Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 9



Văn Tư Hoàn dừng xe ở chỗ đậu công cộng của Cẩm Hồ Uyển, còn phải đi một đoạn nữa mới tới tòa nhà của Ninh Hảo.

Ninh Hảo tháo dây an toàn, bước xuống đứng bên cạnh xe trước.

Anh đi xuống, đứng ở bên chỗ ghế lái nói: “Tôi đưa cậu đến cửa tòa nhà.”

Ninh Hảo mỉm cười như chị gái tiếp tân: “Không cần đâu, không phải vừa rồi cậu nghe điện thoại phải nhanh về xử lý vấn đề à?”

Hóa ra cô ở bên cạnh nghe được mấy câu, Văn Tư Hoàn cảm thấy ngại ngùng: “Là đồng nghiệp. Không sao, cũng không gấp một hai phút này.”

Ninh Hảo mỉm cười xua tay: “Đừng khách sáo, đây là nhà tôi đó. Cậu mau về đi, đừng lái xe nhanh, chú ý an toàn.”

Nếu còn cãi qua cãi lại việc đưa hay không, giống như việc đẩy đưa lì xì lúc Tết, cảm thấy càng xa lạ hơn.

Thế là anh không kiên trì nữa, chào tạm biệt xong thì lái xe rời đi dưới ánh nhìn của cô.

Ninh Hảo đứng im tại chỗ vài giây, cho đến khi xe biến mất ở cuối con đường.

Cô nhớ đến suy đoán của Lục Chiêu Chiêu. Không quan tâm anh tốt hay xấu, trước khi kết hôn cô quả thực ngây thơ mànghĩ như vậy.

Cô tự có cách giải quyết người xấu, nhưng anh tốt đến bất ngờ, ngược lại khiến người ta cảm thấy áy náy. Anh không sai, chỉ vì anh họ Văn nên bỗng dưng trở thành công cụ, cô cũng chỉ có thể thể hiện thái độ vui vẻ, thân thiện với anh mà thôi.

Có điều, Ninh Hảo quay đầu, vừa đi vừa nghĩ.

Vốn dĩ trên thế giới này có thể kết hôn với người mình yêu rất ít, mỗi năm có đến mấy triệu người ly hôn. Trong hôn nhân, chuyển từ người yêu thành kẻ thù, ra tay mạnh mẽ cũng không ít. Cô và Văn Tư Hoàn có thể tôn trọng nhau như vậy đã coi như may mắn lắm rồi.

Vào lúc cô đang an ủi chính mình, bỗng nhiên cánh tay bị ngoại lực kéo mạnh một cái.

Ninh Hảo ngạc nhiên, ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt cô chính là nụ cười như ánh mặt trời rạng rỡ của Lý Thừa Dật, lúc này cô mới biết sức mạnh đến từ đâu.

Chỉ là sức mạnh này không hề dừng lại đúng lúc, dựa theo quán tính, anh ta dường như muốn kéo cô ôm vào lòng.

Phản xạ có điều kiện không thể lừa người khác được, cô lùi về sau theo bản năng.

Hình thành khung cảnh đang đấu vật với anh ta, sự gượng gạo ập đến.

Anh ta vẫn kéo cô, không buông ra. Anh ta hơi nghiêng đầu, dường như không hiểu được tại sao cô lại phản kháng sự thân mật này.

Ninh Hảo không muốn bản thân chịu ấm ức, nhưng buộc phải hóa giải sự ngượng ngùng.

Cô chỉ đành cười ha ha, xoay tay, lời nói có chút oán trách làm nũng: “Anh điên à? Lỡ như người ta quên gì đó, quay xe lại thì sao!”

Lý Thừa Dật tóm được lỗi sai của cô, cuối cùng đã buông tay, xoa mái tóc trên trán cô: “Em bị ngốc phải không! Muốn quay lại cũng không thể đi con đường cũ được, phải đi một vòng lớn từ lối vào đó!”

“Cho nên đừng đứng ở đây nữa.” Ninh Hảo kéo cánh tay của anh ta đi về phía trước: “Để hàng xóm nhìn thấy cũng không tốt, lời đồn sẽ bị lan truyền ra ngoài.”

Lý Thừa Dật vui vẻ đi theo, vừa đi vừa dùng ngón tay dài nghịch mái tóc của cô: “Giả mới tính là lời đồn, thật thì gọi là lời khai của nhân chứng. Vốn dĩ em lăng nhăng mà, tiễn một người đàn ông đi, người đàn ông khác lại đến. Lần trước, đồng nghiệp em dẫn về nhà cũng là đàn ông. Chậc chậc!”

Ninh Hảo buông tay anh ta: “Vậy anh đừng đụng vào em. Em kết hôn rồi.”

Một câu nói khiến bầu không khí trở nên kích động.

Trong nháy mắt, Lý Thừa Dật trở nên yên lặng, vẻ mặt nặng nề: “Nó đụng vào em rồi?”

“Tay cậu ấy đâu có khuyết tật như anh chứ.” Ninh Hảo trừng mắt với anh ta, hoàn toàn không hiểu ý thật sự của anh ta.

Lý Thừa Dật nghẹn họng vài giây, suy đoán người chồng trên danh nghĩa kia vẫn còn xa cách với cô. Anh ta cố gắng đè nén cảm xúc, lại đổi thành nụ cười, đuổi theo đi sánh vai với cô.

Ninh Hảo vừa một hỏi một trả lời đối phó với anh ta, vừa suy ngẫm về phát hiện mới. Hai anh em bọn họ có vẻ ngoài không hề giống nhau.

Nụ cười của Lý Thừa Dật là tuổi trẻ đầy sức sống, không có sương mù. Còn Văn Tư Hoàn luôn cười như không cười, bên trong dường như chất chứa sự chế nhạo, khiến người ta không đoán được, vẻ đùa bỡn với đời.

Lý Thừa Dật giống mẹ của mình, khuôn mặt ngắn và nhỏ, lúc cười lên trông kiêu ngạo và cố chấp, lại hăng hái, trời sinh thu hút người khác.

Phần xương lông mày và hốc mắt sâu của Văn Tư Hoàn giống Văn Gia Xương.

Đôi mắt và hình dạng đôi môi của Văn Gia Xương trông hơi giống phụ nữ, hoặc là nói, mang theo sự đào hoa. Lý Thừa Dật di truyền hai điểm này, nhưng Văn Tư Hoàn thì không. Đường nét của anh ấn tượng, ngũ quan góc cạnh, đẹp trai và rất có khí chất, có lẽ cũng có một phần giống mẹ mình.

Nhìn thoáng qua thì thấy Văn Tư Hoàn trông giống Văn Gia Xương hơn.



Đây là một điểm mạnh, cô từng nghe lý thuyết về tâm lý học.

Con người có khuynh hướng thích trưởng thành giống người như mình.

Lý Thừa Dật vào cửa thì kêu gào đói bụng, lấy điện thoại ra muốn đặt đồ ăn nhanh, nhưng lại không rõ địa chỉ nhà Ninh Hảo, anh ta dứt khoát ném điện thoại, giục Ninh Hảo đặt món.

“Anh muốn ăn gì? Có món Thượng Hải, món Thái, Tứ Xuyên và cơm hải sản Tây Ban Nha.” Ninh Hảo dựa lưng vào tường, đối mặt với anh ta, mở điện thoại hỏi.

“Món Thái đi.” Lý Thừa Dật cảm thấy vị trí hơi kỳ lạ: “Em cứ đứng làm gì thế? Không mệt à? Qua đây ngồi đi.”

Khu vực sofa không lớn, qua đó ngồi sẽ cách nhau rất gần.


Ninh Hảo chỉ muốn duy trì khoảng cách với anh ta.

Cô đặt món, rồi cất điện thoại đi, tư thế không thay đổi: “Hôm nay em ngồi ở văn phòng nhiều rồi, muốn đứng một lúc.”

“Không đến dự án sao?” Lý Thừa Dật cười, giễu cợt: “Bỏ mặc à, em cũng có lúc lười biếng cơ đấy. Chẳng trách hai hôm trước anh đến công trường tham quan không nhìn thấy em. Anh hỏi em đi đâu, bọn họ nói em xin nghỉ phép đi bệnh viện rồi. Anh còn tưởng em bị bệnh thật.”

Ninh Hảo trả lời nửa thật nửa giả: “Anh tưởng em bị bệnh thật cũng không hỏi thăm em một tiếng, giả tình giả nghĩa biết mấy.”

Lý Thừa Dật cười thẹn thùng: “Anh bị đám sâu rượu ở bộ phận của em chuốc say một ngày một đêm đó!”

Đến lúc này thì đâu phải chỉ có một ngày một đêm.

Lý Thừa Dật không hề quan tâm “sự lên án” của Ninh Hảo. Dựa vào thói quen, anh ta cảm thấy Ninh Hảo sẽ luôn luôn ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng bao dung, không tính toán với anh ta.

Hiện giờ cô thực sự không tính toán so đo nữa, âm thầm chuyển chủ đề: “Ừ, hiện giờ em không còn tràn đầy nhiệt huyết như trước kia nữa. Có tăng ca cũng không được tính lương, không ai nhìn thì em sẽ chuồn đi.”

Lý Thừa Dật nghĩ, đây không giống Ninh Hảo mà anh ta hiểu biết từ nhỏ. Xem ra, hoàn cảnh hiện giờ của cô ở bộ phận thực sự không được tốt, đã bị gạt ra ngoài lề rồi.

Anh ta dò hỏi: “Anh đến công trường là tên mập Tôn Quốc Đống đón tiếp.”

Ninh Hảo nói: “Đó là một tên vô dụng.”

Lý Thừa Dật hiểu ra rồi, có lẽ chính tên mập Tôn này đẩy Ninh Hảo ra.

Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu: “Có khó khăn thì cứ nói, nếu em làm việc mà không thấy vui thì đến Vân Thượng, để anh nói với bố.”

Ninh Hảo cười, cố ý tỏ ra không hiểu, không cho anh ta cơ hội làm anh hùng: “Nếu muốn đến Vân Thượng, em cũng có thể nói với bố anh, đâu phải em không biết ông ấy đâu.”

Quả nhiên Lý Thừa Dật cạn lời, trong lòng còn ngầm chế giễu cô không biết lãng mạn, nghe không hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh ta.

Nhưng ánh mắt nhìn cô lại tăng thêm ý muốn bảo vệ, nhìn đến rung động. Qua một lúc, dường như đã thông qua suy nghĩ kỹ càng, anh ta bỗng đứng dậy đi tới trước mặt cô, khoảng cách gần trong gang tấc.

Vốn dĩ Ninh Hảo còn đang “binh đánh tướng chặn, nước đến đất ngăn (*)” châm biếm anh ta, bỗng nhiên bị kéo gần khoảng cách, khiến cô trở nên căng thẳng.

(*) Binh đánh tướng chặn, nước đến đất ngăn: Bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

Anh ta nói với âm lượng chỉ cô có thể nghe thấy: “Anh định như thế này, tháng Mười trở về thành phố Giang, nếu như thuận lợi thông qua thử thách dự án mới, sẽ không quá lâu đâu, cùng lắm là một năm, bố anh sẽ giao quyền lại cho anh. Đến khi đó, tiền vay cũng đã lấy được từ lâu, anh và Uông Liễm sẽ ở riêng, đề nghị ly hôn.”

Ninh Hảo nín thở, trừng mắt, ngạc nhiên chớp vài cái.

Quả nhiên là tác phong làm việc của Lý Thừa Dật, đối với người vợ có tình cảm, hoặc là không có tình cảm cũng định dùng xong sẽ vứt, trước giờ đều diễn kịch vì lợi ích.

Anh ta cho rằng cô ngạc nhiên bởi vì tình cảm sâu nặng và to gan của mình. Anh ta tiếp tục trần thuật tính khả thi của kế hoạch này: “Uông Liễm rất có cá tính, ở Minh Châu có thể hô mưa gọi gió, nhưng đến thành phố Giang thì cô ta không còn là nhân vật lớn gì nữa, chắc chắn sẽ cảm thấy mất mát và không thích nghi. Cô ta không thể rời khỏi Minh Châu, anh cũng không thể rời khỏi thành phố Giang. Một khi chuyện ở riêng trở thành sự thật, vậy thì tờ giấy kết hôn kia không thể ràng buộc được anh.”


Ninh Hảo thở một hơi, để lộ nụ cười từ tận đáy lòng, cô gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Dường như cô đang vui mừng cho anh ta.

“Em thì sao?” Anh ta hỏi tiếp: “Em có thể ly hôn vì anh không?”

Cô không biết nên nói gì, cô cắn môi, không thể nói được gì cả, chỉ ngẩn người, ngửa đầu nhìn anh ta, giống như lần đầu tiên quen biết.

Anh ta cúi mặt, ánh mắt hai người chạm nhau, rồi lại rơi xuống đôi môi khôi phục hình dáng ban đầu sau khi cắn. Nó rất mềm, lại đàn hồn. Anh ta nghiêng đầu, từ từ lại gần. Trong nháy mắt, cô cũng nhận ra sắp sửa xảy ra chuyện gì, hơi thở trở nên rối loạn.

Vài tiếng chó sủa và tiếng chuông cửa vui tai vang lên, nụ hôn sắp xảy ra bị dừng lại đột ngột, trái tim đập điên cuồng. Ninh Hảo khôi phục lại ý thức, quay mặt đi, khom người ôm lấy Náo Náo đã chạy tới bên này. Chó không hề ngừng lại, chen vào giữa hai người, xông tới trước cửa nhà.



“Chắc là giao đồ ăn.” Ninh Hảo vội vàng đi tới mở cửa.

Lý Thừa Dật bị đóng băng, lúc này mới bắt đầu chuyển động, trong phòng khách lại trở về tiết tấu bận rộn của cuộc sống.

Ninh Hảo lấy đồ ăn quay trở lại, mở túi ra, lấy từng hộp thức ăn đặt lên bàn. Lý Thừa Dật giúp đỡ lần lượt mở nắp hộp ra, tách đôi đũa dùng một lần cho mình, rồi lại tách cho cô. Trong phòng có tiếng ồn, không có tiếng nói chuyện, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi.

Ninh Hảo nhìn anh ta một cái, cô nhận lấy đôi đũa và ngồi xuống gắp thức ăn.

Cô xới cơm vào trong miệng.

Sau khi suy nghĩ kỹ mới lên tiếng: “Anh nói một năm sau sẽ ly hôn, vậy trước khi anh ly hôn, chúng ta hãy giữ khoảng cách trước. Em không muốn nhúng chân vào hôn nhân của người khác.”

Lý Thừa Dật ngừng đũa, nhướng mày: “Hôn nhân của anh cũng được tính là hôn nhân à?”

Ninh Hảo cũng nhướng mày, đôi mắt to tròn hơn anh ta: “Sao lại không tính được chứ?”

Rõ ràng sắc mặt của Lý Thừa Dật trở nên ủ rũ.

Ninh Hảo bình tĩnh nói sự thật: “Nếu mạo hiểm thất bại cũng sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của bố anh đối với anh. Anh chỉ cần biết trong lòng em nghĩ đến anh là được.” Trọng âm rơi vào chữ “trong lòng”.

“Được thôi.” Anh ta vẫn không buông tha, nhấn mạnh: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

“Anh hy vọng em làm thế nào?” Ninh Hảo chậm rãi nói: “Em nghe anh hết.”

Anh ta bừng tỉnh, hóa ra Ninh Hảo do dự là vì không biết rõ suy nghĩ của mình. Anh ta hài lòng nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên là anh hy vọng em và anh ở bên nhau rồi, đồ ngốc.”

*

Lý Thừa Dật nghe Ninh Hảo khuyên nhủ, không còn giở trò con nít, hở tí là chạy đến chỗ cô nữa.

Sóng yên biển lặng một thời gian, đám cưới càng ngày càng gần. Quan hệ của Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn vẫn không mặn không nhạt như thế.

Nhưng cuối tuần này đón Ninh Hảo về nhà, rõ ràng Văn Tư Hoàn đã kiệm lời hơn.

Lần này anh lại nhắc đến chuyện thay đổi thời gian làm tiệc cưới, Ninh Hảo cảm thấy anh có ý dẫn dắt, muốn nhường ngày lành cho đối phương, thế là cô đồng ý rất sảng khoái.

Cô thấy bình thường, chỉ hơi tò mò là điều gì khiến Văn Tư Hoàn thay đổi suy nghĩ.

Hơn nữa, bởi vì khách sạn vẫn còn đón tiếp cuộc họp quan trọng trong tháng Mười một, lịch trình chật kín, ngày duy nhất có thể sắp xếp hôn lễ lại là ngày hợp để mai táng.

Không ngờ anh lại không nói thêm điều gì đã thúc đẩy anh đưa ra quyết định khác thường như vậy. Sau khi Ninh Hảo gật đầu thì câu chuyện này kết thúc tại đây.

Cũng dễ hiểu thôi, bất cứ ai cũng sẽ có lúc cảm xúc trượt dốc.

Thế là Ninh Hảo yên lặng theo anh, không cố ý tìm chủ đề nói chuyện nữa.

Trong xe quá mức yên tĩnh, bất kể âm thanh nhỏ bé nào cũng được phóng lớn.

Ninh Hảo hỏi: “Có thể mở nhạc không?”

Văn Tư Hoàn vừa lái xe vừa liếc nhìn cô một cái, nhấn loa trong xe.

Âm nhạc vang lên, Ninh Hảo rất bất ngờ, là bài hát cô rất thích khi vừa lên đại học.

Ca nhạc có sức quyến rũ như vậy đấy, bài hát thường xuyên nghe, cách nhiều năm nghe lại vẫn có thể nhớ tới tâm trạng năm đó.

Lúc Ninh Hảo vừa lên đại học, lần đầu tiên đến một thành phố xa lạ nên không thích nghi cho lắm, cô vô cùng phiền muộn, u sầu. Bài hát này không uyển chuyển, là một bản hành khúc (*) cảm xúc căng thẳng, tạo một ảo giác hoảng loạn.

(*) Hành khúc: Là một bản nhạc có tiết tấu nhanh, mạnh mẽ. Ban đầu được sáng tác cho quân đội, dùng để cổ vũ ý chí chiến đấu của chiến sĩ. Sau này cũng được người ta dùng biểu đạt sức mạnh tập thể và cùng chung quyết tâm. Thường được biểu diễn trong các buổi diễu hành của quân đội.

Cô lặng lẽ nghe nhạc, mặt quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong thành phố đang đổ mưa lớn, rõ ràng vẫn đang là bốn giờ chiều nhưng bầu trời đã mây đen chằng chịt, bóng tối bao trùm, đám mây hạ thấp, dường như đang ngưng đọng trên nóc xe.

Thác nước lấy trời đất làm tranh vẽ. Trời là tĩnh, đất là động.

Cửa sổ xe gánh lấy sự gột rửa của cơn mưa, nhìn chăm chú vào nó sẽ có ảo giác như được rửa mặt.

Thính giác càng mãnh liệt, khiến người ta liên tưởng đến bầu trời sao của Van Gogh, những suy nghĩ quay cuồng, vô hình bóp chặt hơi thở.

Giống hệt như điềm báo trước của một cuộc chiến căng thẳng.