Âm Thầm Tư Thông

Chương 1



Một tiếng thủy tinh vỡ đến chói tai chợt phá tan đi bầu không khí hài hòa của bữa tiệc tối.

Các vị khách mời ăn mặc sang trọng dần ngưng cuộc trò chuyện của mình lại, dùng ánh mắt tò mò nhìn đến hướng xảy ra âm thanh kia.

Mọi người chỉ thấy phía trong sảnh có một thanh niên đang đứng cúi đầu. Chờ đến khi đối phương ngẩng mặt lên, bọn họ phát hiện cậu thực sự rất trẻ tuổi, nếu nhìn bằng mắt thường cũng tầm mười bảy mười tám tuổi mà thôi.

Dưới chân cậu thanh niên là ly thủy tinh đã chia năm xẻ bảy, dòng rượu đỏ tươi đọng trên sàn như những vết máu chảy uốn lượn, làm bẩn mất đôi giày của cậu.

Cánh tay chộp hụt chiếc ly hãy còn đang cứng đơ giữa không trung, chờ đến khi ý thức được bản thân làm phiền mọi người, gương mặt vốn hốt hoảng tái nhợt đi đôi chút.

Có người nhận ra cậu rồi.

"Cậu ta là.." Mấy chữ sau bật ra vô cùng nhỏ, hàm ý không mấy tốt: "Con riêng nhà họ Sở."

Sở Âm hoảng sợ thu tay về, đứng trong vô vàn ánh mắt hóng hớt, cậu quay sang cầu xin giúp đỡ từ người đàn ông cách mình mấy bước, đó là chồng của cậu - Trần Thiệu Phong, là người duy nhất cậu có thể dựa vào tại nơi này.

Thế nhưng Trần Thiệu Phong dường như sợ mình mất mặt, cho nên không nói gì, chỉ cau mày nhìn cậu.

Tầm mắt Sở Âm chăm chú nhìn vào người có dung mạo xinh đẹp đứng phía sau chồng mình, là nghệ sỹ ký hợp đồng với truyền thông Thiên Ánh vào năm ngoài, dạo thời gian gần đây đang nổi lên, Lý Thụy An.

Truyền thông Thiên Ánh là công ty giải trí có tiếng trong nước, phát triển mạnh mẽ đủ mọi lĩnh vực: truyền hình, kinh tế, giải trí, marketing, nâng đỡ không ít minh tinh lên hạng nhất, bao nhiêu người phải vật lộn mới có được một vị trí nơi đây.

Lý Thụy An có thể được như ngày hôm nay, ắt không thể thiếu đến duyên với khán giả, nhưng sự hỗ trợ lớn nhất chính là bám víu vào Trần Thiệu Phong - người có tiếng nói trong Thiên Ánh đi đường tắt, bỏ qua hết quanh co, địa vị hiện tại có thể so với người phải phấn đấu mười năm.

Ban nãy Sở Âm đang cầm ly rượu trên tay vô cùng bình thường, nếu không phải Lý Thụy An "vô tình" đụng cậu, thì sao cậu có thể tuột tay làm rơi chứ?

Hơn nửa ly rượu đỏ lạnh lẽo đổ vào chiếc áo vest của Sở Âm, vải vóc ướt sũng, cảm giác man mát dán sát vào da thịt khiến cậu không nhịn được rùng mình một cái.

Tiếng bàn luận xung quanh ngày một hăng say, Trần Thiệu Phong nhíu mày chặt hơn, rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng: "Em đang làm trò gì vậy?"

Tiệc tối này tổ chức mừng hầm rượu mới mở tại Hải Thị, tiệc rượu như này nhiều như sao trên trời, không tính là long trọng mấy.

Nữ doanh nhân - chủ tiệc rượu này hơn bốn mươi, có lẽ là do không muốn làm hỏng bầu không khí buổi tiệc, cũng cảm thấy Sở Âm lâm vào thế khó xử, bèn đi đến cười tươi giải vây: "Không sao cả, để tôi kêu người dẫn cậu Sở đi nghỉ ngơi thay quần áo nhé."

Vẻ mặt Trần Thiệu Phong vẫn vô cùng khó coi, Lý Thụy An đúng lúc giả vờ hiểu chuyện khéo léo: "Thiệu Phong, em muốn đi dạo trang viên, anh đi cùng em được không?"

Một trận sóng gió cứ vậy mà qua, mọi người ngầm hiểu ý mà tiếp tục chuyện đang dở dang, từ đầu đến cuối, người bị đem ra làm trò cười chỉ có duy nhất một mình Sở Âm.

Cậu là bạn đời được pháp luật công nhận của Trần Thiệu Phong, nhưng chồng của cậu lại quang minh chính đại cười nói vui vẻ cùng tình nhân ngay trong tầm mắt cậu. Sở Âm từ lâu đã dần quen với cảnh tượng này, nhưng khi đối mặt với ánh mắt bén như dao kiếm kia, cậu vẫn không nhịn được chạy trối chết.

Chủ nhân bữa tiệc gọi một nhân viên tạp vụ dẫn cậu đến lầu hai. Sở Âm cởi áo khoác đưa cho đối phương, đồng thời bảo bản thân muốn đi dạo loanh quanh. Thực ra đây chỉ là cái cớ, bởi vì cậu sợ nêu bản thân còn nấn ná thêm, cậu sẽ không nhịn được rơi nước mắt trước mặt một người lạ.

Tiệc rượu tổ chức ở lầu một và trang viên bên ngoài, trên lầu hai có thể thấp thoáng nghe thấy âm thanh nhạc dạo cùng tiếng trò chuyện, nhưng xung quanh không có một bóng người.

Sở Âm càng đi càng mất phương hướng, mãi đến khi tiếng vang trở nên nhạt nhòa, mới cẩn thận đi lên sân thượng âm u.

Gió thổi, áo sơ mi bị ướt dính chặt vào da, cậu càng lạnh hơn.

Keng —

Viên đá hình vuông chạm vào thành ly phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.

"Tiểu Tư tổng, thì ra cậu ở đây, làm nãy giờ chúng tôi cứ đi tìm."

Người đàn ông dẫn đầu đi tới, nhìn người mà gã gọi là "Tiểu Tư tổng" tức Tư Lập Hạc giơ ly rượu lên, làm tư thế mời rượu.

Tư Lập Hạc thu tầm mắt lại, khẽ mỉm cười chạm ly cùng đối phương, nhấp một ngụm rượu.

Ban nãy hắn cũng nhìn thấy trò khôi hài kia, chỉ nhận ra Trần Thiệu Phong, do hắn chỉ mới về nước chưa được bao lâu, thành ra cũng không hiểu rõ những chuyện xảy ra trong giới, hiện tại đang tìm hiểu mối quan hệ của ba người.

Hắn đã từng gặp vài người trước khi hắn ra nước ngoài, nhưng không tính là thân thiết, lúc này chỉ khách sáo đáp lại.

"Tiểu Tư sống ở Anh những mười năm trời, mấy năm nay bọn tôi thỉnh thoảng cứ nhắc đến cậu không biết khi nào về, lần này về nước không đi nữa chứ?"

Tư Lập Hạc cười trả lời, "Không đi."

"Vậy thì tốt, Thịnh Nhuệ có Tiểu Tư tổng như hổ mọc thêm cánh..."

Tư Lập Hạc chai mòn với những lời khen tặng như này, chợt đưa mắt nhìn Trần Thiệu Phong cùng Lý Thụy An cách đó không xa.

Người đàn ông đang trò chuyện hiểu ý, nâng ly đặt lên khay của nhân viên tạp vụ đi ngang qua, sau đó dùng giọng điệu bí ẩn kể chuyện cho hắn nghe: "Mấy năm qua cậu ở nước ngoài nên không biết, Thiệu Phong lập gia đình hai năm trước rồi."

Tư Lập Hạc ở nước Anh như bên kia bờ đại dương, nhưng không phải không quan tâm đến chuyện trong nước, hắn có nghe qua chuyện này.

Sau đó im lặng nghe đối phương hăng say chia sẻ chuyện tình hào môn kia.

"Cậu thanh niên vừa làm đổ ly rượu ban nãy chính là vợ của Thiệu Phong." Đối phương bổ sung thêm: "Là đứa con riêng được nhà họ Sở nhận về mấy năm trước, tên là Sở Âm."

Gã đợi Tư Lập Hạc phản ứng, bộ dạng thoạt như nếu Tư Lập Hạc không mở miệng thì gã sẽ không nói nữa. Tư Lập Hạc không thể không phụ họa câu: "Nhìn tuổi tác không lớn lắm."

"Đúng vậy, hiện tại quốc gia khuyến khích kết hôn sớm, năm mười tám tuổi cậu ta đã kết hôn với Thiệu Phong, hiện tại chỉ mới hai mươi."

Thật sự vô cùng trẻ trung.

Gã càng nói càng hăng hái, bắt đầu kể hết sạch sành sanh.

"Đừng nhìn tuổi còn trẻ mà xem nhẹ, thủ đoạn phết đấy. Hôm đó là lễ đính hôn của Thiệu Phong, hai nhà đột nhiên tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu, cậu đoán xảy ra chuyện gì. Nhà gái vửa mở cửa phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy Thiệu Phong với cậu ta che kín mít, dưới chăn trần như nhộng không mặc gì, phòng đầy mùi, chuyện đính hôn vì vậy mà tạm hoãn."

"Ba mẹ Thiệu Phong nổi trận lôi đình, liên lạc bên họ Sở, không biết hai nhà trò chuyện làm sao, cuối cùng Thiệu Phong muốn gánh trách nhiệm."

"Sau đó, một người hầu chăm sóc Thiệu Phong từ nhỏ tức giận tiết lộ nước trong phòng nghỉ có gì đó quái lạ. Sở Âm chuốc thuốc Thiệu Phong, bằng không chuyện kết hôn định sẵn, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"

Trong lời nói của gã đậm mùi khinh bỉ Sở Âm, Tư Lập Hạc không nói gì.

Có lẽ phát hiện bản thân nói hơi nặng, bèn cười cười: "Có điều Thiệu Phong cũng không thiệt thòi, hiện tại trị Sở Âm ngoan ngoãn, tình nhân bên ngoài kẻ đến người đi, vị minh tinh kia chính là tình nhân hiện tại của hắn."

Những chuyện như vậy xảy ra vô số ở trong giới, nghe nhiều dần cũng sẽ không còn cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, Tư Lập Hạc không còn hứng thú nghe chuyện yêu đương của Thiệu Phong. Hắn đổi đề tài: "Anh vừa nói đến việc thế chấp cổ phần..."

Lần này Tư Lập Hạc về nước từng bước tiếp nhận công việc tập đoàn ngân hàng tài chính quốc tế Thịnh Nhuệ.

Thịnh Nhuệ là một trong những ngân hàng lớn nhất quốc tế, phần lớn xí nghiệp Hải Thị đều dính dáng tới Thịnh Nhuệ.

Người trong giới vừa nghe được tin tức, đương nhiên phải tìm cách tạo lập mối quan hệ tốt với vị "quan mới" Tư Lập Hạc. Trong suốt bữa tiệc tối, người thấy sang bắt quàng làm họ với hắn nhiều vô kể.

Tư Lập Hạc mười ba tuổi được đưa sang Anh học tập, dường như hoàn toàn tách khỏi trong nước, tuy rằng những năm đó hắn vừa học quản lý vừa làm việc, nhưng chỉ tính là mấy trò trẻ con, hiện tại về nước, rất nhiều con mắt dõi theo chòng chọc vào hắn.

Cho dù hắn giao tiếp có thành thạo khéo léo đến đâu, cũng khó tránh khỏi việc cảm thấy nhàm chán.

Tư Lập Hạc viện cớ rửa mặt rời khỏi phòng khách, tránh đến lầu hai vắng vẻ.

Rời khỏi đám đông cùng tiếng ồn, nụ cười nhạt treo trên mặt Tư Lập Hạc thoáng chốc biến mất, thay vào đó là biểu hiện lạnh lùng.

Trên người Tư Lập Hạc dính không ít nước hoa, mùi hương hỗn tạp hòa vào mùi khói thuốc xộc vào mũi, khiến hắn càng thấy buồn bực thêm.

Cửa sân thượng mở ra, Tư Lập Hạc đi vào, gió thu mát rượi nhẹ thổi qua mặt, xua tan đi chút mệt mỏi.

Hắn nhẹ nhàng đi đến lan can cao gần bằng nửa người mình, đang muốn yên lặng thưởng thức bụi hoa hồng trong đêm, bất chợt lọt vào mắt một cảnh sắc khác biệt thú vị hơn.

Trong một góc sân thượng trồng một khóm cây thu hải đường lớn đầy diễm lệ, mà Sở Âm ban nãy ở trong sảnh lớn chịu đủ uất ức kia hiện tại đang đưa lưng về phía hắn ngồi xổm trước cây hoa, hai tay ôm đầu gối rụt lại, tiếng khóc nức nở thỏ thẻ theo gió tiến vào trong tai Tư Lập Hạc.

Khóc lâu như vậy, còn khóc đến là tập trung, ngay cả có người đi vào cũng không biết.

Tư Lập Hạc hứng thú ngắm hoa lại nhìn đến người. Hoa hải đường ví như loài hoa tương tư, đau xót, quả thực vô cùng phù hợp với tâm trạng hiện tại của đối phương. Đáng tiếc là cho dù cậu có đau đớn ra sao, cũng chỉ có thể len lén ngồi trên sân thượng nức nở, chứ không thể nào can ngăn chồng mình ôm tình nhân chuyện trò vui vẻ sảnh lớn kia.

Ban nãy dù đứng ở khoảng cách xa, Tư Lập Hạc chỉ ngờ ngợ thấy được thân hình cùng đường nét Sở Âm, nhưng vẫn không khó nhận ra đối phương không tầm thường.

Nếu không phải là như thế, với tính cách của Trần Thiệu Phong, sao có thể cam tâm ngậm bồ hòn để Sở Âm vào cửa?

Một kẻ đáng thương xinh đẹp như vậy, vui đùa một chút cũng không tệ.

Ôm trong lòng ý định trêu đùa cho vui có cũng được không có cũng chẳng sao này, Tư Lập Hạc mỉm cười cởi áo vest ngoài, sau đó lẳng lặng đi đến chỗ Sở Âm đang ngồi.

Tư Lập Hạc đi rất khẽ, mãi đến khi khoảng cách chỉ còn nửa bước chân, Sở Âm mới nhận ra phía sau có người. Chờ Sở Âm nghiêng đầu qua, áo vest của Tư Lập Hạc đã khoác lên vai cậu.

Sở Âm bị sự xuất hiện của Tư Lập Hạc dọa sợ, hai chân mềm nhũn đặt mông xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Tư Lập Hạc dựa vào ánh trăng cùng ánh đèn tờ mờ nhìn rõ ràng gương mặt của đối phương.

Hắn giật mình, không phải vì bộ dạng Sở Âm qua mức kinh động lòng người - Sở Âm thật sự vô cùng thanh tú xinh đẹp, mái tóc đen óng mềm mại, trên gương mặt ửng đỏ đầy nước mắt là ngũ quan nổi trội, một đôi mắt trong veo đọng lại hơi nước, căn bản hoàn toàn phù hợp với mẫu người của hắn. Nhưng hắn chợt run, một khoảnh khắc nào đó cảm thấy dường như bản thân đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó.

Suy nghĩ này nhanh chóng bị đè xuống, Tư Lập Hạc tìm kiếm trong ký ức, vẫn không tìm ra bất cứ thứ gì liên quan đến Sở Âm.

Cùng lúc đó, Sở Âm đã ngẩng đầu nhìn Tư Lập Hạc.

Bỏ qua việc bị kinh hoảng, Sở Âm không thể không trầm trồ ngoại hình của người này.

Đối phương rất cao, khoác lên người một bộ vest thẳng thóm bật lên dáng người hoàn hảo, quai hàm hoàn mỹ trong ánh sáng lành lạnh càng bật lên vẻ chói mắt, gương mặt lạnh lùng, xương mũi cao thẳng khiến hắn trông trở nên quý khí tao nhã. Đối phương đứng đó không nói gì, thoạt cứ như một tòa núi băng cao vời vợi.

Sở Âm nhất thời khó có thể dùng ngôn ngữ đánh giá vẻ ngoài của Tư Lập Hạc, cụm từ tinh xảo dường như không đủ hình dung, miễn cưỡng có thể dùng từ lộng lẫy, là một vẻ đẹp hoa cả mắt, từ lúc Tư Lập Hạc xuất hiện, khóm thu hải đường đẹp đẽ kia dường như đã chịu khom mình thua mấy phần.

Sở Âm chưa từng gặp hắn, sau khi trầm trồ mới bắt đầu cảnh giác, nhanh chóng nhoái người nhìn ra sau.

Tư Lập Hạc nhận ra sự lo lắng của cậu, "Chỉ có một mình tôi."

Đôi vai cứng đờ vì căng thẳng của Sở Âm lúc này buông thõng xuống, cậu khóc đến sụt sịt, phải thở bằng mũi.

Tư Lập Hạc bị bộ dạng trút được gánh nặng của cậu chọc cho bật cười, cả hai lúc này đây, một người đứng thẳng, người kia thì ngồi bệt nhếch nhác, một cao một thấp, bộ dạng hoàn toàn không hợp trò chuyện, mà Tư Lập Hạc cũng không có định cúi xuống, cực kỳ tự nhiên đứng từ trên cao nhìn xuống mở miệng: "Em làm bẩn áo khoác tôi rồi."

Sở Âm phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn, chiếc áo khoác không thuộc về cậu đã rớt xuống đất dính phải bùn bẩn từ bao giờ, khiến cho hai gò má nóng bừng của cậu càng hừng hực hơn, nhiệt độ cao đến mức thiêu cạn nước mắt, chỉ để lại hai vệt nước khô chảy dài trên mặt.

Vô cùng đáng thương.

Trong lòng Tư Lập Hạc nghĩ ngợi.