Âm Thầm Bên Em

Chương 65



Buổi tối trước khi đi ngủ, Ninh Hảo cố ý đến phòng Lý Lộ Vân nói chuyện, để tránh bà ta đem lòng cảnh giác mình về việc điều chỉnh nhân sự.

Lý Lộ Vân thấu tình đạt lý, không giận cô, cũng biết Văn Gia Xương không thể để người ngoài quản lý công ty, đây chỉ là chuyện trong một thời gian, gióng hồi chuông cảnh giác với Lý Thừa Dật mà thôi.

Lý Lộ Vân hiểu rõ trong lòng, Ninh Hảo không thay thế được Lý Thừa Dật, cô biểu hiện xuất sắc cũng chỉ làm công cho nhà họ Văn, làm trợ thủ cho Lý Thừa Dật, giúp anh ta dọn dẹp tàn cuộc mà thôi.

Vì suy nghĩ này, Lý Lộ Vân đối xử rất khách sáo với cô, suy cho cùng hôm nay là Lý Thừa Dật đánh con gái người ta.

Bà ta nói mấy câu xin lỗi với Ninh Hảo, đồng thời thể hiện sự bất lực với tên khốn làm việc tầm bậy này.

Trong đó rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng thì chưa biết.

Mặc dù Văn Gia Xương cố gắng đóng vai người bố nghiêm khắc, nhưng vẫn không chịu nổi sự dây dưa của Lý Lộ Vân, ngày hôm sau đã để Lý Thừa Dật về nhà rồi.

Anh ta chỉ chịu khổ trong trại tạm giam một buổi tối, nhưng về đến nhà đã như Tô Vũ chăn dê (*) quay về, được hỏi han ân cần, còn uống canh tẩm bổ.

(*) Tô Vũ chăn dê: Chuyện kể rằng Tô Vũ không quản khó khăn gian khổ trong môi trường khắc nghiệt, vẫn giữ được khí tiết dân tộc cao cả. 19 năm chăn dê ở đất Bắc nhưng vẫn nhớ về quê hương đất nước.

Mấy ngày gần đây, trong nhà mỗi ngày mỗi khác.

Văn Gia Xương kể từ lúc đổ bệnh đến nay đã hồi phục không tệ, nhưng chân vẫn chưa thể trở lại trạng thái như lúc trước. Phòng ngủ của ông ta được chuyển xuống dưới lầu, ở phòng sách tắm nắng lúc trước.

Vì vậy Nhiễm Nhiễm không có chỗ làm bài tập, cũng không chịu lên phòng sách lớn ngột ngạt trên lầu.

Văn Gia Xương thích hoạt động ngoài trời, nhưng mùa hè muỗi lại nhiều.

Hai ông cháu thảo luận, xây hai căn phòng kính ở trong sân, một phòng để học bài, một phòng để tiếp khách, đều lắp đặt máy lạnh.

Lý Thừa Dật ngồi một đêm trong tù đã bị giáng chức, vừa bước vào sân thì trông thấy ca múa tưng bừng, “căn phòng bong bóng đầy sao” xuất hiện liền hơi cạn lời.

Văn Gia Xương gọi anh ta vào phòng kính, thực hiện công tác giáo dục quý trọng mạng sống trước, rồi nói đến chuyện giải quyết vốn thế nào. Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, bảo anh ta trao đổi đàng hoàng với Uông Liễm, số tiền của hai dự án lớn này phải dựa hết vào ngân hàng.

Đều là bản cũ soạn lại mà thôi, Lý Thừa Dật gật đầu qua loa rồi tạm biệt bố già càm ràm, đi lên lầu xử lý vết thương.

Vết thương bị đinh bấm đâm trúng ngày hôm qua, anh ta chỉ khử trùng và quấn băng gạc đơn giản trước khi bị bắt đi nộp phạt thôi. Hôm nay vết thương càng ngày càng đau, có lẽ do trời nóng nên hơi viêm rồi.

Anh ta vào phòng ngủ xử lý cẩn thận, đổi miếng băng khác, chuẩn bị đi tắm rửa.

Không biết từ lúc nào Uông Liễm đã bay vào trong phòng, anh ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy cô ta đột ngột xuất hiện ở chiếc ghế dựa, làm anh ta giật nảy mình.

“Ngực anh bị sao thế?”

“Bị ép cung chứ gì nữa. Ai bảo em không bảo lãnh anh ra, còn gây ra một trận mưa gió nữa?” Lý Thừa Dật không tức giận: “Anh gọi điện cho em là để em đi mách lẻo à? Em khiến anh thất vọng quá rồi.”

“Em muốn nhờ mẹ đi bảo lãnh anh mà, một phụ nữ có thai như em chạy đến đồn cảnh sát có tác dụng gì chứ. Ai bảo mẹ bị bố bắt được lúc ra khỏi cửa, còn để chú tư chế nhạo một phen.”

“Chú tư?” Động tác của Lý Thừa Dật chậm lại, anh ta đảo mắt: “Ông ta muốn trở về phòng dự án? Bố đồng ý chưa?”

“Anh nói xem?” Uông Liễm phì cười: “Chuyện bố không muốn làm, ông ta có nói đến rách miệng cũng vô ích. Chuyện bố muốn làm, không cần đề cập thì bố đã hành động rồi. Chẳng hạn như quyết định để Ninh Hảo thay thế anh lúc ở trên bàn ăn.”

Lý Thừa Dật khựng lại một lát, không quan tâm chuyện đó, tiếp tục cởi đồ: “Cũng đâu phải thay thế anh thật, dọa trẻ con mà thôi.”

“Vậy em được mở mang tầm mắt rồi, còn có thể dọa trẻ con như vậy cơ đấy. Anh tự tin nhỉ, cho rằng người ta muốn làm “bé ba” của anh, nhưng nhìn cục diện đang đè lên đầu anh hiện tại, nói không chừng người ta muốn làm mẹ anh đó.” Uông Liễm ăn nói quái gở, cười ha ha.

“Cái gì? Em đang nói gì?” Lý Thừa Dật nhíu mày.

Uông Liễm cười híp mắt, che miệng nói một cách ung dung: “Nói chung bố anh đâu phải lần đầu tiên đổi vợ nữa, vợ trước và con cái của người đó có đãi ngộ thế nào? Anh cứ đợi mà xem.”

Lý Thừa Dật: “...”

Văn Gia Xương vẫn đang nghe nhạc, uống trà trong phòng tắm nắng.

Lý Thừa Dật mặc đại một chiếc áo thun và chiếc quần rộng rãi thoải mái rồi chạy xuống dưới lầu, xông vào phòng. Gương mặt râu ria rậm rạp đầy vẻ hốt hoảng: “Bố, chú tư muốn trở về phòng dự án theo như những gì chúng ta đã thương lượng, không có gì thay đổi đúng chứ?”

“... Không có.” Văn Gia Xương ngước mắt, nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét, ông ta cảm thấy kỳ lạ: “Nói năng không đầu không đuôi! Con ăn mặc như vậy là sao? Có thể chín chắn chút được không?”

Lúc này Lý Thừa Dật mới cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh, nên đã đóng cửa phòng lại cho ông ta, rồi lại bỏ đi một cách khó hiểu. Nguyên nhân phát điên nào dám nói với bố mình, nói ra chẳng phải sẽ khiến bố tức chết, bị nhồi máu não lần nữa sao?

Lý Thừa Dật xông lên lầu, tìm khắp phòng ngủ nhưng không thấy người nữa.

Anh ta chỉ đành gầm gừ hai tiếng với căn phòng trống: “Uông Liễm, người đàn bà độc ác! Người đàn bà bẩn thỉu!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

*

Ninh Hảo vẫn còn đề phòng Lý Thừa Dật và Uông Liễm, hai người này đều không phải đèn cạn dầu, thành sự thì ít nhưng bại sự thì nhiều, cô sợ bọn họ sẽ gây chuyện khi ở chung với Văn Gia Xương, còn có Lý Lộ Vân ở bên cạnh giúp đỡ. Vì vậy cô cố gắng về nhà ăn tối, đầu tiên là phải có mặt mới có thể đối phó được.

Trước bữa tối, cô gặp được Lý Thừa Dật ở phòng khách, còn có chị cả và Nhiễm Nhiễm nữa.

Lý Thừa Dật bắt chéo chân ngồi trên sofa nghịch điện thoại, chờ ăn cơm.

Ninh Hảo đi tới từ phía hầm xe, anh ta bỏ chân xuống, nhìn vào ánh mắt Ninh Hảo nhưng chỉ cảm thấy ánh mắt của cô sắc bén như lưỡi dao phẫu thuật.

Ninh Hảo nhanh chóng di chuyển tầm mắt, mỉm cười chào hỏi chị cả và Nhiễm Nhiễm, rồi đi lên lầu.

Lý Thừa Dật đứng ngồi không yên, bèn gửi tin nhắn cho cô: [Còn giận à?]

Ninh Hảo không trả lời, anh ta cũng cảm thấy tẻ nhạt, nên đã ném điện thoại sang một bên như hờn dỗi. Khoảng hai phút sau, anh ta không kìm được nhìn nhìn một cái, cô vẫn chưa trả lời.

Mặc dù cô không trả lời tin nhắn, nhưng đã bước xuống lầu ăn cơm, tiếng bước chân vang lên ở cầu thang. Lý Thừa Dật lại nhanh chóng ném điện thoại đi, thể hiện không phải mình đang đợi tin nhắn, nhưng ngồi không cũng gượng gạo, thế là anh ta tiện tay cầm ly nước đá lên uống.

Khi Ninh Hảo đi tới lầu một, anh ta đã sắp uống hết ly nước kia rồi.

Nhiễm Nhiễm ngồi xổm ở đối diện nhìn thấy toàn bộ hành vi kỳ lạ của anh ta, cô bé vừa lắc lư cái ly trong suốt dùng một lần vừa nói: “Cậu, uống nước trước giờ cơm sẽ không cao được đâu.”

Lý Thừa Dật cố ý duỗi đôi chân một mét mốt của mình về phía cô bé: “Dù sao vẫn cao hơn con.”

“Không cao bằng cậu nhỏ.”

Sự chú ý của anh ta bị món đồ màu xanh trong ly của cô bé thu hút: “Con đang tạo vũ khí hóa học gì à?”

“Keo dán có bọt, không độc hại.”

Lý Thừa Dật giễu cợt: “Trông nó rất độc đó.”

*

Lý Thừa Dật biết lần này rất khó dỗ Ninh Hảo, anh ta lại bắt đầu trốn tránh, suốt ngày giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng vẫn bắt chuyện với Ninh Hảo, đụng phải khó khăn thì ngày khác chiến tiếp, để thời gian chữa lành mọi thứ.

Có điều, anh ta đã thật thà được một thời gian, mỗi ngày đều đi trễ về sớm, phần lớn thời gian đều ở nhà mình và bố mẹ vợ, cho dù đi đến nơi khác bàn việc cũng là những nơi đàng hoàng, ngồi xe do tài xế trong nhà lái.

Văn Tư Hoàn muốn tìm người đánh anh ta, chuyện tà môn ngoại đạo này chỉ đành hỏi Tống Vân Khai. Tống Vân Khai lại nhờ vả An Tịnh Vũ, người dưới trướng anh ta đi theo Lý Thừa Dật hai ngày nhưng không tìm được cơ hội ra tay.

Người chuyên nghiệp nói: “Chỉ cần buổi tối anh ta ra ngoài uống rượu, đi dạo một vòng câu lạc bộ đêm thì đều dễ hành động. Nhưng giờ anh ta sống như em bé rối Teletubbies (*) vậy, ban ngày ban mặt biết làm thế nào? Khắp nơi đều có camera với mấy ông mấy bà, vừa mới đẩy người ta ngã, các ông bà đã vây lại nói này nói nọ rồi, nếu còn đánh, chưa tới một phút cảnh sát đã tới.”

(*) Em bé rối Teletubbies: Là một loạt chương trình truyền hình dành cho trẻ em, chủ yếu cho trẻ em mầm non trước tuổi đi học.



Nhưng người chuyên nghiệp có điều không biết rằng còn một tình huống nữa rất dễ hành động giữa ban ngày ban mặt.

Hai hôm nay chuyện đánh nhau ở Minh Châu đã lan truyền rộng rãi trên mạng, các clip ở những góc quay khác nhau được đăng tải khắp các nền tảng.

Đầu con phố đi bộ ở quảng trường trung tâm thành phố Minh Châu, có một người phụ nữ lái xe Porsche bị bốn năm người phụ nữ kéo ra khỏi xe, đánh hội đồng ngay trên phố.

Người dân ngoại trừ báo cảnh sát thì không còn ai lên trước can ngăn cả, rất rõ ràng, bọn họ cảm thấy vợ hợp pháp đang trừng trị “bé ba”.

Với những người dân có quan niệm chất phác, trong lòng đều ngầm hướng về phía người vợ hợp pháp.

Cộng thêm “bé ba” này đi dạo trung tâm thương mại, đỗ xe ở con đường cấm đỗ, vốn dĩ là hành vi rất hống hách, không có giáo dục.

Sau khi dạo phố về thì bị mấy chị gái đánh hội đồng một trận, nhưng sấm to mưa ít, không đến mức tổn thương xương cốt, chỉ bị đứt vài nắm tóc mà thôi.

Chuyện này có rất nhiều người bàn luận, những người dựa vào sự thật mình nhìn thấy rồi tiến hành sáng tạo cốt truyện thứ hai cũng nhiều.

“Người biết chuyện” nói có lý lẽ: “Bé ba đáng ghét này không những phá hoại gia đình người khác, còn moi móc tài sản nhà người ta, ông chủ khốn nạn giả vờ phá sản chuyển hết tài sản cho bé ba rồi, chỉ để lại một món nợ cho vợ hợp pháp thôi.”

Còn có “người biết chuyện” có thể nói ra địa chỉ nhà của ông chủ, nói ông chủ tên là Triệu Tiểu Ba, là ông chủ thứ hai khai phá và phát triển Thái Hòa Thành ở Minh Châu. Năm ngoái Thái Hòa Thành suýt trở thành đống đổ nát cũng liên quan đến chuyện này. Đúng là phá sản thật, tất cả mọi người đều bị “bé ba” chơi một vố… Chuyện trong này rất sâu xa, không tiện nói rõ.

Chuyện máu chó này dính líu đến đạo đức gia đình, còn dính líu đến cuộc chiến trên thương trường, chẳng trách lại bị người ta đem ra nói hăng say.

Trong một loạt những thông tin thật thật giả giả, chỉ có một hai bình luận nhỏ bé lướt ngang qua, nhưng rất nhanh đã biến mất trong cốt truyện chính: “Bọn họ đánh nhầm người rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chuyện này đưa đến đến một vấn đề thường thấy trong môn học đánh người. Đó là nếu bạn tìm vài trợ thủ chưa từng nhìn thấy nhân vật mục tiêu, chỉ dựa vào miêu tả để đánh người, thậm chí còn không đưa ra ảnh của mục tiêu, vậy thì người trợ thủ ra tay nhầm cũng có thể tha thứ được.

Người phụ nữ bị đánh không phải “bé ba” của ông chủ Triệu Tiểu Ba ở Minh Châu, mà là “bé ba” của chú tư Văn Tuấn Kiệt, Hà Oanh, giám đốc dự án Thái Hòa Thành ở Minh Châu.

Tuy rằng thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, nhưng Triệu Tiểu Ba ngoại trừ trả tiền, còn bị một người đẹp dẫn theo người đến đánh, bởi vì suy nghĩ “muốn trút cơn giận” nên ông ta cũng phải tìm người đánh trả lại người đẹp.

Có điều, cậu chủ Tiết bảo ông ta khiêm tốn, thời nay đã không còn như xưa, nếu gây lớn chuyện thì anh ta sẽ không thể bảo vệ được ông ta.

Thế là Triệu Tiểu Ba nghĩ đến việc bảo vợ mình ra tay. Triệu Tiểu Ba thành thật khai báo chuyện trong nhà thiếu mất bảy triệu tệ, còn làm tổn thất một căn biệt thự, vợ ông ta cũng muốn đánh người, nên mới có hành động lần này.

Hà Oanh cảm thấy mình chịu ấm ức rất lớn, khóc thút thít gọi điện cho chú Tư: “Trị an ở nơi này tệ như vậy, đánh nhầm người mà còn đánh người ta sắp chết luôn rồi. Sao em lại phải ở nơi man rợ này gánh chịu chứ! Anh anh, cháu trai anh có ý gì vậy? Vứt em đến chỗ này, không giữ thể diện gì cho anh cả. Họ nói là để em có quyền lợi thực sự, nhưng không cho em đồng nào, dự án cũng ngừng xây dựng rồi, em suốt ngày bị một đám lao động chặn đường đòi thanh toán tiền công trình, sớm muộn gì sẽ bị người ta đánh chết thôi.”

Chú tư tức giận vì người đẹp, chạy đến Vụ Tùng Viện lý luận.

Vừa hay đúng lúc cô nhỏ có mặt, cô ta đến kể lể đòi khen thưởng với Văn Gia Xương trước khi xuất phát: “Trị an ở Minh Châu quá tệ, em phải mạo hiểm cả tính mạng để đi đến đó, cần có thêm hai vệ sĩ nữa mới được.”

Chú tư tức giận đùng đùng xông vào chất vấn: “Có việc gì cần thiết mà phải điều Hà Oanh xuống đó? Kết quả giờ lại xảy ra chuyện như vậy! Ai chịu trách nhiệm! Lý Thừa Dật chịu trách nhiệm được không?”

Văn Gia Xương xem thường ông ta coi trọng một người phụ nữ như vậy, lạnh lùng nói: “Không thiếu chân không thiếu tay, cần chịu trách nhiệm cái gì? Anh sai người đi thăm cô ta rồi, sau khi xuất viện thì điều cô ta về không phải được rồi sao.”

“Ý của anh ba là chuyện này coi như xong?”

Văn Cốc Vũ thấy ông ta chuyện bé xé ra to: “Anh tư, vậy được rồi, anh nuôi người tình lẽ nào muốn tụi em giúp anh xây dựng hoàng cung nữa à?”

Văn Tuấn Kiệt bị nghẹn không nói nên lời, ông ta chống hông đứng giữa phòng im lặng vài giây, rồi gật đầu nói: “Vậy được, để cô ấy quay về, về sàn bất động sản.”

Văn Gia Xương chậm rãi nói: “Đề nghị của Thừa Dật là để cô ta trở về phòng hành chính nhân sự.”

“Bây giờ là ý gì? Chuyện gì cũng phải nghe Thừa Dật hết à? Nó còn chưa mọc đủ lông nữa đó! Không phải nó đã nhường chức vụ tổng giám đốc cho nhân tình của mình rồi sao? Đây là ý của nó hay ý của người tình? Có phải nó muốn học theo Lý Trị, chia một nửa công ty cho phụ nữ hay không?”

“Em nói bậy!” Văn Gia Xương hét lên.

Mặc dù ông ta biết Lý Thừa Dật và Ninh Hảo có gì đó, nhưng đây không phải chuyện có thể mang ra nói.

Trong phòng im phăng phắc.

CPU của cô nhỏ đã nóng hỏng rồi. Hả? Thừa Dật và Ninh Hảo? Ông già hồ đồ nhớ nhầm cặp đôi rồi phải không?

Văn Gia Xương bình tĩnh lại, nói với Văn Tuấn Kiệt: “Em về đi, bảo em làm gì thì làm đấy. Bây giờ anh bảo em nghỉ ngơi, đừng khinh suất, giữ kín cái miệng thối của em đi, anh tự có sắp xếp.”

Tự có sắp xếp.

Văn Tuấn Kiệt cười khẩy, vẫn dùng câu nói vô nghĩa này để đuổi ông ta đi.

Cơ mặt ở cạnh hàm của ông ta chuyển động, tức giận nặn chữ: “Được, đợi đó.”

Nói xong, ông ta ngang ngược đá cửa rời đi.

Lý Thừa Dật về nhà muộn một chút, nghe được câu chuyện tranh cãi dữ dội này thì khinh thường: “Chú tư không rõ vị trí của mình, có phải ông ta cho rằng công ty là của mình không? Muốn sắp xếp thế lực, dỗ dành người phụ nữ của mình, không biết còn tưởng rằng ông ta nắm 90% cổ phần đó!”

Văn Gia Xương cảm thấy giọng điệu của anh ta quá ngông cuồng rồi, dù sao hiện giờ công ty vẫn chưa phải của anh ta, lại còn vừa mới bị giáng chức, không ngờ tự tin không hề giảm bớt, thật khiến người ta đau đầu.

Văn Gia Xương không trả lời, chuyển sang chủ đề khác: “Con về muộn như vậy, lại điên loạn ở chỗ nào rồi?”

“Con đi gặp giám đốc dự án, lúc trước ở Khôn Phong phụ trách xây dựng tòa nhà tổng, làm việc không tồi, có rất nhiều ý tưởng. Con định để anh ta tiếp nhận mảnh đất phía bắc của Giang Lăng.”

Văn Gia Xương hơi bớt giận, nhưng giống như Ninh Hảo nói vậy, sàn bất động sản đã xây dựng xong, không thể gây ra chuyện gì lớn, người bên dưới làm việc thế nào không phải trọng điểm, mà quan trọng là: “Bảo con đi kiếm tiền, có tiến triển chưa? Nhà Uông Liễm nói thế nào?”

“Bố cô ta quá nhát gan, sợ lớn chuyện. Một lòng muốn làm quan, nhưng làm quan không kiếm tiền chẳng phải công cốc à!” Lý Thừa Dật gãi đầu: “Hay là con dùng ít khổ nhục kế?”

“Khổ nhục kế gì?”

“Làm Uông Liễm tức giận, để bố cô ta biết, nếu không cho vay thì Uông Liễm sẽ không sống yên ổn ở trong nhà này!”

Văn Gia Xương xoa huyệt thái dương: “Con không biết dùng kế, sau này đừng dùng nữa.”