Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 35



Chữ viết của Văn Tư Hoàn giống nét chữ tiêu chuẩn đến chín mươi phần trăm, đây là một điểm cộng ấn tượng tốt. Lúc trước ở trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên có truyền thống luyện chữ, cho ra đời không ít học sinh viết chữ đẹp. Có điều, với tính cách thiếu kiên nhẫn của Lý Thừa Dật, anh ta luyện chữ rất qua loa, sơ sài, vừa tan học đã đi tới sân bóng rổ, cợt nhả nói chữ con trai xấu chút cũng không sao.

Trước kia cô có bộ lọc, cảm thấy anh ta thông minh lanh lợi, là điểm cá tính không ảnh hưởng gì lớn cả.

Khi gỡ bộ lọc xuống và nhớ lại, con người của anh ta giống như lớp dầu mỡ bên trên nồi lầu, dưới khúc xạ ánh sáng trở nên sống động, nhưng thực ra không hề dinh dưỡng chút nào.

Ninh Hảo chậm rãi gấp tờ giấy ghi lời nhắn lại, ôm cùng với khăn quàng cổ, bước vào thang máy.

*

Cuối cùng Minh Châu đã chuyển sang thời tiết trong xanh, ánh nắng chan hòa. Nhưng thật kỳ lạ, Văn Gia Xương lại sầm mặt, không còn vui vẻ như trong cuộc điện thoại mấy ngày trước.

Lúc họp, Văn Gia Xương không nói câu nào, cứ cúi đầu bấm điện thoại như thể đây không phải việc của mình, cũng không biết ông ta có đang nghe hay không.

Ban đầu đám cấp dưới còn cảm thấy căng thẳng, nhưng dần dần đã ngó lơ sự tồn tại của ông ta, chỉ quan tâm thảo luận.

Chủ đề hiện giờ là làm sao khởi động lại công việc, Văn Gia Xương không tỏ thái độ, nhiệm vụ đưa quyết định tự nhiên rơi vào người Ninh Hảo.

Phòng tài vụ của dự án đề xuất chỉnh đốn lại quyền lợi của chủ nợ, yêu cầu phòng pháp lý hỗ trợ ký kết đầy đủ điều khoản bổ sung.

Ninh Hảo gật đầu đồng ý: “Phòng pháp lý phải vất vả ở lại thêm vài ngày nữa, có người phản ứng mọi lúc ở hiện trường sẽ tốt hơn. Ngày mai tôi sẽ xin công ty tổng điều một người của phòng hợp đồng qua đây.”

“Trong thời gian này chính quyền sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để rà soát phạm vi sử dụng đất của dự án, đánh giá điều chỉnh hợp đồng đất đai. Trong thời gian hiệp nghị, nội bộ chúng ta phải tiến hành điều chỉnh kế hoạch tương ứng, để chính quyền hỗ trợ nhanh chóng phê duyệt hai dự án và giấy phép quy hoạch.”

“Về lý thuyết, làm xong những chuyện này mất khoảng chín mươi ngày, nhưng trong đó lại vướng vào dịp nghỉ tết, chúng ta phải cố gắng tránh công việc bị kéo dài trong thời gian nghỉ tết, cố gắng hoàn thành trước lễ.”

Mấy người trong phòng tài vụ và pháp lý đều hít sâu một hơi, bày trận địa sẵn sàng chuẩn bị đón địch.

Cô lại chuyển sang hỏi kỹ sư trưởng: “Nhà cao tầng có mức giá trung bình ở bên này cần bao nhiêu thời gian để đấu thầu?”

Kỹ sư trưởng nói: “Cũng cần tầm ba tháng.”

“Giống nhau, tôi không muốn kéo dài đến sang năm, mọi người đều cố gắng một chút, hoàn thành trước khi nghỉ lễ. Ngoài ra, bởi vì chi phí eo hẹp, kế hoạch tiêu thụ biệt thự bắt buộc phải hoàn thành chỉ tiêu và thu lại khoản tiền nợ trước khi bàn giao nhà. Có thể áp dụng cách thu tiền đặt cọc để giữ khách hàng trước, hai tháng sau tiến hàng ký kết trực tiếp. Còn phải chú ý…”

“Cố gắng trao đổi giấy chứng nhận kiểm tra theo đợt. Về phần quy hoạch, suy nghĩ xem hiện giờ cần điều chỉnh những gì?”

Kỹ sư trưởng nói: “Kế hoạch trước mắt là hủy bỏ cảnh quan tập trung ban đầu, tăng thêm vài căn biệt thự.”

“Officetel (*) cũng có thể sửa thành biệt thự, còn officetel thì chọn địa chỉ khác.”

(*) Officetel: Được hiểu là dạng văn phòng - khách sạn (office + hotel), đây là mô hình văn phòng vừa có thể sử dụng làm phòng làm việc, vừa có thể làm nơi nghỉ ngơi.

“Tôi hiểu rồi.”

“Cuối cùng là vấn đề quan trọng cần nhấn mạnh, trước kia sử dụng con dấu công ty không chuẩn mực đã gây nên tổn thất nghiêm trọng, bắt buộc phải rút ra bài học. Tất cả dự án cần phải có kỹ sư trưởng, phòng hợp đồng, phòng tài vụ xét duyệt, sau khi giám đốc dự án phê duyệt thì có thể thực thi. Ngoài ra, tăng thêm một chế độ nữa, số tiền vượt quá hai mươi nghìn tệ cần phải báo cho cấp trên của công ty phê duyệt.”

Lời này vừa dứt, tất cả những người ngồi quanh bàn đều ngừng động tác, ánh mắt đồng loạt nhìn qua chỗ cô.

“Hai mươi nghìn tệ?” Kỹ sư trưởng làm người đại diện đặt câu hỏi.

Ninh Hảo biết sự chất vấn trong câu hỏi của ông ta, điều này đồng nghĩa với việc phòng dự án bị kìm hãm, gần như không có quyền lực gì cả.

“Hiện giờ cách thời gian bàn giao còn mười tháng, làm tốt việc kiểm soát nội bộ, cộng thêm việc chính phủ cho chúng ta bảo hiểm tương ứng, có thể rút ngắn thành bảy tháng. Bảy tháng này là một cuộc chiến trường kỳ, tôi mong rằng trong năm mươi mấy ngày trước khi nghỉ tết sắp tới phải xây dựng được quy tắc chuẩn mực, khởi đầu tốt đẹp là đã thành công được một nửa rồi. Về khoản tiền giới hạn hai mươi nghìn tệ kia sau tết có thực thi hay không, phải xem hiệu quả công việc trước nghỉ lễ.” Điều này có nghĩa là quy định đó chưa chắc sẽ thực hiện.

Ninh Hảo đang ra lệnh, còn đám người thì không ngừng liếc nhìn gương mặt của Văn Gia Xương. Văn Gia Xương không lên tiếng tỏ thái độ, xem ra những gì hôm nay Ninh Hảo truyền đạt chính là ý của chủ tịch.

Quất roi thúc ngựa ép kỳ hạn đến tối đa, khiến áp lực của mọi người đều hơi nặng nề.

Khi cuộc họp gần kết thúc, mọi người đưa thuốc lá cho nhau, Văn Gia Xương nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay: “Đừng hút thuốc nữa, suốt ngày để phụ nữ thụ động hít thứ khói thuốc độc hại này còn ra thể thống gì. Các cậu cũng phải chú ý đến sức khỏe đi.”

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, đám người nhìn nhau, bỏ thuốc vào trong hộp.

Sao lại có chuyện làm công trình mà không cho hút thuốc chứ?

Còn nữa, thụ động hít khói thuốc gì cơ? Thường ngày mấy người phụ nữ kia cũng hút mà…

Ý không ở trong lời nói, chắc chắn không phải vấn đề của thuốc lá.

Mỗi người đều tự phỏng đoán, có lẽ ý tứ sâu xa của ông chủ là “việc làm không tốt, đừng ai nghĩ đến việc sống cuộc sống bình thường nữa”.

Ninh Hảo thì không bi quan như thế, cô chỉ thấy hơi khó hiểu, có điều cô đoán, khả năng nỗi phiền muộn kia của Văn Gia Xương không phải nhắm vào cô.

Sự thực cũng chứng minh suy đoán của cô. Mặc dù Văn Gia Xương không tập trung, nhưng vô cùng hài lòng về hiệu suất công việc mà cô sắp xếp trên cuộc họp. Ngày hôm sau, ông ta quyết định lên đường về thành phố Giang, dẫn theo Văn Thiên Lãng, để Ninh Hảo ở lại xây dựng phòng dự án.

Trước khi đi, ông ta còn gọi riêng Ninh Hảo tới bên cạnh, đám nhân viên ở chi nhánh Minh Châu đứng nhìn từ xa, cho rằng ông chủ đang giao nhiệm vụ quan trọng.


Ai mà ngờ ông ta không truyền dạy gì cả, chỉ vỗ vai Ninh Hảo, ý tứ sâu xa: “Con nhất định cũng phải giữ gìn sức khỏe đó. Bọn bố lớn tuổi rồi, con và Tư Hoàn nhanh chóng sinh một đứa đi.”

Ninh Hảo rất bất ngờ về chủ đề này, cô nghĩ tới đâu hay tới đó nên đành đáp một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Nhưng Văn Gia Xương lại không nói gì thêm, chau mày cất cao giọng nói với Văn Thiên Lãng: “Đi thôi! Đợi chú xách túi cho mày à? Còn muốn đứng ngây ra đấy làm gì!”

Ninh Hảo tiễn bọn họ đi qua cửa an ninh, đầu óc mụ mị.

Nhưng bằng cách nào đó cô cảm thấy đây là chuyện tốt.

Trước kia Văn Gia Xương thích ra vẻ, thường hỏi han ân cần với hai vợ chồng cô, nhưng trong sự hỏi han ân cần đó có thật lòng hay không rất dễ nhận ra, thực tế ông ta không hề coi hai người ra gì cả.

Lần giục sinh con này, nghe giọng điệu vừa chân thành vừa nặng nề, không giống như ăn nói lung tung.

Ninh Hảo nghi ngờ mấy bữa nay đã xảy ra biến cố gì đó khiến Văn Gia Xương trải nghiệm được cảm giác trong nhà ít đàn ông, rơi vào thế bị động.

Lần này Văn Thiên Lãng ăn cây táo rào cây sung, Lý Thừa Dật không đủ năng lực, ít nhiều gì đã khiến ông ta ý thức được cháu trai cũng rất khó chung một lòng với mình, khi muốn dùng người thì phát hiện bên cạnh mình không có mấy ai đáng tin cậy để ủy thác.

Có điều, cảm xúc của ông ta vào ngày bắt chẹt được Văn Thiên Lãng còn chứa sự tức giận và khoái chí, dường như không hề thất vọng vì chuyện này, nhưng chỉ mới cách vài ngày mà ông ta đã trở nên u buồn, nhất định có mồi dẫn gì đó.

*

Một tuần nữa trôi qua, công việc của phòng dự án Thái Hòa Thành ở Minh Châu đã bước vào quỹ đạo.

Ninh Hảo quay trở về thành phố Giang vào ngày làm việc.

Thành phố Giang vẫn như cũ, mưa triền miên, càng thêm ẩm ướt.

Văn Gia Xương phái xe đến đón cô về công ty trước, nghe báo cáo xong, xử lý thêm vài việc rồi bảo cô “về nghỉ sớm”.

Sau khi lên xe, Văn Gia Xương mới giả vờ vô tình nhắc đến: “Hai vợ chồng Thừa Dật về rồi.”

Ninh Hảo ngồi ở vị trí ghế lái phụ, hơi nghiêng mặt, nhưng không quay đầu hẳn, dường như cô chỉ quay lại khi nghe thấy âm thanh, phản ứng không hề lớn: “Về hôm nào vậy ạ?”

“Hôm trước.” Văn Gia Xương nói: “Đúng lúc hôm nay là thứ sáu, Tiểu Uông giúp dì Vân lo liệu tổ chức một bữa tiệc gia đình, cả nhà bác hai của con sẽ đến.”

“Vậy chắc sẽ rất nhộn nhịp.” Ninh Hảo di chuyển ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước. Chẳng trách hôm nay tâm trạng của Văn Gia Xương lại tốt như thế.

Đèn đỏ chuyển xanh, nhưng xe không thể chạy nhanh nổi.

Xe khởi động chậm rãi, rồi lại ngừng, chạy chút rồi lại phanh, tuyến đường lên cao tốc bị kẹt cứng ngắc, thế giới như đóng băng, chỉ còn lại tiếng cần gạt nước đơn điệu đang hoạt động.

Trong tầm mắt là một loạt những bóng đèn màu đỏ sáng lên vì phanh xe lại.

Sau khi mất rất nhiều thời gian trên cao tốc, ra khỏi vòng xuyến thì mưa đã tạnh, giao thông cũng lưu thông hơn.

Xe lái vào Vân Thượng Vụ Tùng Viện, khi sắp đến dinh thự, xe không lái vào hầm để xe mà dừng ngay ở bậc thang trước cửa chính.

Ninh Hảo nhìn sang, người đứng trên bậc thang không quen thuộc cho lắm, xem ra là đám con cháu của nhà bác hai đã tới rồi. Có điều, Văn Thiên Lãng không có mặt.

Văn Gia Xương coi trọng sự phô trương của gia tộc, khi xe xuống cao tốc thì tài xế đã thông báo cho người trong nhà, mọi người tính toán thời gian, mặc đồ chỉnh tề ra ngoài chờ đợi.

Ninh Hảo xuống xe chậm hơn ông ta một bước, trong đám có một người thích nổi bật, gọi một tiếng “bố” trước, rồi chạy ra khỏi sau người Lý Thừa Dật, nhiệt tình hoạt bát nhảy lon ton xuống bậc thang nhận ly trà và cặp đựng giấy tờ trong tay Văn Gia Xương.

Thế là đủ để Ninh Hảo biết rồi, đây chính là Uông Liễm.

Ấn tượng đầu tiên với Uông Liễm là hơi vô tri.

Người thường ngày nhận ly trà và cặp đựng giấy tờ là Lý Lộ Vân, sau khi vào nhà thì ly trà để lên bàn ở phòng khách, cặp đựng giấy tờ sẽ mang lên phòng sách trên lầu.

Hai ngày trước Uông Liễm chỉ biết hai món đồ này cần phải có người ra nhận lấy, nhưng không chú ý quá trình sau đó. Cô ta tùy tiện bắt chước theo, sau khi nhận mới bắt đầu suy nghĩ phải bỏ xuống như thế nào, sắc mặt hoảng loạn hiện trên mặt.

Lý Lộ Vân nhìn ra, cầm lấy đồ trong tay cô ta một cách tự nhiên. Mặc dù bà ta giải quyết được sự khó xử của cô ta, nhưng lại khiến việc chuyển tay vô cùng dư thừa.

Văn Gia Xương không để ý tới chuyện vụn vặt này, sự chú ý của ông ta tập trung hết lên đứa nhỏ. Ông ta dừng lại trước bậc thang, khom lưng, hỏi han ân cần với cậu nhóc của nhà bác hai: “Sao Thần Thần gầy đi rồi? Có phải kén ăn không?”

Mẹ cậu nhóc nói: “Cao lên, người dài ra rồi.”

“Cũng chưa có cao lắm nhỉ, nó cùng tuổi với Nhiễm Nhiễm nhà em đúng không?” Văn Gia Xương gọi cháu gái: “Nhiễm Nhiễm, lại đây so chiều cao nào.”

Ông ta bắt đầu giày vò, vẫn chưa định vào cửa.

Trong thời gian này, Lý Thừa Dật vừa lắc đầu giễu cợt Uông Liễm kích động lung tung, khóe mắt vừa liếc nhìn Ninh Hảo.

Ninh Hảo mặc áo khoác ngoài lông cừu màu trắng có mũ, kiểu dáng dài, trên mũ có một vòng lông cáo màu trắng, khiến gương mặt của cô trông càng sáng sủa hơn. Vốn dĩ phần eo có một dây thắt lưng, nhưng bởi vì trong xe nhiệt độ cao nên không thắt vào, áo khoác mở toang, để lộ áo len màu đen bó sát người, cũng bởi vì nhiệt độ cao, khăn quàng cổ dài màu xám vốn nên quàng lên đã được cô gấp ngay ngắn, vắt trên tay.

Trong hai phút người lớn gọi con cháu đến đo chiều cao này, tài xế đã giúp Ninh Hảo lấy vali ở cốp sau ra.

Một vali hai mươi inch, một vali hai mươi tám inch, màu xanh dương và xanh lá, trông màu sắc chắc đều là của cô.

Lý Thừa Dật thầm cười cô, vẫn là tính cách như con nít, đi Minh Châu một chuyến mà thôi, mang nhiều đồ như dọn nhà vậy.

Văn Tư Hoàn bước xuống từ bậc thang cao hơn, nhận lấy vali to hai mươi tám inch từ trong tay tài xế, phía sau có người giúp việc trong nhà đi lên nhận lấy chiếc vali nhỏ hai mươi inch, không đến phiên Ninh Hảo tự ra tay.

Hai vợ chồng, một người ở sau xe, một người ở bên hông xe, khoảng cách đứng không thể hiện được sự thân mật, ngay cả cuộc trò chuyện cơ bản cũng không có.

Khi Ninh Hảo muốn xoay người, Văn Tư Hoàn tóm lấy khăn quàng cổ trong tay cô, ý là muốn cầm giúp cô.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô quay đầu nhìn tay của anh, tầm mắt lại di chuyển đến gương mặt không có biểu cảm của anh rồi lập tức buông tay ra. Khi cô quay người, khuôn mặt cũng lạnh lùng theo.

Nhưng vào trong mắt Lý Thừa Dật thì lại nhìn ra được chi tiết mà người ta không chú ý đến.

Người giúp việc nhận lấy vali để xuống đất, sau đó nhẹ nhàng đẩy vali tới trước bậc thang, rồi đẩy lên con đường dốc ở bên hông.

Nhưng Văn Tư Hoàn thì vẫn xách chiếc vali hai mươi tám inch trong tay, không hề đặt xuống đất mà xách thẳng lên cầu thang.

Một tiếng trước trời đổ mưa, tuy mặt đất rất bằng phẳng, không tích nước, nhưng vẫn ẩm ướt.

Mặt đất trông tối hơn thường ngày mấy lần, hơi bẩn.

Nịnh hót thật đấy.

Lý Thừa Dật cười mỉa mai.

Nịnh đi, dù sao đến cuối cùng cũng chẳng có gì cả.

Sắc mặt thay đổi đột ngột và nụ cười mỉa mai của anh ta đủ để khiến nụ cười của Uông Liễm dừng lại. Cô ta cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh ta, vừa đúng lúc bắt được cảnh Ninh Hảo khi bước lên lầu đã liếc nhìn Lý Thừa Dật một cái.

???

Người phụ nữ này vẫn chưa hết hy vọng à?

Chồng thì đi theo phía sau, mà mắt nhìn đi đâu vậy!