Vì trận kích tình nồng nhiệt đêm qua đã trút cạn sức lực của Nam Tịch Viên nên cô ngủ li bì một giấc thật dài, đến tận tám giờ hơn mới thức dậy.
Vừa mở mắt ra cô đã cảm nhận được hạ thân đau nhức dữ dội, chính người đàn ông bên cạnh đã không ngừng đòi hỏi mới khiến cô thành ra nông nỗi này.
"Tỉnh rồi à?"
Tiếng nói trầm ấm của Lục Dĩ Thiên vang lên trên đỉnh đầu, cô ngước mắt lên nhìn anh thì lại thấy anh quan sát mình chăm chú.
Anh thức từ bao giờ vậy?
Nam Tịch Viên bị đôi bàn tay của Lục Dĩ Thiên trêu đùa trước ngực, cô vội giữ lấy cánh tay đang làm loạn mà nghiêm nghị:
"Không được di chuyển lung tung!"
Anh không nghe lời cô, tay tiếp tục xoa nắn bầu ngực căng tròn, khóe môi nhếch lên thành nụ cười hoàn hảo:
"Đừng như con nhím xù lông thế kia, anh thích bộ dáng yêu kiều của em lúc nằm dưới thân anh hơn."
"Không, Dĩ Thiên, anh không thể làm bậy nữa." Cô đã ân ái với anh cả một đêm dài, giờ đây sức vẫn chưa hồi phục, sao có thể tiếp tục chịu đựng cơn sóng dữ dội mà anh sắp mang đến đây?
"Anh đâu có làm bậy, anh chỉ giúp bạn gái của mình thỏa mãn mà thôi."
Lục Dĩ Thiên vừa dứt lời thì liền cúi xuống hôn vào môi cô, vật nam tính vì tiếp xúc với cơ thể mịn màng dưới thân đã ngóc đầu dậy từ bao giờ.
Anh tham lam chiếm lấy cô, cùng cô trải qua những giây phút cuồng nhiệt.
Sau khi xong chuyện, Nam Tịch Viên đã mệt đến mức thở dốc, sao người đàn ông này lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy chứ?
"Rõ ràng trước kia rất nhẹ nhàng, đêm qua và sáng nay anh ăn trúng thuốc súng sao, lại điên cuồng chiếm hữu em!"
Nam Tịch Viên lườm anh oán trách, mặc dù không mấy đau đớn nhưng cô vẫn nhận ra sự khác thường của anh.
Với cú đấm nhẹ vào ngực anh của cô, Lục Dĩ Thiên mỉm cười:
"Bởi vì anh đang ghen."
"Ghen?" Sự khó hiểu bủa vây lấy Nam Tịch Viên, cô đã làm gì lại khiến anh ghen chứ?
Anh hôn nhẹ vào vành tai cô, giải đáp thắc mắc:
"Sáng hôm qua, ngày hắc đạo hội tụ, Chân Đông Kình và Bạc Kỷ Nhiên cũng đã có mặt. Anh có thể nhìn ra ánh mắt chân tình và đầy tình cảm của hai người đàn ông đó dành cho em. Tịch Viên, anh rất khó chịu khi bắt gặp tia nhu tình trong con ngươi đen láy của họ, anh không thích thế chút nào cả. Em chỉ có thể thuộc về anh mà thôi."
Nam Tịch Viên từng tiếp xúc thân mật với Bạc Kỷ Nhiên lúc cô được cậu chở về Hắc Uyển bằng moto, Lục Dĩ Thiên biết Bạc Kỷ Nhiên có tình ý với bạn gái mình, vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Còn Chân Đông Kình, nhớ đến lúc cô bị thương và anh ta đã có thiện ý mời cô về Chân gia, Lục Dĩ Thiên càng biết người đàn ông đó có vấn đề. Anh đoán anh ta đã yêu Nam Tịch Viên, nhưng đến hôm qua anh mới chắc chắn được suy nghĩ của mình là không sai qua ánh nhìn của Chân Đông Kình dành cho cô.
Hai người đàn ông đó đều tha thiết ngắm Nam Tịch Viên, Lục Dĩ Thiên là người nhạy bén nên anh có thể biết rõ.
"Dĩ Thiên, anh có nhầm lẫn gì không vậy?"
Nam Tịch Viên nghe anh nói liền nhíu mày, Chân Đông Kình và Bạc Kỷ Nhiên thích cô ư?
Làm sao xảy ra chuyện đó, cô vốn xem họ là bạn và nghĩ họ cũng xem cô là bạn mà thôi.
Tình cảm nam nữ mà anh nói vốn không hề có!
"Em nghi ngờ khả năng nhận thức của anh?" Lục Dĩ Thiên siết nhẹ eo cô một cái, xem như sự trừng phạt.
"Nói câu đó là anh đang nghi ngờ khả năng nhận thức của em?" Nam Tịch Viên đanh mặt.
"Tịch Viên, hai người đó thật sự có ý với em." Phán đoán của Lục Dĩ Thiên chưa bao giờ sai, lần này cũng không ngoại lệ.
Cô đảo mắt suy nghĩ, lại chẳng thể nhận ra Chân Đông Kình và Bạc Kỷ Nhiên có ý với cô, nhưng tại sao Lục Dĩ Thiên lại biết điều đó? Ngộ nghĩnh thật!
Cô chu môi nói:
"Thôi được rồi, cứ cho là họ thích em đi. Nhưng họ thích em là việc của họ, hà cớ gì anh lại mạnh bạo với em?"
Khoái cảm mà anh mang lại cho cô không ít, tuy nhiên cô vẫn muốn hỏi tội anh.
"Em chỉ có thể là người phụ nữ của Lục Dĩ Thiên này." Anh không nói nhiều, chỉ thốt ra một câu mang đầy bá khí.
Cô chọc nhẹ vào vai bờ ngực rắn chắc của anh một cái, "Bá đạo thật!"
Bữa ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, sau khi cô và anh vệ sinh cá nhân xong thì liền xuống lầu và cùng ăn với nhau.
Nhớ ra vấn đề gì đó cô liền hỏi:
"Hôm nay anh có rảnh không?"
Anh trả lời:
"Rảnh, sao vậy?"
"Chúng ta về Nam gia đi." Dù sao tình hình của cô đã được Nam Từ và Hạ Ngữ Diệp biết, tuy nhiên cô vẫn nên dẫn bạn trai của mình về để ra mắt họ thì tốt hơn.
Lục Dĩ Thiên không đắn đo, anh gật đầu dứt khoát:
"Được, hôm nay anh sẽ đưa em về nhà mẹ."
"Nhà mẹ? Cách gọi này nghe không ổn chút nào." Cô bắt bẻ.
Anh mặt dày cười, "Sớm muộn gì cũng gọi, anh đang tập làm quen thôi."
Cô cũng cười, không cãi lại người đàn ông này.
Lục Dĩ Thiên sai thuộc hạ chuẩn bị máy bay tư nhân, vừa ăn xong thì cả hai đã lên đường đến thành phố K.
Nam Tịch Viên tự nhiên tựa đầu vào vai bạn trai mình, cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ và đặt ra câu hỏi:
"Anh có cảm nghĩ như thế nào khi chuẩn bị ra mắt gia đình em?"
Lục Dĩ Thiên cười vì sự trẻ con của cô, cánh môi mỏng nhẹ nhếch lên, "Chẳng phải anh đã gặp ba ruột của em rồi sao, cảm giác lúc ấy vẫn không có gì là lo lắng hay sợ hãi."
Cô hừ lạnh một tiếng, "Đúng là phong thái của Lục lão đại, lại bình tĩnh đến như vậy."
"Nhờ có sự bình tĩnh, liều lĩnh và quyết đoán nên anh mới thành công thuyết phục ba vợ." Lục Dĩ Thiên vuốt nhẹ mái tóc cô đầy yêu thương.
Cô dặn dò:
"Ba Từ và mẹ em dù sao cũng là những con người bình thường, anh chớ dùng sự lạnh lùng của một Lục Dĩ Thiên tàn khốc ra trước mặt họ, kẻo họ không hài lòng với anh thì anh cố mà chịu đấy!"
"Em yên tâm, anh sẽ khiến hai bác hài lòng." Lục Dĩ Thiên nở một nụ cười tự tin, trên đời này từ trước đến nay chưa có chuyện gì mà anh không thể giải quyết được cả.
Trực thăng tiến vào thành phố quen thuộc, nơi mà Nam Tịch Viên đã sống từ nhỏ đến lớn, cô quen thuộc với từng ngóc ngách và con đường ở thành phố K, tính ra cũng mấy tháng rồi cô mới trở về nhà.
Nam Tịch Viên về thành phố K nhưng không thông báo cho ai trong Nam gia biết cả, vì cô muốn tạo sự bất ngờ thật lớn.
Đứng trước ngôi biệt thự to lớn, cô hào hứng hẳn ra:
"Dĩ Thiên, đây là nhà của em."
"Cũng là nhà của anh." Lục Dĩ Thiên cười, ánh mắt xuất hiện tia dịu dàng vô bờ.
"Tự mãn." Nam Tịch Viên không nghĩ anh sẽ tự nhiên đến như thế đấy.
Chuông cửa được vang lên hai cái, chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa.
"Tiểu... tiểu thư?" Quản gia nhìn thấy Nam Tịch Viên thì ngỡ ngàng, nhất thời nói không trôi chảy.
"Bác Trần." Cô gật nhẹ đầu xem như lời chào. Bác Trần là quản gia nhà cô, đã làm từ rất lâu rồi.
Bác Trần mở rộng cửa, chào đón cô trở về nhà.
Nam Tịch Viên cùng Lục Dĩ Thiên đi vào bên trong biệt thự, cô dắt tay anh chạy thật nhanh vào nhà.