Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 22



Một đốm lửa lóe lên trong gạt tàn thuốc.

Thư ký Điền đứng bên bàn báo cáo: “Hôm nay Ninh Hảo đến công ty, tôi cần quan sát cô ấy trong công ty không?”

Tàn thuốc rơi xuống, nhanh chóng dập tắt.

Lý Thừa Dật nghĩ lại chỗ thu hoạch trong những ngày thư ký Điền theo dõi Ninh Hảo này, lãng phí một nhân lực, chỉ thu được toàn những thói quen hàng ngày vô dụng, không nhìn ra được vấn đề gì cả.

“Cô ấy ở trong phòng làm việc một mình à?”

Thư ký Điền trả lời: “Cô ấy đang ở bên bộ phận hành chính, nói chính xác thì, từ khi bước vào công ty cho đến mười phút trước, cô ấy đều ở phòng làm việc của tổng thanh tra Văn.”

“Tổng thanh tra Văn nào?” Mấy người anh em của chủ tịch đều làm việc trong công ty, Lý Thừa Dật trở về tổng công ty chưa lâu, trước đó lại bận rộn việc đấu thầu nên đôi khi sẽ không nhớ rõ được là ai ở vị trí nào. Không ngờ Ninh Hảo vừa vào công ty đã xây dựng quan hệ với các chú bác giữ chức vụ quan trọng trước mình một bước. Anh ta lập tức cảm thấy không phục, nhíu mày.

“Văn Địch Phú.” Thư ký Điền nhắc nhở: “Cô hai.”

Là một người thân tín của Lý Thừa Dật, cho nên thư ký Điền rất rõ mối quan hệ trong nhà họ Văn. Quan hệ của Lý Thừa Dật và con gái vợ trước rất bình thường, vì vậy anh ta sẽ không nói là “chị hai của anh”.

“Ồ.” Cơn khó chịu kia của Lý Thừa Dật dịu xuống.

Ninh Hảo về nhà họ đã được một thời gian, đương nhiên có quan hệ với chị hai là chuyện rất hiển nhiên. Ngay cả con gái chị cả còn thích cô hơn những thành viên khác trong gia đình, suốt ngày gọi cô là “chị Hảo Hảo”.

Con gái chị cả gọi Văn Tư Hoàn là “cậu”, nhưng lại gọi Ninh Hảo là “chị”. Lý Thừa Dật cho rằng cô bé là một cô nhóc tinh ranh.

Lý Thừa Dật dập tắt điếu thuốc: “Hôm nay thì thôi, anh đi làm việc của mình đi.”

Văn Địch Phú có mắt nhìn hơn, hiện giờ đã trở thành một nửa người của anh ta rồi, nếu Ninh Hảo có gì khác lạ, nói không chừng Văn Địch Phú sẽ chủ động nói anh ta biết.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ninh Hảo vừa rời khỏi phòng làm việc của chị hai.

Chị hai đã lập tức nối điện thoại với Lý Thừa Dật: “Thừa Dật, Ninh Hảo muốn dẫn một giám đốc công trình vào đây, chuyện này cậu biết không?”

“Tên là gì?”

“Trình Dục Thông. Nhảy việc từ Tinh Mỹ qua đây, nửa tháng nữa mới vào làm.”

“Cô ấy để người này vào Vân Thượng làm gì? Làm việc dưới trướng của cô ấy à?”

“Em ấy kiên trì cho rằng dự án của Tôn Quốc Đống bên kia sẽ gặp rắc rối lớn, có ý muốn để người này gánh vác.”

Lý Thừa Dật không hề bất ngờ, lần trước đã biết Ninh Hảo và người họ Trình này gặp mặt, nhưng anh ta không ngờ cô lại có thứ suy nghĩ đơn thuần như vậy, còn đang dựa vào tiêu chuẩn duy nhất là “ai có năng lực”, “ai không có năng lực” để bổ nhiệm chức vụ.

Quả thực năng lực của người họ Trình mạnh, nhưng hai người họ có quan hệ gì?

Sao cô dám chắc người ta không ác cảm với mình, sau đó vào quấy rối Vân Thượng?

Có rất nhiều chuyện hỏng không phải vì năng lực của người làm việc không đủ, mà vì có lòng riêng.

Nhưng từ đó có thể nhìn ra được mặt ngây thơ của cô, ít nhất cô không có lòng riêng. Nhà họ Văn hủy bỏ hôn ước, Lý Thừa Dật cưới Uông Liễm, người con gái bình thường chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng, nhưng cô vẫn đồng ý giúp đỡ anh ta trong sự nghiệp. Hơn nữa vì cô phân biệt rõ phải trái trắng đen, không nghi ngờ về người mình thích nên dù mọi chuyện phát triển không theo ý muốn cũng không tổn hại lẫn nhau.

Cô không nhìn thấu sự uy hiếp của Trình Dục Thông, về bản chất có nghĩa là nếu như đặt cô ở vị trí của Trình Dục Thông, dù bị người khác thay thế cô cũng không vì vậy mà ghi thù.

Lý Thừa Dật nghĩ, cảm thấy hơi mềm lòng với cô.

Anh ta không lên tiếng một hồi lâu, chị hai ở đầu dây bên kia dò hỏi: “Chị chưa trả lời em ấy ngay, chị không nói phải đến hỏi ý em. Trước khi em ấy rời đi, chị tạm thời nói là phải điều tra bối cảnh của người này.”

Lý Thừa Dật trầm ngâm giây lát: “Cô ấy còn hỏi về chuyện này thì chị cứ trả lời cô ấy là chị đã tham khảo ý kiến của giám đốc Tôn Quốc Đống rồi, anh ta nói mình có người muốn sử dụng. Nếu Ninh Hảo một mực kiên trì, vậy chị đồng ý nhận người này vào làm cho cô ấy.”

“Chị hiểu rồi.” Mặc dù chị hai không hiểu được quan hệ giữa những người này, nhưng cô ấy không có ý định nghe ngóng nhiều, thể hiện thái độ nghe theo sự sắp xếp của Lý Thừa Dật.

Lý Thừa Dật nghĩ, không phải chuyện gì lớn, để thư ký Điền để ý người này một chút là được.

Ninh Hảo không biết nhìn người, bị người này lừa một vố, tạo thành trở ngại trong công việc sẽ dạy dỗ cô nhanh hơn việc bản thân nói nhiều.

Hiện giờ anh ta không muốn vì bất đồng trong công việc mà ảnh hưởng đến tình cảm với Ninh Hảo.

*

Ninh Hảo rời khỏi phòng làm việc của Văn Địch Phú, trạm thứ hai là đến chỗ “bến tàu” của phó giám đốc Trần Tiểu Nhàn phòng hợp đồng.

“Vào đi!” Trần Tiểu Nhàn nhiệt tình chào hỏi, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đón cô.

Lúc trước khi bàn công việc đấu thầu cụ thể, có một khoảng thời gian Ninh Hảo và Trần Tiểu Nhàn ngày nào cũng giao tiếp với nhau. Trong quá trình gọi thầu, phòng phát triển đầu tư, phòng hợp đồng và phòng tài vụ thường xuyên có hợp tác chặt chẽ, phân công cụ thể. Về phương diện dự tính vốn nội bộ, phòng hợp đồng có nhiều ưu thế hơn.

Trần Tiểu Nhàn ba mươi bảy tuổi, đã làm việc ở Vân Thượng được bảy năm, coi như là tốp người có chuyên môn mạnh trong những nhân viên kỳ cựu. Trước khi Ninh Hảo xuất hiện, cô ấy không thích đám người ở phòng đầu tư và mấy người quản lý cao cấp, đặc biệt là những người bảo thủ đi theo chủ tịch làm công trình “đánh thiên hạ” không có giá trị gì chỉ mang tính khoe khoang kia. Vốn dĩ bọn họ không có trình độ cao, còn rất thích làm màu, nói nhiều với bọn họ chỉ vô ích, bởi vì nói rồi họ cũng chẳng hiểu.

Bản thân chủ tịch, Trần Tiểu Nhàn thừa nhận ông ta rất quyết đoán, không phải kiểu người dễ động vào. Nhưng những người được gọi là kỳ cựu bên cạnh chủ tịch kia thật sự khiến người ta hơi đau đầu.

Trần Tiểu Nhàn không hề xem trọng việc Lý Thừa Dật muốn kế thừa công ty này, anh ta không hiểu về kỹ thuật, không hẳn kém tài, nhưng làm việc không dứt khoát, hay lo trước lo sau, hơn nữa còn thích giở giọng quan, nói năng nhảm nhí. Cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ, vừa du học về, lại chưa từng lăn lộn trong doanh nghiệp nhà nước, vậy tật xấu này anh ta học từ đâu.

Trong khoảng thời gian làm việc chung với Ninh Hảo, Trần Tiểu Nhàn thích cô nhất, thông minh, quyết đoán, làm việc dứt khoát.

Vào ngày thứ năm Ninh Hảo làm việc chung với Trần Tiểu Nhàn mới phát hiện ra, cô ấy và giám đốc Văn Tuấn Mậu của phòng hợp đồng - Cũng chính là em năm của Văn Gia Xương - Có quan hệ mờ ám.

Vì vậy Trần Tiểu Nhàn không hẳn là người làm công ăn lương bình thường, cô ấy đứng ở giữa, tính toán cho nhà họ Văn, ngược lại nhà họ Văn sẽ có người chống lưng cho cô ấy.

Ninh Hảo ngồi xuống sofa hỏi Trần Tiểu Nhàn: “Có phải phía Tôn mập đã có chủ thầu muốn tham gia rồi không?”

Trần Tiểu Nhàn vừa pha cà phê vừa cười: “Hải Nguyên các em đều là tốc độ này à? Quy trình nhanh thật đó. Đấu thầu vốn phải dựa theo trình tự, hẳn em cũng đoán ra nhỉ, Tôn mập có thể nhận được tin tức vừa nhanh chóng vừa đầy đủ như vậy, có lẽ do có người của anh ta trong đó.”

“Chủ thầu tên là gì?”

“Vương Châu Giang.”

“Vậy thì phải rồi.” Ninh Hảo cười: “Ban đầu là làm công trình san lấp mặt bằng, xử lý đất đá và nham thạch chưa thành hình, sau này việc gì ông ta cũng làm. Lúc Tôn mập ở Hải Nguyên bên đó đã cắt phần tiền kiếm được cho ông ta, em không muốn xung đột ngoài mặt khiến mọi thứ trở nên khó coi, nên buông tay cho qua. Có điều, tên họ Vương này thực sự rất xấu xa, cáo già xảo quyệt. Chúng ta phải đề phòng.”

Trần Tiểu Nhàn bưng cà phê tới, đưa cho cô một ly, sau đó tiện tay lấy một tập hợp đồng trên bàn: “Hảo Hảo, em xem thử hợp đồng bên chỗ chúng ta đưa qua đó có thiếu sót gì không.”


Ninh Hảo liếc nhìn vài cái rồi nói: “Để em mang về xem kỹ lại. Sẽ cố gắng trả lời nhanh nhất cho chị.”

Trần Tiểu Nhàn vô cùng vui mừng, dự án lớn như vậy, chủ tịch sẽ hỏi tới bất cứ lúc nào, cô ấy cũng sợ xảy ra sai sót. Ninh Hảo là con dâu của nhà họ Văn, đâu thể nào ăn cây táo rào cây sung được, nên cô ấy cảm thấy rất yên tâm về cô.

*

Ninh Hảo cầm hợp đồng về phòng làm việc của mình, đã có người đợi cô ở đó.

Công ty sắp xếp cho Ninh Hảo một trợ lý, là một cô gái trẻ tuổi vừa tốt nghiệp, đi làm được một năm, nhã nhặn nghe lời, nhìn không giống như tai mắt của ai cả và cũng chẳng gánh được bất cứ thứ gì cho cô.

Càng không thể chặn tổng giám đốc ở ngoài cửa thay cô.

Chỉ có thể thông báo một tiếng: “Giám đốc Ninh, tổng giám đốc Lý đang ở bên trong ạ.”

Ninh Hảo bị anh ta hôn đã cảm thấy buồn nôn mấy ngày, sắp mắc bệnh PTSD (*) đến nơi rồi. Nhưng vì toàn cục nên cô không thể trở mặt, chỉ đành cố gắng sắp xếp lại cảm xúc, bình tĩnh đi tới. Hợp đồng không có chỗ nào giấu, nên cô cầm trên tay.

(*) Bệnh PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó.

Lý Thừa Dật đứng trước cửa sổ nghe thấy tiếng đóng cửa thì quay đầu lại: “Em đi đâu thế?”

“Bộ phận pháp lý bảo em đến xem hợp đồng mẫu.” Ninh Hảo không nhắc đến tên “Trần Tiểu Nhàn”, lảng tránh vấn đề chính, tùy tiện vứt tập hợp đồng mẫu lên bàn.

Lý Thừa Dật liếc nhìn, hợp đồng trống không, anh ta lười quan tâm nội dung hợp đồng, sự chú ý đều đổ hết lên người cô: “Anh mua cho em một chiếc điện thoại, mẫu mới nhất đó. Em xem màu đi, có phải màu em thích không?”

Ninh Hảo đứng dựa vào bàn nhìn anh ta xé seal bên ngoài, rồi nở nụ cười dịu dàng: “Em không kén màu, nhưng em không quen dùng Iphone, khả năng tương thích quá kém.”

Lý Thừa Dật ngước mắt lên, nở nụ cười hờ hững: “Khả năng tương thích kém, cho nên quảng cáo ít.”

“Rất nhiều ứng dụng chỉ mình nó có, không tiện dụng cho lắm.” Ninh Hảo giật mình, cô cảm thấy hình như mình không kìm được mà muốn so đo với anh ta rồi.

Anh ta nghiêm túc nhìn sang, câu nói tiếp theo nghe như đang nói bóng gió vậy: “Chỉ mình nó có không tốt sao? Anh lại thích kiểu một lòng như vậy.”

Ninh Hảo đứng bên cạnh bàn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Mấy giây sau, cô buông ra, đổi sang nụ cười ngọt ngào dịu dàng vô hại, cầm lấy điện thoại trong tay anh ta: “Vậy em coi như điện thoại dự phòng.”

Lý Thừa Dật xoay người, tra hỏi: “Em có mấy chiếc điện thoại dự phòng?”

“Làm gì dùng đến mấy chiếc chứ? Một chiếc dùng trong công việc, một chiếc dùng để chơi game, vậy là đủ rồi.” Ninh Hảo mở ngăn kéo, bỏ điện thoại vào trong, rồi ngoắc ngón tay với anh ta như đang trêu chọc đứa con nít: “Dẫn em đi thị sát căn tin của tổng công ty chút đi. Sau này em thường xuyên ở phòng dự án, không ăn ở căn tin không được rồi.”

Lý Thừa Dật đi theo sau cô ra ngoài, còn đang dây dưa ở chủ đề trước đó: “Chơi game? Nói anh nghe xem, em chơi game gì? Từ nhỏ em đã không biết chơi game rồi mà!”

“Otome game (*), anh không hiểu được.”

(*) Otome game: Game con gái, là một thể loại video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới. Nhìn chung một trong những mục tiêu, bên cạnh cốt truyện chính là để phát triển một mối quan hệ lãng mạn giữ nhân vật nữ chính và một trong vài nhân vật nam, hay đôi lúc là ba nhân vật nữ.

*

Buổi chiều, Ninh Hảo ra ngoài làm việc, rời khỏi công ty đi tới điểm dự án.


Nhà thầu vẫn chưa vào, công việc trước mắt chưa bắt đầu, khung của phòng dự án cũng chưa dựng lên.

Vì vậy cô đến điểm dự án của người khác.

Từ đầu đường Phục Hưng Nam và Phúc Lĩnh Đông, đi thêm một đoạn đường nữa, kế bên mảnh đất trống đợi khai phá này là công trường của tập đoàn Quốc Kiến.

Lúc này, Tiểu Cố - Kỹ sư phụ trách mảnh đất này của Quốc Kiến - Đã đứng đợi trước cửa, vừa hút thuốc vừa nói chuyện với người ta. Khi nhìn thấy Ninh Hảo bước xuống xe taxi thì lập tức tiến lên trước bắt tay: “Giám đốc Ninh phải không? Ngưỡng mộ đã lâu.”

“Xin chào.” Ninh Hảo rút thuốc lá ra mời anh ta.

Nhìn là biết đẳng cấp khác nhau, Cố Nhất Phàm lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, đổi sang điếu thuốc mới, tiện thể châm thuốc cho cô. Hai người vừa hút vừa đi vào trong.

Cố Nhất Phàm: “Mấy ngày trước anh Thông đã gọi điện cho tôi, nói là giám đốc Ninh muốn đến đây học tập.”

Ninh Hảo: “Anh Thông là thầy của tôi khi còn ở Hải Nguyên.”

Cố Nhất Phàm dùng ánh mắt như đánh giá tác phẩm nghệ thuật đắt đỏ để quan sát cô, lại như sợ làm vỡ món đồ đắt đỏ này mà duy trì khoảng cách với cô, anh ta nói với giọng cung kính: “Giám đốc Ninh thăng chức nhanh thật, quả là sóng sau xô sóng trước. Một người nhỏ bé như tôi đây khiến cô chê cười rồi.”

*

Khi sắp rời khỏi công trường bên cạnh, nước mưa lại như nồi nước bị lật ngược, xối xả trút xuống.

Kỹ sư Cố tìm một chiếc xe ở công trường tiễn cô, nhưng cô không lên.

Cô nói đã hẹn với người ta rồi, đợi xe đến rước. Khi nhắc đến Văn Tư Hoàn, đầu lưỡi cô chạm vào răng, thốt ra một từ mới còn vận dụng chưa thành thục - “Chồng tôi”, chợt có một cảm giác văn vẻ rất lỗi thời.

Không thành thục là vì cô rành từ khác hơn.

Lục Chiêu Chiêu tự ý đặt cho Văn Tư Hoàn một biệt danh, cô ấy luôn gọi anh là “chồng nhặt”, có đôi khi sẽ đơn giản hóa thành “chồng cậu”. Thế là khi Ninh Hảo trả lời, những câu liên quan đến anh đều sẽ nói là “chồng tớ”.

Trong công việc, cách xưng hô này không nghiêm chỉnh cho lắm.

Thực ra không cần thiết phải phiền phức như thế, cô có thể tự lực cánh sinh giống như khi anh chưa xuất hiện, đi ké xe phòng công trình của đối phương đến ga tàu điện ngầm, dùng tốc độ nhanh nhất đến bất cứ đâu trong thành phố.

Nhưng cô còn có ý đồ riêng. Cô đã biết mục tiêu của mình rất có khả năng “trùng” với mục tiêu của anh, cùng chung kẻ địch chỉ là tạm thời. Trong giai đoạn giành lấy thắng lợi, hai bên rồi sẽ có ngày đánh giáp lá cà thôi.

Cô không trông mong đối phương có thể nể tình cũ, chỉ mong tạo ra ảo giác bản thân đang nể tình cũ với đối phương, ít nhất có thể làm tê liệt đối phương một lúc. Muốn chống giặc ngoại xâm thì phải giải quyết nội bộ trước.

Thủ đoạn thay đổi khôn lường, cô không ngại…

Giả vờ yếu đuối, đáng thương.

Văn Tư Hoàn đỗ xe ở bên đường chỗ gần cô nhất rồi xuống xe, mở cây dù màu đen kiên cố ra, chạy tới trước mặt cô. Anh hét lớn trong màn mưa: “Cậu không mang theo dù à?”

Cô ướt như chuột lột, gật đầu. Mấy cọng tóc vương trên trán được cô sắp xếp cả rồi, phải khiến bản thân trông đáng thương, nhưng không thể giống như bị hói.

Bộ dáng này rất có tác dụng với đàn ông, ham muốn bảo vệ của anh bộc phát trong nháy mắt, vòng tay ôm chặt lấy cô, một bàn tay khác che dù cho cô, hoàn toàn không quan tâm nửa người của mình nằm ngoài cây dù.

Rất kỳ lạ, Lý Thừa Dật lại gần thì khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng Văn Tư Hoàn chưa từng khiến cô có cảm giác bài xích này.

Có điều, cô vẫn chưa quen cảm giác da kề da với người khác giới khi quần áo bị ướt nhẹp như vậy. Cô nhét điện thoại vào tay anh: “Điện thoại của tôi không chống nước.”

Ý của cô là dựa vào mức độ cần bảo vệ thì phải ưu tiên cầm điện thoại trước.

Nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay anh biến mất khỏi cánh tay cô.

Văn Tư Hoàn nhét cô vào ghế sau: “Phía sau rộng rãi hơn.”

Anh đóng cửa xe, sau vài giây yên tĩnh, cửa xe lại mở ra, một cái khăn lông khô và quần áo sạch sẽ được ném vào trong. Là áo sơ mi của anh.

Anh nhanh chóng trở về ghế lái, gấp dù lại, để trên tấm lót chân ở ghế lái phụ.

“Cậu lau khô người, rồi thay đồ đi. Quần áo ướt mặc lên người rất khó chịu, lát nữa lại nằm trong phòng mấy ngày không dậy nổi bây giờ.”

Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu có chút bỡn cợt.

Ninh Hảo bĩu môi thể hiện sự bất mãn, nhưng đúng là cô cảm thấy khó chịu thật, vậy nên bèn nhanh chóng cởi áo lông và áo sơ mi bên dưới ra, tranh thủ nói thêm một câu: “Cậu không được nhìn.”

Văn Tư Hoàn giẫm chân ga, cười mỉa mai: “Cậu đã gả cho tôi rồi, tôi còn thiếu thời gian để nhìn à?”

Gả cho anh nhưng anh chẳng chiếm hời được bao nhiêu.

Ninh Hảo phản bác trong lòng như vậy, đương nhiên cô biết nặng nhẹ, không dám lên tiếng thật.

Trong xe yên tĩnh đến mức khiến người ta chột dạ.

Văn Tư Hoàn không dám nhìn vào kính chiếu hậu nữa, không những thế, mà anh còn kiểm soát nghiêm ngặt thói quen nhìn vào kính chiếu hậu của mình. Ninh Hảo đoán đúng rồi, anh không cấm dục như thế. Trong sự cấm dục kia còn chứa sự giấu đầu lòi đuôi.

Ninh Hảo sau khi bị dính mưa mang lại cho anh một cảm giác rất kỳ lạ.

Anh không rõ là nguyên lý gì, nhưng quần áo ướt dính chặt vào người phác họa thân hình còn hơn là cởi sạch, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy lần trước đã khiến anh chấn động, sâu sắc hiểu được một từ.

Tại sao cơ thể lại xinh đẹp như thế?

Anh không quen thuộc với con gái cho lắm.

Anh từng chạm vào, cũng từng tận mắt nhìn thấy rõ ràng, nhưng đẹp tới như chợt khiến anh cảm thấy không chân thực, giống như hiệu ứng mà anh tự ảo tưởng ra vậy. Có lẽ chính là nguyên do này.

Khi dừng ở đầu đường chờ đèn đỏ, anh lấy đôi dép lê chuẩn bị sẵn trong hộp ở ghế lái phụ, không ngoảnh đầu mà vứt thẳng cho cô: “Giày ướt cũng không dễ chịu.”

Dép lê là loại lông mềm, màu hồng.

Ninh Hảo đoán anh chuẩn bị cho phụ nữ, bỗng bật cười: “Ở chung với cậu, tôi có cảm giác như mình là công chúa vậy.”

“Vậy cậu.” Anh coi như một kiểu khen ngợi, mỉm cười nhìn thẳng về phía trước: “Thích làm công chúa không?”

“Thích làm công chúa tự mình lái xe.” Cô ngồi ở phía sau thản nhiên nói.