Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 28



Văn Tư Hoàn nghe thấy tiếng động sột soạt trong phòng ngủ thì rời tầm mắt khỏi laptop, đeo kính nhìn vào bên trong.

Ninh Hảo thay bộ đồ thoải mái để đi gặp khách, áo sơ mi có vẻ được thiết kế, bên ngoài phối thêm áo len không tay mỏng, quần dài sẫm màu, buộc tóc đuôi ngựa thấp đơn giản, ngoan ngoãn khiêm tốn. Chỉ là cách ăn mặc của cô rất không thích hợp đi ra ngoài vào mùa này.

Anh âm thầm nhìn cô gấp quần áo mặc ở nhà để lên giường rồi xoay người lại. Đèn tường chiếu xuống một tia sáng màu cam, ngọn đèn bao trùm lấy cô.

“Muốn đi đâu?”

“Phòng đàn dưới lầu.”

Văn Tư Hoàn đắn đo giây lát, hỏi ra vấn đề thắc mắc: “Gặp mặt anh ta?”

Ninh Hảo bình tĩnh nói: “Anh ta nói muốn nói chuyện với tôi.”

“Chào đón tôi tham gia không?” Anh nói đùa.

Ninh Hảo cười hững hờ, hỏi này đáp nọ: “Tôi sẽ về nhanh thôi.”

Địa điểm gặp mặt nói chuyện ở phòng đàn là cô đưa ra, cửa lớn mở quanh năm, cách sảnh chính lại gần, đi xuống cầu thang xoắn ốc là có thể nhìn thấy đàn piano, Lý Thừa Dật có muốn cũng không dám gây ra động tĩnh gì.

Có điều, Ninh Hảo không ngờ anh ta lại mở nắp đàn ra đánh, đi được nửa cầu thang đã nghe thấy, cô sững sờ.

Lý Thừa Dật lên tiểu học mới bắt đầu học piano, sau khi quen biết Ninh Hảo.

Lúc Ninh Hảo quen anh ta, cô đã thi đỗ piano cấp mười, thi xong thì chuyển sang vui chơi giải trí. Tiết piano vẫn một tuần học một tiết, nhưng nhạc phổ đã chuyển thành những bài thịnh hành mà cô thích.

Lý Thừa Dật học muộn, có tình nghi là do Văn Gia Xương bắt học theo cô. Hiển nhiên anh ta cũng không có hứng thú quá nhiều, thi xong thì như hoàn thành nhiệm vụ, sau khi lớn lên lại càng ít thấy anh ta đánh đàn.

Khoảng thời gian Ninh Hảo dọn qua đây, chỉ có Lý Lộ Vân thỉnh thoảng đụng vào piano một chút, nhưng bà ta chưa từng học bài bản, chỉ biết dùng tay phải đánh đàn, tay trái nhấn loạn xạ một số hợp âm bà ta tự sáng tác, trông vừa cứng ngắc vừa không được hòa hợp.

Ninh Hảo bước xuống lầu trong tiếng nhạc, khi đi cô tới trước cửa, động tác của anh ta dừng lại.

Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, dừng khoảng vài giây thì chủ động hỏi: “Em có ý kiến gì với anh à? Lớn đến mức phải chôn bình hoa xuống đất?”

Thật nực cười, Ninh Hảo nghĩ thầm. Không ngờ một người thích trêu đùa tình cảm người khác lại ngạc nhiên khi người ta có ý kiến với mình.

Phòng piano cũng có bình hoa, bên trong cắm mấy cành hoa tươi được mua theo lô, không phải nhà trồng.

Ninh Hảo tiện tay lấy một cành hồng, buồn chán bứt cánh hoa oán trách: “Bình hoa để trong phòng ngủ làm em nhìn thấy lần nào là phiền muộn lần đó, giống như mọi lúc đều đang nhắc nhở em rằng anh bắt nạt em. Cho nên em đã mang đến công trường, tìm chỗ chôn nó, có gì không đúng à?”

Lý Thừa Dật nhắm chuẩn vào trọng điểm: “Anh bắt nạt em?”

“Đây là nhà anh, địa bàn của anh, anh có thể tùy ý xông ra đụng tay đụng chân với em, không phải đang bắt nạt em, lẽ nào là tôn trọng em à?”

“Sao em lại nghĩ như vậy? Anh thích em, kìm lòng không đặng mà thôi.”

Ninh Hảo nghe thấy thì bật cười: “Anh bảo em đợi anh, nói không có tình cảm với Uông Liễm, sau này phải kết hôn với cô ta, những điều này em đều có thể chấp nhận được. Nhưng em không thể chấp nhận việc anh chưa sắp xếp xong hôn nhân gia đình của mình đã động tay động chân với em, anh coi em là cái gì? Người tình à?”

Lý Thừa Dật giật mình, vốn dĩ anh ta thực sự có ý này, nhưng không ngờ rằng một người ngây thơ trong sáng như Ninh Hảo lại nói thẳng ra, điều này khiến anh ta không cách nào mặt dày thừa nhận được.

Nhưng anh ta cũng không ngờ được Ninh Hảo đối với vướng mắc tình cảm lại thực tế như vậy.

Vốn dĩ anh ta cảm thấy bình hoa này kỳ lạ, nghi ngờ Ninh Hảo âm thầm gây chuyện với mình, nào ngờ tầm nhìn của phụ nữ lại nhỏ hẹp như vậy, Ninh Hảo cũng không ngoại lệ, chỉ biết so đo tính toán trong việc tranh đoạt tình yêu.

Nhưng Lý Thừa Dật lại rất vui mừng, tiến gần muốn nắm tay cô.

Cô theo phản xạ có điều kiện nắm lấy cuống hoa, bày ra dáng vẻ mình đang cầm đồ trong tay, anh ta đành thỏa hiệp bỏ tay xuống.

Lý Thừa Dật rút lấy cuống hoa trong tay cô, hai người giằng co giây lát, cuối cùng cô buông tay ra, để mặc cho anh ta lấy cành hoa đi.

“Nghe em hết. Anh sẽ sắp xếp xong xuôi trước, sau này không khiến em rơi vào cảnh gượng gạo như vậy nữa.” Anh ta cụp mắt nghịch hoa hồng trong tay, giọng điệu mềm mỏng do đã có tính toán trong lòng. Ninh Hảo thật sự một lòng một dạ với anh ta, nếu anh ta muốn thân mật với cô, chỉ cần hứa hẹn thì chắc sẽ được bất cứ lúc nào.

Nhưng Ninh Hảo coi nặng chuyện tình cảm quá có lợi cũng có hại, cô so đo, vật lộn như tác dụng phụ của những loại thuốc mạnh, giai đoạn hiện giờ anh ta còn phải ổn định Uông Liễm, tuyệt đối không được xảy ra sai sót. Phía Ninh Hảo thì không nên giữ quá căng.

Có lẽ tiếp tục duy trì mối tơ vương này là một cảnh giới cao siêu hơn. Nếu cô quá nồng nhiệt, anh ta sẽ để cô sang một bên. Nếu cô lạnh nhạt xa cách, anh ta sẽ kéo gần khoảng cách.

Đối với Ninh Hảo hay Uông Liễm đều thế cả.

Hoa hồng trắng hay đỏ, anh ta đều không cố chấp cho lắm. Người đàn ông mê gái sẽ khiến người ta xem thường, ít nhất dựa vào tiêu chuẩn đánh giá của bố anh ta là như thế.

Đối với phụ nữ, anh ta để ý đến khả năng kiểm soát của mình hơn. Ninh Hảo từng là nàng công chúa mà anh ta không thể với tới, chuyện “đính ước từ bé” được định ra trong cuộc nói chuyện của người lớn, anh ta cảm thấy phản cảm hơn ai hết.

Nhưng hôm nay đã khác hôm qua, Ninh Hảo trở thành cô gái ngốc nghếch, trong sáng, mong cầu có được danh phận, đương nhiên ánh mắt của anh ta nhìn cô cũng thay đổi, trong sự thương yêu có chứa niềm vui sướng, tình cảm dốc vào cho cô đã vượt qua Uông Liễm, người mà mình đã “cấu kết làm việc xấu” từ lâu.

Nhưng trong hằng số vẫn có chút biến số.

Anh ta không yên tâm căn dặn: “Có điều, em phải cẩn thận với Văn Tư Hoàn. Mẹ nó là người không ngay thẳng, theo lý mà nói nó mới là con riêng. Người trưởng thành trong môi trường như thế không thể nào ngay thẳng được, anh sợ em quá trong sáng, bị nó tính kế.”

Ninh Hảo không giỏi trấn an đàn ông, từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc đấu tranh chính diện, không phân biệt giới tính. Nói thực lòng, cô không có sở trưởng sử dụng mỹ nhân kế với người mình ghét.

Cô hiểu được tại sao Lý Thừa Dật lại chuốc “thuốc bổ mắt” cho mình, chỉ là cô muốn phản ứng thì phải suy nghĩ một lúc lâu, nhưng nếu cứ im lặng như thế thì với anh ta mà nói là quá lâu, dễ gây nên nghi ngờ.

May mắn thay, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Anh ta dứt lời được vài giây thì cô nhìn thấy sảnh chính cách đó không xa có tiếng động.

Hiển nhiên Lý Thừa Dật cũng nghe thấy rồi.

Ninh Hảo giả vờ vô tình nắm lấy tay anh ta, khiến anh ta hoảng loạn rồi quên mất ranh giới, rơi vào một cảnh tượng xưa cũ. Bọn họ như trở về dáng vẻ thường thấy lúc nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, nhỏ giọng che giấu người lớn chia sẻ bí mật cho nhau.

“Là anh ấy…”

Tiếng động đến từ chỗ máy làm đá.

Lý Thừa Dật cũng nghe ra được động tác thô bạo không kìm nén kia không giống người giúp việc nhẹ tay nhẹ chân trong nhà. Anh ta cảm thấy hơi phiền vì sự xuất hiện đột ngột của Văn Tư Hoàn, nhưng tế bào trong người lại cảm thấy kích thích vì bầu không khí “lén lút” này.

Anh ta không lên tiếng mà chỉ mỉm cười, nắm lấy lòng bàn tay của Ninh Hảo, dịu dàng bóp lấy tay cô, dường như cho cô thêm dũng cảm, bảo cô ra ngoài ứng phó.

Anh ta cho rằng Ninh Hảo yêu mình.

Trước mắt Ninh Hảo có thể trở thành mũi tên đâm Văn Tư Hoàn bị thương, anh ta tin chắc là thế.

Ninh Hảo như mũi tên rời dây, cứ thế bay ra ngoài, đường hoàng đánh đòn phủ đầu: “Sao anh lại xuống đây?”

“Anh thấy em lâu quá chưa lên lầu, sợ em lại tập mấy bài nguy hiểm gì đó rồi bị thương.” Văn Tư Hoàn vừa lấy nước dừa vừa đứng cách một khoảng nói chuyện với cô.

“Anh cả đang đánh đàn ở phòng piano, em có nói chuyện với anh ấy vài câu.”

Mũi tên này khác với anh ta tưởng tượng.

Sau khi Lý Thừa Dật núp mình trong phòng piano, dựa lưng vào mặt tường hướng vào phòng thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô đã bán đứng mình, anh ta thấy hơi bất lực, đành phải bước ra ngoài, nở nụ cười giả tạo, nói năng mập mờ với Văn Tư Hoàn.

Đến cuối cùng, hai vợ chồng thảo luận tiếng máy làm đá quá ồn ào, nói cười vui vẻ đi lên lầu.

Ánh mắt của Lý Thừa Dật vô tình nhìn vào máy làm đá, bỗng nhiên mất hứng, anh ta cảm thấy mình như nhân vật chính bị cướp mất vị trí, bị đẩy ra bên ngoài cốt truyện, từ căng thẳng thú vị biến thành nhạt nhẽo.

Ninh Hảo cố tình đánh dấu sự tồn tại của Văn Tư Hoàn trước mặt anh ta, có khi nào là cố ý thăm dò, xem thử anh ta có ghen tuông vì cô hay không sao?

Lý Thừa Dật bình tĩnh, khuyên bản thân đừng hoảng loạn, việc gấp hiện giờ là xây dựng sự nghiệp trước, đợi sau khi thành công tiếp quản công ty, Ninh Hảo hay Uông Liễm chẳng phải đều tùy anh ta sắp xếp hay sao.

Hôn lễ đến gần, việc ổn định Ninh Hảo rất quan trọng.

Anh ta bước tới cầu thang, gọi người bên dưới. Dì Ngô bị anh ta gọi lên căn dặn: “Đổi hết bình hoa trong nhà, tôi nhìn chán rồi. Đổi sang loại bình thủy tinh trong suốt đi.”

Dì Ngô nói: “Đó là kiểu mùa hè, mùa đông sẽ rất ẩm ướt, khiến trong nhà lạnh hơn.”

“Vậy thì đổi sang kiểu tây đi. Nói tóm lại, tôi không muốn nhìn thấy những món đồ trông cứ như di vật văn hóa này.”

“Vâng.” Dì Ngô trả lời, giọng điệu vui vẻ cất cao. Trong nhà muốn mua đồ mới, thông thường Lý Lộ Vân chỉ kiểm duyệt kiểu dáng, không chú ý vào chi tiết, kiểu gì thì dì ta cũng kiếm được chút tiền.

“Máy làm đá đổi luôn đi.” Lý Thừa Dật chỉ về hướng kia: “Rác rưởi gì vậy, ồn chết đi được, đã thế còn làm ra cục đá như viên đạn.”

Dì Ngô khó hiểu, phủi sạch quan hệ: “Là bà chủ mua trên Tiktok đó ạ.”

Ninh Hảo không biết một loạt chuyện xảy ra phía sau đó, nhưng cô biết chuyện bình hoa đã bị cô đáp lại cho Lý Thừa Dật. Người đàn ông sẽ không thấy áy náy, mà chỉ mừng thầm. Tối nay Lý Thừa Dật hẳn là tâm trạng rất tốt, cũng có thể giả vờ giữ khoảng cách với cô trong một thời gian, như vậy là đủ rồi.

Trước bàn trang điểm, cô dùng bông tẩy đi lớp nền trên mặt.

Văn Tư Hoàn cách rất xa, chỉ xuất hiện một góc nhỏ trong phạm vi của tấm gương. Anh cười giễu cợt: “Còn cố ý trang điểm, rất coi trọng anh ta đấy chứ.”

“Cậu không coi trọng à?” Cô lườm nguýt trong gương, vặn lại: “Tôi đã nói mình “sẽ trở về ngay” mà, giờ mới qua có mấy phút đã nôn nóng đuổi theo rồi?”

“Tôi coi trọng cậu.” Giọng điệu của anh bình thản, tiện tay cầm lấy bộ đồ mặc nhà của cô ở trên giường, hít sâu một hơi.

Động tác kỳ lạ này rất sắc tình, anh không hề che đậy, dường như đang nắm trọn cô trong tay bằng một hình thái khác.

Cô quay đầu, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim run lên.

Nhưng ánh mắt của anh rất sâu, sâu đến mức không thể nhìn rõ cảm xúc.

Lúc nãy, cô có gửi cho Lục Chiêu Chiêu một tin nhắn: [Cậu có cảm thấy hương vị phụ nữ của tớ không đủ không?]

Lục Chiêu Chiêu ngơ ngác, trả lời lại cô bằng meme hoạt hình có dấu chấm hỏi.

Còn chưa đợi cô ấy phản ứng nhiều hơn, Ninh Hảo đã dẹp quân trước: [Bỏ đi, thước có thước ngắn, tấc có tấc dài.]

Lục Chiêu Chiêu là người bạn tốt mười mấy năm của cô nên biết rất rõ Ninh Hảo vô cùng hiếm khi cảm thấy thiếu tự tin, vậy nên cho dù chỉ là trong nháy mắt vẫn tính là bất thường.

Lúc này, trong điện thoại có một câu hỏi mà cô chưa trả lời:

[Là chồng nhặt khó giải quyết sao?]

*

Bắt đầu từ cuối tuần này, trong nhà có việc quan trọng, ngay cả người giúp việc cũng đang bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Thứ sáu Văn Tư Hoàn đi đón cô tan làm, hiển nhiên là về sớm lái xe từ đơn vị tới đây, anh nói là muốn đưa Ninh Hảo ra ngoài hai ngày cho khuây khỏa.

Ninh Hảo hỏi: “Văn Gia Xương bảo cậu đến đón tôi đi à?”

Văn Tư Hoàn cười, coi như thừa nhận.

Cô đoán ra rồi, Lý Thừa Dật sắp tổ chức đám cưới, tuần này gia đình thông gia sẽ đến nhà, không thể gây thêm phiền thoái được. Nhưng Ninh Hảo đoán đuổi cô đi hai ngày là không đủ, Văn Gia Xương rất biết cách kéo gần khoảng cách, xưng anh gọi em với người ta, có lẽ sẽ nói chuyện ăn ý với giám đốc ngân hàng Uông, giữ người ta ở lại tiếp đãi nồng nhiệt vài ngày.

Cô hỏi Văn Tư Hoàn: “Cậu suốt ngày xin nghỉ như vậy có ảnh hưởng công việc không?”

Đối với câu hỏi này, Văn Tư Hoàn nghiêm túc suy nghĩ. “Công việc” có thể hiểu theo hai phương diện, một là chức vị công việc, một là tiến độ công việc. Chức vị thì anh không cần lo lắng, nhưng tiến độ công việc thì thực sự bị ảnh hưởng. Nhưng có thể Ninh Hảo chỉ tùy tiện hỏi thôi, không mong câu trả lời. Anh im lặng hồi lâu, có ý muốn nói qua loa cho xong.

Trong cách hiểu của Ninh Hảo, hành động này của anh nghĩa là ảnh hưởng đến công việc nhưng không tiện nói thẳng, thế là cô ân cần cả nể: “Đến chỗ ở của cậu là được rồi. Cậu làm việc của cậu, tôi chơi phần mình, cuối tuần tôi có thể đi dạo phố…”

“Tôi.” Anh quay phắt đầu sang, quên mất cả nhìn đường: “Nhưng chỗ tôi ở rất nhỏ.”

Sự hoảng loạn hiếm có của anh khiến người ta cảm thấy kỳ lạ…

Ninh Hảo tò mò, vì sao mà không thể đến đó ở?