Bị Lý Thừa Dật gây rối như vậy, cuộc họp không thể tiến hành được nữa.
Mặc dù anh ta phát điên vì một chuyện nhỏ không có nguyên do, nhưng cấp dưới nhìn lại thấy như anh ta đang ra oai với cô. Nếu giờ cô lại dùng trạng thái nhếch nhác, hốt hoảng này giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc thì trông yếu đuối quá rồi. Mọi người đều biết xem xét tình hình, sau này khi cô và Lý Thừa Dật xảy ra bất đồng, họ đều sẽ ngả về phía mạnh hơn.
Ninh Hảo quyết định xách túi đi về.
Dù sao đây cũng là chuyện lớn của công ty, việc anh ta chỉ tay mắng chửi tổng giám đốc dự án nhanh chóng lan khắp công ty, rất nhiều người nhìn thấy cô đi về, đều không đoán ra được kết quả cuộc chiến giữa hai người.
Không còn nơi nào khác khiến cô cảm thấy an toàn nữa, cô cũng không muốn để bố mẹ lo lắng hay gây thêm phiền phức cho bạn bè.
Cô lái xe đến Đông Thành, chui vào căn chung cư của Văn Tư Hoàn. Cô nằm trên giường suy nghĩ đối sách tiếp theo.
Lấy lui làm tiến có lẽ cũng dùng được, đẩy một số việc cho Lý Thừa Dật. Lúc anh ta bận rộn với công việc sẽ không còn thời gian phát điên với cô nữa. Bây giờ đều do sống quá sung sướng nên mới như vậy.
Ninh Hảo sợ hãi sờ cổ mình, nơi đó vẫn còn hơi nhói đau, lúc nuốt nước bọt và nói chuyện đều không thoải mái, như có thứ gì đó chặn bên trong vậy. Cô nhìn lại mình, cảm xúc bỗng trở nên yếu đuối, không kìm được mà gửi tin cho Văn Tư Hoàn: [Em đang ở chung cư của anh, nếu giờ anh không bận, có thể về với em không?]
Dựa vào kiểu yêu đương mù quáng của Văn Tư Hoàn, nhận được tin nhắn như vậy làm sao bận việc được nữa.
Mười phút sau anh đã về tới chung cư.
Rõ ràng bốn tiếng trước mới tách nhau ra, Văn Tư Hoàn cho rằng cô cũng nhớ anh, bắt đầu dính người rồi, nên suốt quãng đường trở về tâm trạng rất vui vẻ, không hề nghĩ đến việc cô đã xảy ra chuyện.
Khi vào đến cửa rồi trông thấy vết bầm tím trên cổ cô, anh không cười được nữa.
Phản ứng đầu tiên là muốn lao đến công ty đấm Lý Thừa Dật một trận.
Ninh Hảo không tiện nói lớn tiếng, chỉ cố gắng xua tay, ôm lấy hông anh: “Em muốn ôm anh một lúc.”
Văn Tư Hoàn hết cách, không thể thoát thân được nên chỉ đành vỗ về cô trước, anh ôm cô lên.
Cổ họng cô hơi khàn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bị chó cắn một cái, lẽ nào còn đi cắn lại chó à? Em có cách trị anh ta, anh đừng lo lắng.”
Anh thở dài và hỏi: “Tại sao lần này lại phát điên nữa? Chỉ vì anh ta đến Cẩm Hồ Uyển nhưng không tìm được em, hay là mượn đề tài để kiếm chuyện?”
“Anh ta cho rằng em đến tìm anh, mà đoán cũng đúng. Anh ta không rảnh rỗi đến mức mượn đề tài để kiếm chuyện đâu.” Ninh Hảo nói, cô vẫn cảm thấy hành vi của người này độc tài đến hoang đường, cô chỉ đi tìm chồng mình mà anh ta đã phát điên, nhưng anh ta vẫn còn người vợ đang mang thai ở nhà đó.
Văn Tư Hoàn suy nghĩ một lúc, ngồi thẳng lên, nhìn cô bằng ánh mắt trịnh trọng và nói: “Hay là từ bỏ Vân Thượng đi. Vốn dĩ nó đã thành đống đổ nát rồi, anh thấy em cũng vất vả, cược mạng với bọn họ không đáng chút nào. Tiền lời mà anh nhận được không ít, đủ để mua nhà rồi. Em thích biệt thự hay nhà một tầng đều được. Hai chúng ta sống yên ổn qua ngày tháng được không?”
Ninh Hảo không tỏ rõ ý kiến, cô bật cười: “Có tiền đừng tiêu lung tung không phải câu anh nói à? Hiện giờ sự nghiệp của chúng ta vẫn chưa chắc chắn, còn hơi sớm khi suy xét đến việc ổn định cuộc sống. Bây giờ mua nhà ở Đông Thành, trong vòng năm năm nếu công ty dọn đến khu vực khác, chuyển nhà phải nộp rất nhiều thuế. Chi bằng anh dùng số tiền này đổi một căn nhà tốt hơn cho mẹ anh trước đi. Khu dân cư bà đang ở hiện nay cũ kỹ quá rồi, còn không có thang máy.”
Văn Tư Hoàn gật đầu: “Anh biết, chuyện này anh cũng suy nghĩ đến rồi.”
“Để bà chuyển đến nơi giao thông thuận tiện, gần bệnh viện đi. Người già đều phải suy nghĩ đến những chuyện này. Có điều, cũng đừng gần anh quá, anh hiểu mà.” Cô nở nụ cười gian xảo.
Văn Tư Hoàn cười theo: “Điều này bà vẫn ổn, ngoại trừ đòi tiền, bà rất ít khi làm phiền anh, những chuyện vặt vãnh trong nhà chỉ đi làm phiền chị anh, nhúng tay vào gia đình của hai người họ cũng nhiều hơn, hình như bà rất e ngại anh.”
“Có tiền nhớ đưa chị hai một ít. Lúc mẹ anh bệnh, là chị hai bỏ việc học lên nghiên cứu sinh để chăm sóc cho bà, giúp anh chia sẻ trách nhiệm, cho anh có cơ hội học sâu hơn, nên anh mới có được ngày hôm nay.”
“Ừ, những chuyện này anh có tính toán trong lòng.” Anh nắm tay cô: “Em đừng suốt ngày suy nghĩ cho người khác nữa, phải nghĩ đến mình nhiều hơn. Tiền anh kiếm ra chủ yếu là để em tiêu.”
“Vậy anh mua một chiếc xe cho bản thân…”
“Sao lại nói đến anh rồi?”
“Anh mua xe rồi, đưa Mercedes-Benz cho em. Em lái quen rồi, muốn lái nó.”
“Anh mua xe mới cho em.”
“Không cần đâu. Anh nên mua xe mới, chiếc xe này với anh mà nói quá thấp bé rồi, con gái lái thì vừa vặn. Em cảm thấy anh mua SUV đi. Lúc trước anh lái chiếc xe kia của Tống Vân Khai không tồi đâu, không đến mức phải khuỵu chân khi xuống xe.”
Anh cười rộ lên, trong lòng cảm động, thường ngày Ninh Hảo quan sát anh rất tỉ mỉ.
Ánh mắt của anh nhìn vào cổ cô, vô cùng đau lòng. Người phụ nữ tốt như vậy lại xui xẻo gặp phải tên khốn nạn như Lý Thừa Dật.
Anh còn muốn khuyên cô từ bỏ Vân Thượng, nhưng cô không nghe, chỉ đành bỏ qua chủ đề này.
Văn Tư Hoàn thầm nghĩ, Ninh Hảo chắc chắn sẽ không đồng ý, nên anh không thương lượng với cô nữa.
Anh không thể lộ mặt, chỉ cần tìm hai người mà Lý Thừa Dật không quen biết đánh anh ta một trận, nhưng đừng đánh dữ quá, đánh gãy chân khiến anh ta không thể đi lại bình thường, không bắt nạt nổi Ninh Hảo là được.
Tổn thương gân cốt phải dưỡng thương trăm ngày, đợi chân Lý Thừa Dật khỏi thì đánh thêm trận nữa. Không phiền, cứ thế mà làm.
À, tay phải của anh ta bóp cổ Ninh Hảo, vậy thì nó cũng phải bị gãy.
Bên này anh vừa mới suy nghĩ ra đối sách, bên kia Ninh Hảo đã nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
Lý Lộ Vân gọi qua, nói năng không rõ ràng: “Hảo Hảo, con ở thành phố phải không? Con có thể đến đồn cảnh sát ở đường Thiên Tế bảo lãnh Thừa Dật không? Thằng bé bị bắt giam rồi.”
“Hả? Tại sao lại bắt anh ấy?” Ninh Hảo nhướn mày, cô cảm thấy dì Vân nói giảm nói tránh từ “bắt giam” này hơi ảo diệu, không lẽ nào gây chuyện bị bắt rồi đấy chứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lần trước ở Tứ Thành không phải thằng bé bị giam bằng lái sao? Hôm qua thằng bé lái xe trên đường còn bị chụp được lái xe quá tốc độ. Cảnh sát giao thông nhận được thông báo nên nó đã bị tạm giam rồi. Người ta thông báo với Tiểu Uông phải giam mười lăm ngày. Mẹ đã đánh tiếng với chú Ngụy làm ở đội cảnh sát giao thông, lần này không giam nữa, nếu con đang ở thành phố thì đến đồn cảnh sát một chuyến, bảo lãnh thằng bé về đi.”
Quả báo nhãn tiền, Ninh Hảo rất khó để không bật cười.
Lý Lộ Vân ngượng ngùng nói: “Ờ… Thôi để mẹ đi một chuyến vậy. Dù sao nhờ đội trưởng Ngụy làm việc, người ta lại không phải người hầu của nhà chúng ta, vẫn phải người trong nhà cảm ơn trực tiếp sẽ hay hơn. Để mẹ đi cho, không sao cả, con bận việc của mình đi.”
Lý Lộ Vân gọi tài xế, vội vàng ra cửa. Uông Liễm tiễn bà ta xuống lầu, bị khuyên “phụ nữ có thai thì cố gắng bớt ra ngoài” để giữ ở nhà. Quá trình này khiến việc ra ngoài chậm trễ vài phút ở cầu thang.
Văn Gia Xương gặp khách ở sảnh trước, chú tư đến nhà yêu cầu muốn được trở về công ty phục chức, hai người họ đang nói chuyện với nhau.
Văn Gia Xương nhìn thấy Lý Lộ Vân và tài xế thì hỏi bà ta: “Em mặc nghiêm chỉnh như vậy, đi đâu thế?”
Lý Lộ Vân thấy có người ngoài, không muốn nói chuyện xấu trong nhà, nên ậm à ậm ờ: “Em vào trung tâm thành phố.”
Uông Liễm thì lại vui mừng khi người gặp họa, nào nghĩ đến việc giữ thể diện cho Lý Thừa Dật, cô ta tùy tiện vén nắp lên tố cáo: “Bố, Thừa Dật lái xe không có bằng lái, còn vượt quá tốc độ, bị bắt giam rồi ạ. Mẹ đi đón anh ấy về.”
“Cái gì?”
Lý Lộ Vân thấy Văn Gia Xương lại tức giận, hoảng sợ đến suýt khóc: “Ôi chao, sao con không có mắt nhìn như vậy chứ. Hiện giờ bố không thể tức giận, không kích động được.”
“Em đừng quản anh, quản tốt con trai em đi.” Văn Gia Xương xị mặt, chỉ vào Lý Lộ Vân: “Em muốn anh không tức giận thì đừng đi, để nó ở trong đó hai ngày kiểm điểm lại. Lần trước lái xe quá tốc độ đâm người ta suýt mất mạng còn chưa rút ra được kinh nghiệm, giờ mới được bao lâu mà đã ngựa quen đường cũ rồi?”
Lý Lộ Vân khó xử nói: “Cho thằng bé kiểm điểm ở nhà đi, nó chưa từng phải chịu khổ, ở trong đó vất vả biết mấy. Anh thật là… Sao lòng dạ cứng rắn như thế chứ.”
Văn Gia Xương lạnh lùng nói: “Em mềm lòng chiều nó. Đến lúc chiều hư rồi, những tật xấu này hại chết nó thì em chỉ có khóc thôi. Em có mỗi thằng bé là con trai thôi đó, tự suy nghĩ đi.”
Lý Lộ Vân muốn khóc mà không khóc được, bà ta cũng cảm thấy Văn Gia Xương nói có lý, phải để thằng bé chê mạng sống dài quá này bị dạy dỗ mới được. Bà ta không dám chống đối với Văn Gia Xương, sau khi suy đi tính lại, bà ta ủ rũ mặt mày ngồi xuống.
Chú tư thấy chuyện vui này thì nói năng quái gở: “Ôi trời, đám trẻ hiện nay bốc đồng quá. Anh, em từng nói với anh rồi đúng chứ, còn trẻ chưa gặp trắc trở mà đã ngồi lên vị trí cao sẽ không biết nặng nhẹ. Chơi đùa mất công ty là chuyện nhỏ, chơi mất mạng mình mới là chuyện lớn đó.”
Câu nói này Văn Gia Xương không thích nghe chút nào.
Ông ta dạy dỗ con cái như thế nào là chuyện của ông ta, chưa đến lượt một người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Em tư, em đừng nói lời này nữa, anh biết ý của em.” Văn Gia Xương nói toạc ra: “Bây giờ em muốn quay về vẫn chưa phải lúc, em cứ nghe theo sự sắp xếp của anh đi. Bây giờ công trình không phải trọng điểm, duy trì vốn mới là quan trọng. Phát súng đầu tiên của dinh thự Vân Lĩnh bắn rất tốt, nhưng trước mắt lại mắc phải việc mảnh đất phía bắc đường Phúc Lĩnh Đông vẫn chưa được nghiệm thu, còn phải nhờ vào Ninh Hảo ra tay, marketing, quan hệ công chúng gì đó liên quan đến nhau, nói thật đây không phải sở trường của em. Em đừng nôn nóng, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi, làm phẫu thuật xong thì phải giữ sức khỏe cho tốt. Nếu không em nhìn anh bây giờ đi, không có sức khỏe thì chẳng nói gì được cả, có lòng lại không đủ sức.”
Ông ta nói có lý có tình.
Chú tư bị ngăn cản quay lại công ty lần nữa.
Ông ta không tìm được điểm nào để phản bác, thầm nghĩ mảnh đất phía bắc kia cũng sắp mở bán sớm rồi, để Ninh Hảo giải quyết hết đống phiền phức không hẳn là chuyện không tốt.
*
Trước giờ cơm tối, Ninh Hảo trở về Vụ Tùng Viện, cố ý đổi sang áo thun cổ rộng rồi xuống lầu ăn cơm. Cô ngồi vào bàn muộn, những người khác tưởng cô lại không ở nhà ăn cơm nên đang ăn rồi.
Văn Gia Xương thấy bây giờ cô mới xuống thì bảo cô mau ngồi vào bàn.
Ninh Hảo liếc nhìn một vòng, chỉ không nhìn thấy Lý Thừa Dật, cô đoán anh ta chắc không phải kiểu người điên cuồng làm việc, vừa mới được thả ra đã lập tức trở về công ty: “Mẹ, anh hai đâu ạ? Không phải mẹ nói đi bảo lãnh anh ấy sao ạ?”
Lý Lộ Vân bất lực nhìn Văn Gia Xương một cái, lẩm bẩm: “Bố con không cho đi, muốn để thằng bé ở trong đó hai ngày cho nhớ đời.”
Ánh mắt của Văn Gia Xương tập trung vào món ăn, không quan tâm hai người, ý là ai cũng đừng khuyên.
Ninh Hảo không khuyên, vùi đầu vào ăn hai miếng cơm rồi dừng lại nói: “Bố, đúng lúc con có việc muốn thương lượng với bố.”
Văn Gia Xương ngẩng đầu, yên lặng chờ đợi cô nói tiếp.
“Công việc thi công mảnh đất phía bắc đường Phúc Lĩnh Đông đã bước vào quỹ đạo rồi, giám đốc phòng công trình cũng tháo vát, tạm thời bọn họ có thể vận hành ổn định. Bố xem, có phải nên để anh cả kiếm một giám đốc dự án mới vào tiếp tay không?”
Văn Gia Xương ngẩn người, gãi đầu khó hiểu: “Ý con là con muốn thoát ra, để người khác đảm nhận?”
Ninh Hảo gật đầu, thản nhiên nói: “Lúc đầu bố không để con phụ trách toàn bộ mà chia ra một nửa, con hiểu được là bố muốn để anh cả học cách chọn người và dùng người. Mặc dù lần đầu tiên lựa chọn không lý tưởng, nhưng cũng không thể vì một lần thất bại mà hoàn toàn từ bỏ được. Người phải tiếp quản cả công ty là anh cả, không phải con. Cuối cùng anh ấy bắt buộc phải học làm quen với tuyến công trình, biết đào tạo người của mình như thế nào chứ không phải lừa đảo. Bố cho anh ấy thêm vài cơ hội luyện tập đi. Sàn bất động sản của phòng công trình đã xây dựng xong rồi, chuyện lớn như trước kia chắc sẽ không xuất hiện nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Văn Gia Xương nghe xong thì thở dài, cảm thán bản thân có cái nhìn hạn hẹp, còn không bằng một cô nhóc.
Lúc đầu ông ta đồng ý chia mảnh đất phía nam Giang Lăng thành hai phần là muốn Lý Thừa Dật kiểm soát một nửa, chờ mảnh đất của Ninh Hảo không vận hành được nữa thì tiếp quản toàn bộ. Ông ta không yên tâm giao việc cho Ninh Hảo làm là vì đề phòng Ninh Vĩnh Vinh ở phía sau gài bẫy mình. Kết quả, đến ngày hôm nay mọi chuyện phát triển hoàn toàn ngược lại. Ninh Vĩnh Vinh chưa từng gây chuyện với ông ta, có lẽ người ta không hề muốn quan tâm đến ông ta.
Mọi người đều đang tranh quyền đoạt lợi, chỉ có Ninh Hảo nhường quyền lực trong tay ra, suy nghĩ cho toàn cục.
Văn Gia Xương hơi bất ngờ, giọng điệu nặng nề: “Đúng, con suy nghĩ đúng lắm. Cơ thể của bố đã không còn khỏe nữa rồi, nhân lúc đầu óc còn minh mẫn, phải nhanh chóng dẫn dắt thằng bé.”
Lý Lộ Vân lập tức nói: “Vậy tối nay có cần em đi đón thằng bé về không, công việc quan trọng mà.”
Văn Gia Xương nhướn mày, cãi lại bà ta: “Em còn chiều để nó tiếp tục ngông cuồng thì con người nó sẽ hỏng thật đó.”
Lý Lộ Vân không lên tiếng, than ngắn thở dài, không còn tâm trạng ăn cơm nữa. Bà ta nước mắt trực trào nhìn sang, để ý đến cổ của Ninh Hảo thì tò mò hỏi: “Hảo Hảo, cổ con sao thế? Dị ứng à?”
“Ưm…” Ninh Hảo giả vờ ậm ờ, nhìn sắc mặt của Văn Gia Xương.
Vốn dĩ Văn Gia Xương không để ý, nhưng khi thấy phản ứng bất thường này của cô thì cảm thấy kỳ lạ. Ông ta nhìn lên cổ cô, vết thương rất rõ ràng!
“Hả? Là ai đánh con?” Văn Gia Xương bày ra uy nghiêm của bậc phụ huynh: “Giờ nhà chúng ta bị sao vậy? Ngay cả bạo lực gia đình cũng có luôn rồi!”
Ông ta có hai người con gái, mà bữa cơm hôm nay hai người con rể đều có mặt, nếu không xử lý nghiêm khắc chuyện này, về sau con gái ông ta cũng sẽ bị thiệt thòi.
Ninh Hảo muốn nói lại thôi, cô hạ thấp âm lượng: “Bố, không phải bạo lực gia đình, là anh cả bóp cổ con ạ. Bởi vì dự án ở Tứ Thành ngừng toàn bộ, con nôn nóng quá nên mới giục anh ấy, anh ấy bị hối thúc quá nên…”
Văn Gia Xương chỉ vào Ninh Hảo, rồi chất vấn Lý Lộ Vân: “Nhìn con trai em nè.”
“Thằng bé áp lực lớn quá…” Lý Lộ Vân nhức đầu đỡ trán, không thể cứu vãn được tình hình, sao còn đụng trúng họng súng thế này.
Uông Liễm chỉ lo hóng chuyện, lượng thông tin quá lớn nên vẫn chưa lo đến việc ghen tuông. Cô ta nhìn mảng bầm tím trên người Ninh Hảo, trong đầu đều là “ôi trời”, nghĩ đến Lý Thừa Dật thật sự có hơi bạo lực, sau này đánh nhau phải chú ý bảo vệ, không thể chơi liều với anh ta, phải dùng kỹ xảo.
Văn Gia Xương vẫn nhớ việc chính, bèn gọi tên Uông Liễm: “Tiểu Uông à, bố con có từng nói với con tại sao khoản vay nợ ở Tứ Thành đến bây giờ vẫn chưa có hay không?”
Uông Liễm ngồi ngay ngắn: “Bố ạ, ông ấy cũng hết cách, mấy tháng nay ngân hàng kiểm tra nghiêm ngặt các khoản nợ xấu lúc trước, phái một tổ kiểm tra tới. Ông ấy không dám đưa tiền ra ngoài trong thời điểm quan trọng này, cố gắng tránh bị điều tra.”
Văn Gia Xương hết đường xoay sở, đập tiền vào mua đất rồi, nhưng tiền vay lại nhất thời chưa có, vốn đã đặt ra hết, không thể tính toán từ bên này thì đành phải gom tiền từ nơi khác.
Tình cảnh khó khăn này, đáng ra Lý Thừa Dật phải đi giải quyết vấn đề, cho dù là đi tìm tài trợ tư nhân thì cũng nên đưa ra được cách giải quyết cụ thể rồi, chứ không phải phóng xe, đánh người.
Văn Gia Xương thở dài, đều do ông ta cho anh ta quá nhiều tự tin. Anh ta chưa từng lo lắng chức vị tổng giám đốc sẽ bị người khác thay thế nên mới không biết trân trọng như vậy.
Văn Gia Xương đặt đũa xuống, rồi nói với Văn Địch Phú: “Bây giờ thông báo với toàn bộ sàn bất động sản, Ninh Hảo sẽ đảm nhận chức tổng giám đốc, đại diện quản lý phòng công trình. Lý Thừa Dật đảm nhận chức giám đốc phòng phát triển đầu tư.”
“Hả?” Lý Lộ Vân ngạc nhiên, mất bình tĩnh ngay tại chỗ.
Uông Liễm cũng há hốc miệng, trong đầu lại lướt qua một đống bình luận.
Sự chuyển biến này đến cả bản thân Ninh Hảo cũng không ngờ tới, nhưng cô biết được ý định của Văn Gia Xương, đương nhiên không phải vì muốn cô ngồi vững trên chức vị tổng giám đốc, chỉ là muốn cổ vũ Lý Thừa Dật. Nhưng cho dù là vậy cũng coi như niềm vui bất ngờ rồi. Hôm nay cả công ty đều biết cô và Lý Thừa Dật xảy ra mâu thuẫn, buổi tối thì điều chỉnh nhân sự, nhìn vào giống như cô thắng vậy. Người bên dưới gió chiều nào theo chiều đó, tương lai sẽ không còn là Lý Thừa Dật chiếm ưu thế, bày ra cạm bẫy nữa.
Văn Gia Xương không quan tâm đến vợ và con dâu, tiếp tục bàn bạc với Ninh Hảo: “Dự án ở Tứ Thành cũng dừng rồi, giữ dự án phía nam Giang Lăng trước đã. Bây giờ còn chỗ nào có thể thu được tiền không? Tính toán cho rõ, nhất định phải giữ được dự án phía nam Giang Lăng.”
“Bên quản lý nhà đất có tiền vào. Ngoài ra, con đề nghị tạm dừng dự án Thái Hòa Thành ở Minh Châu, trước mắt nhà phải bàn giao đã hoàn thành, đang xây dựng nhà trẻ và lắp đặt trang thiết bị, trong khoảng thời gian ngắn chỉ ra chứ không vào. Chi bằng giữ lại chút tiền trên sổ sách.” Ninh Hảo nói.
“Cứ làm theo con nói.” Văn Gia Xương bổ sung: “Dự án Thái Hóa Thành mở bán đợt tiếp theo quá tệ, có cách giải quyết nào không?”
Ninh Hảo nói: “Dù sao trước kia đã xảy ra đình công, còn gây chuyện, suýt trở thành mớ lộn xộn nên những người mua nhà đương nhiên sẽ có suy xét.”
“Có suy xét gì! Nhà cũng sắp xây xong rồi.” Văn Gia Xương ra lệnh: “Bảo Cốc Vũ đến Minh Châu một chuyến, không bán được một trăm căn thì đừng trở về.”
Ninh Hảo khó xử nói: “Bố, hay là bố nói với cô nhỏ đi ạ, chuyện này con không nói được.”
“Ừ, để bố nói.” Ông ta suy nghĩ tiếp, rồi lại nhướn mày: “Hả? Sao không nói được, tổng giám đốc để làm cảnh à? Thừa Dật không rõ chức trách của mình, để nó tỉnh táo lại đi.”
Sau khi giải quyết xong khó khăn của công ty, chủ đề nói chuyện quay lại chỗ Lý Thừa Dật. Văn Gia Xương lên tiếng: “Giám đốc phòng đầu tư không giải quyết được vấn đề vốn, vậy thì nó đừng làm nữa.”
Sự uy hiếp này có một nửa là nói cho Uông Liễm nghe.
Lý Lộ Vân cảm thấy ấm ức thay anh ta: “Anh cho thằng bé ngồi trong trại tạm giam, sao nó giải quyết được vấn đề vốn chứ.”