, không phải vì tình yêu, mà vì cảm lạnh.
Cô sốt rồi.
*
Sáng thứ hai có cuộc họp ngắn, Lý Thừa Dật và Ninh Hảo đều cần tới xem hợp đồng và tài vụ, dự tính vốn thu mua, thảo luận phương án.
Trước khi Ninh Hảo bước vào phòng họp mới gỡ miếng dán hạ sốt trên trán xuống, có điều cô vẫn đeo khẩu trang. Lần này giả bệnh thành cảm thật rồi, con người quả nhiên không thể giả bệnh, trù ẻo bản thân.
Tổng giám đốc phòng hợp đồng hỏi sao trông cô như bệnh nặng hơn vậy, có đi bệnh viện chưa.
Ninh Hảo lên tiếng, giọng nói vẫn khàn đặc như giấy nhám: “Sốt không cao, chưa tới bốn mươi độ, uống thuốc hạ sốt là được, cho nên không đến bệnh viện.”
Lý Thừa Dật ngước mắt khỏi ipad, khẽ nhìn cô một chút.
Anh ta dừng lại giây lát mới không mặn không nhạt nói một câu sau người “khuyên đi bệnh viện” kia: “Có bệnh thì phải đi khám.”
Ninh Hảo chợt thấy khó hiểu, anh ta cũng bất thường.
Không biết có nên nói thường ngày Lý Thừa Dật là một người thích diễn sâu không. Chuyện nhỏ như tay bị giấy cào xước một chút, anh ta sẽ diễn thành “bạn gái bị thương nặng, được tôi kịp thời đưa đến bệnh viện nên đã qua cơn nguy hiểm”, dù sao diễn một chút cũng không mất tiền. Hơn nữa anh ta diễn nhiều rồi sẽ tự mình tin vào nó, trong mắt anh ta, bản thân là một người vô cùng si tình.
Dưới tiền đề này, vẻ lạnh nhạt như hôm nay rất đáng để chú ý.
Ninh Hảo thầm nghĩ, chắc vì thứ sáu cô không nghe điện thoại làm anh ta và lãnh đạo không gặp mặt được. Có lẽ anh ta có một số kế hoạch quan trọng, khi người khác làm ảnh hưởng kế hoạch của mình thì anh ta thường sẽ như vậy, cả người như nằm trong vùng áp suất thấp.