Lâm Hoan oan nghe câu hỏi ngày mai ăn gì của anh mà sững sờ. Anh ấy có ý gì thế?
“Cảm ơn Quản lý Thư, anh không cần phải làm cho tôi đâu ạ, cứ để tôi tự làm.”
Sau khi tỉnh táo lại. Cô nhanh tay đặt hộp cơm đã rửa ráy sạch sẽ vào túi, từ chối lòng tốt của anh.
Thư Duyệt cũng không định dây dưa quá nhiều. Anh kéo séc túi lên, xoay người rời đi.
Lâm Hoan ngồi ở chỗ làm việc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tự an ủi bản thân rằng anh chỉ thuận miệng hỏi cô mà thôi, cô không nên căng thẳng như vậy.
Buổi tối, cô vẫn nhất quyết không làm gạo nếp bọc xương sườn, thay vào đó cô nấu nấm đùi gà xào sả ớt và bắp cải xào cực kỳ ngon miệng. Lúc nấu cơm cô bỗng dưng nhớ tới bữa cơm trưa ngày ấy. Đúng là nó rất hợp khẩu vị của cô nhưng có lẽ sau này không còn lộc để ăn nữa rồi.
——
Hôm sau, khi Lâm Hoan chuẩn bị đi hâm cơm thì bắt gặp Thư Duyệt đã sửa soạn xong tất cả và đang bước ra ngoài. Khi đi qua cô, anh đặt một hộp đồ ăn lên hộp cơm của Lâm Hoan.
“Gạo nếp bọc xương sườn cô muốn ăn.”
Anh nói một câu đơn giản, rồi đi tới khu làm việc của mình.
Lâm Hoan ngỡ ngàng trước động tác bất thình lình của anh, cô chưa kịp cảm ơn mà anh đã bỏ đi. Cô bưng hai hộp cơm vào phòng trà, sờ hộp cơm còn ấm nóng với niềm vui sướng khó tả.
Ưm, món xương sườn ngon quá đi mất, y đúc hương vị cô hằng ao ước. Lớp cơm nếp mềm dẻo kết hợp cùng miếng sườn chắc thịt, tựa như hương vị trong ký ức của cô vậy.
Vui vẻ ăn xong cơm trưa, cô thỏa mãn sờ chiếc bụng tròn vò của mình. Sau đó rửa hộp cơm để trả Thư Duyệt.
“Quản lý Thư, hộp cơm của anh này, tôi làm phiền anh rồi, gạo nếp bọc xương sườn ngon lắm.”
Cô thấy hộp cơm của Thư Duyệt không có gạo nếp bọc sườn, chắc mẩm anh dành riêng cô. Gương mặt cô bỗng dưng hồng hồng, trong lòng đổ đầy mật ngọt.
“Không sao, vị thế nào? Hợp miệng cô không?”
Thư Duyệt đặt đũa xuống, hỏi cô.
“Siêu ngon! Tôi rất thích, cảm ơn anh nhiều.”
Thật ra cô rất kén chọn, song điều kiện kinh tế có hạn nên cô không chăm sóc bản thân kỹ càng. Lâu lắm rồi cô mới được ăn món mình thích.
“Dù sao tôi cũng muốn làm, thêm phần cô nữa thì tăng mấy phần nguyên liệu thôi mà, không sao.”
Thư Duyệt nhẹ nhàng thuyết phục, từ từ gỡ bỏ gánh nặng tâm lý của cô.
Lâm Hoan thấy anh có ý đúng, lại nghĩ đến tài năng nấu nướng ảo diệu của mình. Cô ước cô có thể ăn đồ do anh nấu mỗi ngày.
“Thế này đi, hằng tháng tôi sẽ trả phí sinh hoạt, phải nhờ vả Quản lý rồi.”
Tuy đồng ý nhưng phải rạch ròi rõ ràng, cô không thể ngồi không mà hưởng được.
“Không cần đưa tiền, tôi đề xuất một phương án.”
“Làm bạn gái của tôi, vì trách nhiệm của một người bạn trai là nấu ăn cho bạn gái.”
Lâm Hoan vừa nghe đã sốc, anh ấy nói cái quái gì thế? Tại sao cô không hiểu anh đang nói gì thế nhỉ???
“Không cần trả lời ngay, cô cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Thư Duyệt cũng ăn xong, anh đứng dậy để đi rửa hộp cơm, nhường chỗ cho Lâm Hoan. Lúc anh trở lại thì Lâm Hoan đã không còn ở đây, chắc cô về bộ tài vụ rồi.
Anh rất căng thẳng, nhưng là trai thẳng ngành kỹ thuật anh không biểu hiện cảm xúc này ra ngoài mặt. Bàn tay anh xuất hiện một tầng mồ hôi mòng, sợ cô từ chối dứt khoát, may thay cô không có.
Anh chú ý đến cô từ rất lâu rồi, nhìn cô vào những lúc cô không biết.
Lúc nào cô cũng ăn hai món, trông có vẻ như cô không chán món đó. Nhưng anh biết là do cô không nấu được món gì ngoài hai món đó thôi.
Cô thích ăn nhạt, không thích đồ có quá nhiều dầu mỡ, thích ăn thức ăn tươi mát.
Cô hay uống trà Xuyên Ninh Sơn, nên khá khó để chấp nhận hương vị cà phê đen anh thường uống.
Tuy nhiên, dù có ra sao, anh hy vọng bọn họ có một kết cục đơm hoa kết trái.