Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 43



Sau khi trở về thành phố Giang, Văn Thiên Lãng trở thành người nhàn rỗi, cuộc sống “chiếm núi làm vua” cách anh ta xa xăm lắm rồi.

Anh ta không thích mùa đông ở thành phố Giang, nếu không phải sương mù phủ kín thì cũng là cơn mưa phùn dai dẳng lạnh lẽo.

Thực ra Minh Châu và thành phố Giang giáp cạnh nhau, khí hậu không thể khác biệt rõ rệt như vậy được.

Nhưng khi trở về tổng công ty ở thành phố Giang, anh ta là người làm hỏng dự án nên chỉ được sắp xếp một chức vụ nhỏ bé, nhàn hạ, không ai quan tâm đến anh ta, khiến anh ta không có việc gì để làm ngoài ăn chơi sa đọa.

Ninh Hảo có chừa lại cho anh ta một số tiền, nhưng với thói quen tiêu tiền thường ngày của anh ta, chẳng bao lâu anh ta đã tiêu sạch nó. Sau đó trong lòng anh ta bắt đầu nảy sinh oán hận, trách Văn Gia Xương không nể tình, trách Ninh Hảo không nhanh nhạy. Chứ gì nữa, nếu không phải cô đưa chỗ vàng thỏi kia lên trên, căn bản sẽ không có những trách nhiệm phía sau, cùng lắm anh ta chỉ bị mắng vài ngày thôi. Tài sản của tập đoàn nhiều như vậy, có lấy thêm hai mươi triệu tệ cũng không ảnh hưởng to lớn gì.

Văn Thiên Lãng không móc nối được tài nguyên tầng cao, phạm vi xã giao cũng có hạn, chỉ đành lăn lộn với đám chủ thầu nhỏ mà mình từng quen biết. Bọn họ bằng lòng bỏ mấy ngàn tệ mời anh ta ăn chơi để ôm hy vọng, dù sao anh ta vẫn là cháu trai của Văn Gia Xương, lỡ như sau này có thể nhận được chút việc nhỏ trong tay anh ta thì sao.

Các chủ thầu nhỏ uống rượu, nịnh hót anh ta, rồi hùa vào mắng:

“Sao công trình có thể để phụ nữ nhúng tay vào được chứ! Bọn họ thì hiểu cái quái gì…”

“Đúng vậy, tôi gặp kiểu phụ nữ không biết điều ở phía bên A nhiều rồi.”

“Suốt ngày ngồi trong phòng làm việc, báo cáo chi tiêu có mấy nghìn tệ mà cứ càm ràm đòi lấy hóa đơn, cứ như chưa thấy bao giờ vậy.”

“Nếu thật sự cần ra ngoài móc nối quan hệ thì một lần bỏ tiền ít nhất đã phải mấy chục nghìn tệ, nếu không sao việc này lại giao cho anh làm chứ? Đúng không?”

“Chứ gì nữa! Căn bản không biết lăn lộn trong xã hội vất vả thế nào!”

Cuộc uống rượu kéo dài đến tận đêm khuya, vẫn như mọi khi lại thuê phòng ca hát chơi đùa để đợi tỉnh rượu. Bởi vì Văn Thiên Lãng không thích về nhà, nên anh ta có mua một căn nhà ở thành phố Giang từ trước, nhưng không giá trị cho lắm, chỉ tiện lợi mỗi việc giao thông đi lại ở trong trung tâm thành phố. Hiện giờ biệt thự xa hoa ở gần đấy mọc lên như nấm, khu dân cư không có thang máy trong nhà như của anh ta đã sắp tuyệt chủng rồi.

Trời tờ mờ sáng, anh ta đã tỉnh rượu một nửa.

Mỗi ngày phải leo bộ bốn tầng lầu, đôi chân nặng nề như đeo tạ, lòng thầm nghĩ cuộc đời thật gập ghềnh. Tốt xấu gì anh ta cũng là người làm bất động sản, phấn đấu suốt mười năm nhưng chẳng được gì, phải ở trong tòa nhà tệ hại như vậy.

Chưa kể tai họa còn không đến một mình, đến cả đèn cảm ứng ở lầu ba, lầu bốn cũng hỏng rồi.

Việc này khiến lúc anh ta lấy chìa khóa mở cửa, cắm liên tục hai lần vẫn không vào được trong ổ khóa. Đầu nhọn của chìa khóa cào xước hai đường bên ngoài ổ, phát ra tiếng chói tai giữa màn đêm yên tĩnh.

Vào lần thứ ba khi anh ta tập trung tinh thần cho chìa vào ổ, anh ta bỗng nghe thấy một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh.

“Bốp” một tiếng.

Phát ra từ lối cầu thang sau người.

Anh ta dừng động tác, quay đầu, trong tầm mắt trừ bóng đêm thì chẳng còn gì cả.

Có lẽ anh ta nghe nhầm rồi.

Anh ta khom người, lại dí mặt vào gần ổ khóa, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng “cạch”, “tách” vang lên sau người, giống như có người trêu ngươi vậy.

Văn Thiên Lãng buông tay, quay đầu nhìn lối cầu thang. Lúc này anh ta mới nhìn rõ, bên cạnh cửa sổ ở ngã rẽ cầu thang bộ có một đốm lửa sáng lên.

Có người?

Anh ta chần chừ giây lát, người kia tiếp tục bật lửa lên, một đốm lửa sáng châm đỏ đầu thuốc lá.

“Về “sớm” thật đấy.” Giọng nam cười nói: “Làm người ta đợi lâu quá đó.”

Văn Thiên Lãng dựa vào ánh sáng lóe qua đã nhìn rõ khuôn mặt người đối diện.

Anh ta từng gặp Văn Tư Hoàn hai lần, có quen biết, nhưng theo bản năng thì anh ta không muốn gặp người họ hàng này chút nào. Có lẽ bởi vì anh quá cao, cao đến mức mang lại cảm giác áp bức cho người ta, hoặc là vẻ mặt của anh trông rất mưu mô, hoàn toàn không giống vẻ quang minh lỗi lạc như Lý Thừa Dật. Ngoài ra, Văn Thiên Lãng còn cảm thấy anh ra vẻ, ánh mắt nhìn người luôn mang theo sự khinh miệt. Nói chung, con người này không dễ dây vào.

“Cần tôi mở cửa giúp anh không? Hay là soi đèn?” Anh nói.

Văn Thiên Lãng muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng miệng dính chặt như hồ dán. Anh ta cố gắng chiến đấu với áp lực vô hình, giải cứu đầu lưỡi, âm thanh phát ra sắc nhọn đến bất ngờ, còn hơi run rẩy: “Cậu tìm tôi?”

“Không sai, tìm anh nói chuyện.” Anh vừa nói vừa bước xuống cầu thang, bước đi rất chậm, đến mức dọa người.

Văn Thiên Lãng bị dọa tỉnh rượu luôn rồi, anh ta không muốn mời anh vào nhà, nhưng cũng không dám chui vào nhà đóng chặt cửa ngay trước mặt anh.



.

Trừ buổi đêm hôm đó anh đi tìm Văn Thiên Lãng ra thì sau đó mấy ngày liên tiếp anh không thể thành công cắt đuôi Tống Vân Khai được. Trong điện thoại, Ninh Hảo tỏ ý mình hiểu cho anh, lúc mới bắt đầu cần phải quyết định quá nhiều việc, tập trung một chút có lợi cho việc xúc tiến quá trình.

Nhưng đến ngày thứ sáu của tuần thứ hai, Tống Vân Khai đột nhiên có lịch trình cá nhân, tạm thời giải tán đội nhóm, cho đám cộng sự sức cùng lực kiệt nghỉ ngơi cuối tuần.

“Chắc chắn là đi gặp phụ nữ rồi.” Trước khi rời khỏi, Từ Tiếu đứng trong thang máy suy đoán.

Văn Tư Hoàn nói chắc chắn: “Anh ta không có phụ nữ.”

“Tin tớ đi. Không thấy anh ta đã đổi kiểu tóc à? Từ tóc mái thưa chuyển sang rẽ ngôi hai tám.”

Văn Tư Hoàn nghĩ kỹ lại hình tượng của Tống Vân Khai trong lần cuối cùng gặp mặt, hình như kiểu tóc đúng là khác với thường ngày. Mặc dù anh không biết kiểu tóc đó gọi là gì, nhưng để anh miêu tả thì là chải mái từ trước ra phía sau.

Cao Bác dựa vào thang máy, phì cười: “Một chốc đã già đi mười tuổi.”

Liễu Cẩm Khôn sửa lại: “Đó gọi là chín chắn trưởng thành, tôi đồng ý với suy đoán của Từ Tiếu.”

Văn Tư Hoàn không còn tham dự vào nữa, anh không hề tin anh ta có thể tìm được người phụ nữ ăn cơm trong vòng mười phút. Có điều, nghe ý của mọi người, hình như bình thường phụ nữ thích kiểu trưởng thành chín chắn hơn? Vậy… Ninh Hảo thì sao?

Bốn tiếng sau đã được chứng thực, Ninh Hảo không thích cho lắm.

Không những cô không thích, hơn nữa vừa lên xe đã cười khúc khích: “Anh muốn đi gặp ai à? Ăn diện nghiêm chỉnh vậy.”

Văn Tư Hoàn lái xe, thầm biết chữa lợn lành thành lợn què rồi. Anh bị cô cười có hơi ngại ngùng, liều mình giải thích: “Đi gặp em đó. Anh nghe bọn họ nói phụ nữ thích kiểu người trưởng thành chín chắn.”

“Cũng không tệ. Như vậy trông giống nhà giàu giả đi lừa gạt lắm.” Ninh Hảo khẽ cười: “Lần đầu tiên nhìn thấy chắc sẽ cảm thấy rất đẹp trai, nhưng em nhìn không quen.”

Văn Tư Hoàn vui vẻ: “Nhà giàu thì nhà giàu, sao còn giống giả thế?”

“Anh thật sự không cần thiết phải cố tình ăn diện để lấy lòng người khác đâu, cứ như Tống Vân Khai vậy.”

“Anh học theo anh ta đó, anh ta đi gặp người mình muốn lấy lòng cũng làm màu như vậy mà.”

Ninh Hảo đang tưởng tượng dáng vẻ ăn diện kiểu tổng giám đốc bá đạo của Tống Vân Khai, cảm thấy anh ta càng giống kẻ lừa gạt hơn, cô lại không kìm được bật cười: “Anh ta giống kiểu lấy lòng đàn ông hơn, bởi vì cơ ngực, cơ ngực được luyện nhiều, đồ vest mặc chật… nên rất…”

Văn Tư Hoàn nhướn mày, anh không ngờ còn có góc nhìn như vậy nữa: “... Em nói đúng thật đấy.”

Sau khi nói xấu đồng đội xong, Ninh Hảo để ý thấy anh chuẩn bị chuyển làn đường, bèn kéo khuỷu tay của anh: “Không đi chỗ em nữa, tới chỗ anh đi, trong túi xách em có mang quần áo rồi.”

“Chỗ anh?”

Ninh Hảo nghĩ, đã lâu rồi anh chưa về, đồ dùng hàng ngày toàn chắc phải mua thêm, rồi còn phải dọn dẹp một chút. Nhưng con người về môi trường thân thuộc mới có thể yên tâm nghỉ ngơi được. Dạo này bao nhiêu chuyện vụn vặt phải suy nghĩ, chuyện này nối tiếp chuyện kia sắp mệt chết luôn rồi.

Cô nói ngắn gọn: “Em thích ở chỗ anh, khu ngoại ô yên tĩnh, coi như nghỉ dưỡng đi, hơn nữa anh đã hứa sẽ dẫn em đi tập xe rồi, em muốn mua xe.”

Vụ Tùng Viện cũng ở ngoại ô, nhưng nghĩ đến trong nhà có đôi vợ chồng thích gây chuyện kia, Văn Tư Hoàn cảm thấy có lẽ Ninh Hảo không muốn ứng phó, cho nên không nhắc tới.


Đèn xanh sáng lên, xe lái thẳng về phía trước, đi lên đường cao tốc. Anh chuyển sang chủ đề khác: “Em muốn mua xe gì?”

*

Chung cư có hơi bừa bộn, bởi vì trước khi Văn Tư Hoàn đi đón Ninh Hảo đã về đây, muốn đi gặp cô với tinh thần và diện mạo đẹp đẽ nên có thử mấy bộ quần áo, lúc đi chưa kịp dọn dẹp, đều vứt hết lên giường.

Ninh Hảo ngẩn người, ngồi ở một bên.

Văn Tư Hoàn thản nhiên hơn cô, anh treo từng bộ đồ vào tủ, không hề cảm thấy mất mặt. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh muốn lấy lòng phụ nữ, đối tượng còn là Ninh Hảo, trịnh trọng thế nào cũng không tính là quá đáng.

Ninh Hảo nhìn nửa ngày, nhận ra anh chỉ đang treo quần áo sạch vào trong tủ, đến lúc này mới hiểu ra: “Trước khi ra ngoài, anh ở nhà “chọn phi tần” à?”

Anh cười ngại ngùng: “Không có lời khuyên của em, anh không quyết định được.”

“Em không dám đưa lời khuyên.” Cô cười nhạo: “Mất công có người lại lên mạng nói “vợ quản nghiêm”.”

Văn Tư Hoàn cũng giễu cợt cô: “Sao em không nhớ nổi mặt người mà năng lực thù dai lại mạnh như vậy.”

Ninh Hảo trừng mắt, không ngồi với anh nữa: “Em đi tắm rửa gội đầu trước đây, hôm nay vừa đến công trường, không dám ngồi lên giường.”

“Ngồi, em cứ ngồi thoải mái đi.” Thực ra anh biết ý trong câu nói của cô là gì, phải tắm rửa sạch sẽ mới thoải mái được: “Em đợi chút, anh đổi vòi sen khác. Anh mới mua cái mới, nghe giới thiệu là có thể tăng áp, thử xem có được không.”

Ninh Hảo để anh tùy ý sắp xếp, rồi hỏi: “Không phải anh sắp không ở chung cư này nữa à? Sao còn phải thay cái mới vậy?”

Động tác tay của anh chậm lại: “Chung cư này… phải đổi à?”

“Nếu anh rời khỏi Viện vật liệu để khởi nghiệp, sẽ thuê phòng làm việc mới đúng chứ? Lẽ nào không đổi căn nhà cách phòng làm việc gần chút à?”

Văn Tư Hoàn tiếp tục treo quần áo: “Chỗ này là khu công nghệ cao, các đơn vị nghiệp vụ đều ở khu vực này. Nếu muốn tuyển người thì nhân tài có thể tuyển dụng cũng tập trung đông đúc nhất ở đây, chắc chắn sẽ chọn phòng làm việc gần nơi này thôi. Nhà thuê ở chỗ anh rẻ, hơn nữa là ở quen rồi.” Vốn dĩ anh nói rất thoải mái, nhưng nghĩ đến câu hỏi này của Ninh Hảo có lẽ có suy tính của cô. Anh đột nhiên dừng lại, chuyển sang chủ đề khác: “Có điều, nếu em cảm thấy chỗ này không tốt, nhìn trúng chỗ nào thì anh có thể đổi.”

“Em sao cũng được.” Cô cười: “Em không độc đoán đến mức anh ở chỗ nào còn phải do mình quyết định đâu. Anh căng thẳng như vậy làm gì? Em chỉ khâm phục khả năng chịu cực khổ của anh thôi.”

Anh gấp đôi chiếc quần dài cuối cùng rồi treo vào trong tủ, xoay người ra ngoài mở hộp hàng đựng vòi sen ra, ngồi xuống đất, vừa làm vừa nghiêm chỉnh nói: “Phía trước chắc chắn có rất nhiều khó khăn tiềm ẩn, hiện giờ vẫn chưa phải lúc hưởng thụ vui sướng.”

Ninh Hảo đi qua đó, dựa vào cửa nhìn anh.

Anh ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt dịu dàng tình cảm của cô, trong lòng vô cùng hưởng thụ. Anh luôn biết cô rất mềm lòng, than khóc kể lể thê thảm trước mặt cô sẽ có hiệu quả.

Nhưng anh vẫn sợ cô lo lắng, nên lại kéo cô ra khỏi ma trận dịu dàng: “Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, tạm thời mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, anh định qua vài ngày nữa sẽ ký hợp đồng, rồi trở về Vụ Tùng Viện một chuyến. Có chuyện tốt báo cáo với ông ta, ông ta sẽ không đến mức phản đối kịch liệt đâu.”

“Vậy anh nói trước với em, em về chung với anh.”

“Đương nhiên, anh không dám một mình xông vào đầm rồng hang hổ đó đâu.” Anh cười giễu cợt chính mình.

Cô chớp mắt nhìn anh với ánh mắt gian xảo: “Có tuyệt chiêu cả đó. Văn Gia Xương chết đi sống lại ở Minh Châu, kiểm tra ra bị ung bướu, sau khi trở về thành phố Giang khám xét cẩn thận mới yên tâm. Nhưng chuyện này đã để lại ám ảnh trong lòng ông ta, giờ ông ta bắt đầu sợ sống sợ chết rồi. Lúc trước ông ta không để ý đến chuyện huyết áp cao của mình, Lý Lộ Vân hối thúc ông ta uống thuốc, ông ta còn chê phiền. Bây giờ mỗi sáng ông ta đều đo huyết áp, uống thuốc đúng giờ. Con người ai cũng sợ chết, ông ta không ngoại lệ đâu.

Văn Tư Hoàn không để ý việc ông ta có uống thuốc hay không, nhưng nghe cô nói vậy, anh lại phát hiện điểm thông minh của Uông Liễm: “Chẳng trách Uông Liễm làm việc gì cũng nhấn mạnh là vì sức khỏe của ông ta, ông ta nghe xong thì rất vui.”

“Cho nên, anh phải học theo Uông Liễm, làm gì cũng phải cố gắng tìm lý do mà ông ta thích nghe, thể hiện sự hiếu thảo của anh. Chẳng hạn như việc anh ra ngoài khởi nghiệp, tuy rằng không tham gia được vào mảng công trình nhưng vẫn muốn gánh vác thay ông ta, nếu có thể xây dựng được sự nghiệp trong lĩnh vực sở trường của anh thì sẽ không cần khiến bố đã lớn tuổi còn suốt ngày bận tâm như vậy.”

Văn Tư Hoàn vui vẻ, vừa vặn vòi sen vừa cảm khái: “Chẳng trách ngay cả loại người không nhận người thân như Văn Gia Xương mà lại coi em như con gái. Anh vốn tưởng ông ta giả vờ, nhưng có lẽ một nửa trái tim của ông ta thật sự thích em. Một nửa còn lại thì không phải nguyên nhân do em. Ông ta lừa bố em nên chột dạ, bắt buộc phải đề phòng em mà thôi.”

Nhắc đến bố cô, vẻ mặt của Ninh Hảo bỗng trở nên nghiêm túc: “Có một chuyện anh nhất định phải giữ kín miệng. Nhắc đến Tống Vân Khai, anh cứ nói mình quen biết khi còn đi học, đừng nói em cũng quen. Quan hệ của Tống Vân Khai và An Tịnh Vũ thân thiết là điều mà rất nhiều người biết. Văn Gia Xương không ngốc, chỉ cần động não sẽ nghĩ ngay đến thôi. Em và An Tịnh Vũ có quan hệ chặt chẽ, càng là át chủ bài như vậy thì càng không thể bại lộ quá sớm.”

“Quan hệ chặt chẽ? Vậy anh phải ghen tị rồi.” Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa nhưng lại đúng lúc anh mất tập trung, thử nước vòi sen mà lại cầm ngược đầu vòi, van nước mở ra khiến nước bắn thẳng vào người anh, từ đầu đến chân ướt như chuột lột, khiến anh trông rất giống vẻ suy sụp trong lòng.

Ninh Hảo vô tư cười anh ngốc nghếch, lấy khăn lông trên giá giúp anh lau sơ, cuối cùng ném khăn lông vào người anh: “Anh đi tắm trước đi.”

Chuyện bất ngờ này đã làm rối kế hoạch.

Trước giờ Văn Tư Hoàn không thích kế hoạch bị đảo lộn, nhưng hôm nay anh rất thấp thỏm.

Lúc thì lo lắng điều hòa làm ấm chậm, một mình Ninh Hảo ngồi trong phòng sẽ bị lạnh. Lúc thì buồn rầu vì không chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, làm món ăn cô thích, không kịp thì lại phải ăn tạm đồ ăn bên ngoài…

Anh tắm táp qua loa, sau đó chợt ý thức được những chuyện này không đáng để thấp thỏm lo lắng, mà còn có nguyên nhân khác nguy hiểm hơn.

Ninh Hảo nghe thấy tiếng nước thì biết anh sắp ra rồi, cô ở trong phòng ngủ gọi anh: “Văn Tư Hoàn, anh lại đây một chút.”

Giọng điệu dịu dàng hệt như thường ngày, nhưng nghe rất mang tính đe dọa, anh hơi ngẩn người.

Khi anh bước vào phòng mới phát hiện, không phải ảo giác.

Trên bàn đang đặt một túi đựng đàn guitar.

Ninh Hảo bình tĩnh ngồi trước bàn: “Anh giải thích với em xem nào, tại sao đàn guitar của em lại ở trong tủ quần áo của anh?”