Nhớ lại khi ấy cô vì sợ Lục Dĩ Thiên nghi ngờ nên đã vờ chịu một cú đánh từ anh, cũng do thế cô mới bị anh chiếm tiện nghi không ít lần.
Thấy Nam Tịch Viên không muốn cùng anh ân ái và cứ như con nhím đang xù lông, Lục Dĩ Thiên tỏ ra không vui:
"Tịch Viên, em đừng dày vò anh nữa được không, anh sẽ chết mất!"
Mặc dù cô cũng rất muốn cùng anh làm chuyện yêu đương ấy nhưng cô vẫn chưa thỏa hiệp, người đàn ông tiếp tục dụ dỗ:
"Đừng đùa nữa, ngoan, lại đây với anh!"
Thấy Lục Dĩ Thiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, Nam Tịch Viên xiêu lòng, "Nếu em cứ cố chấp không cùng anh làm tình, phải chăng anh sẽ ra tay với em?"
"Viên, anh sẽ không như thế." Lục Dĩ Thiên thật lòng nói.
"Thế không được thô lỗ với em đấy!"
Tư thế phòng bị của Nam Tịch Viên biến mất, Lục Dĩ Thiên hiểu rằng cô đã chấp thuận thì liền nhanh như tia chớp tiến về phía cô.
"Anh sẽ nhẹ nhàng."
Nói xong anh liền hôn cô ngấu nghiến, tiếp đến là đẩy cô lên giường và tiến vào người cô nhanh chóng.
Cảm giác trống vắng đã được lấp đầy, Lục Dĩ Thiên sung sướng đâm mạnh vào bên trong.
"Ưm... ưm..." Hai chân cô quấn lấy hông anh, cùng anh say sưa.
Người đàn ông vừa xoa bầu ngực căng tròn vừa ngậm lấy nó, anh ra sức mút thật mạnh, vì sự mạnh bạo của anh mà cô đã kêu lên thành tiếng:
"A... ưm... Dĩ Thiên, nhẹ một chút."
Lục Dĩ Thiên thấy bản thân như cường bạo thì liền điều chỉnh lại nhịp điệu, tuy nhiên cũng chẳng nhẹ hơn lúc nãy là bao.
Một đêm dài trôi qua, Lục Dĩ Thiên đòi hỏi không ngừng nghỉ, đến khi Nam Tịch Viên đã mệt rã rời không còn chút sức lực mới chịu buông tha.
...
Hôm nay sức khỏe Bạch Mộng Nhi tốt lên một chút, tuy nhiên nét mặt vẫn trắng bệch.
Nghĩ đến cảnh tay trong tay giữa Lục Dĩ Thiên và Nam Tịch Viên, lòng cô ta lại càng khó chịu.
"Chị, chị đừng tức giận nữa, chỉ hại cho cơ thể." Ngồi bên cạnh Bạch Mộng Nhi, Bạch Tố cất lời khuyên nhủ. Bạch Tố là em họ của Bạch Mộng Nhi.
"Tại sao lại như vậy, Lục vì sao lại yêu một người khác?" Bạch Mộng Nhi đau lòng, dù biết không có câu trả lời như cô ta vẫn chất vấn Bạch Tố.
Năm xưa Bạch Mộng Nhi cứu Lục Dĩ Thiên một mạng, khi ấy cô ta đã phải lòng anh mất rồi, thầm nghĩ tương lai cô ta sẽ trở thành vợ của anh.
Lục Dĩ Thiên trở về nước, nhưng vì sức khỏe Bạch Mộng Nhi quá yếu nên cô ta cần phải ở lại Mỹ để tĩnh dưỡng và điều trị. Nhưng cũng chẳng tiến triển là bao, cô ta oán trách số phận, vì sao lại để cô ta từ khi sinh ra đã yếu ớt như thế này chứ?
Chính lý do đó mới khiến Bạch Mộng Nhi không thể bay về Trung Quốc, đành ở Mỹ một thời gian dài. Cô ta tích cực điều trị, may mắn thay trạng thái cơ thể đã ổn định.
Cô ta nghĩ bản thân khỏe hơn một chút nữa thì sẽ về nước tìm Lục Dĩ Thiên, nhưng chưa bao lâu thì lại nghe tin anh có bạn gái. Không suy nghĩ và chần chừ thêm nữa, cô ta vội về nước ngay.
Tận mắt chứng kiến sự hạnh phúc của Lục Dĩ Thiên và Nam Tịch Viên, Bạch Mộng Nhi đã rất ganh tị và ghen ghét, tuy nhiên cô ta vẫn phải tỏ ra hết sức bình thường để trò chuyện cùng họ.
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết của Nam Tịch Viên, cô ta hận không thể rạch nát nó ra. Nếu như Nam Tịch Viên không còn dung nhan liệu Lục Dĩ Thiên sẽ vì thế mà bỏ cô?
"Chắc có lẽ là do Nam Tịch Viên giở trò, rõ ràng chị là người xuất hiện bên cạnh Lục lão đại trước mà!" Bạch Tố cũng về phía Bạch Mộng Nhi mà bênh vực cô ta, đối đầu với Nam Tịch Viên.
"Chị không muốn nhìn thấy hai người họ hạnh phúc, không muốn một chút nào. Chỉ có chị mới có tư cách đứng bên cạnh Lục và trở thành người phụ nữ của anh ấy mà thôi!" Bạch Mộng Nhi gào thét, ánh mắt hằn lên tia máu đỏ.
"Mộng Nhi, vậy chị định làm thế nào?" Bạch Tố thấy một tia nguy hiểm trong mắt Bạch Mộng Nhi thì cất tiếng hỏi.
"Chị sẽ không để Nam Tịch Viên được yên, không phá hủy được khuôn mặt đó thì đành tiễn cô ta lên trời bằng tài bắn súng của chị." Bạch Mộng Nhi đã suy nghĩ kĩ, vì lòng đố kỵ và sự chiếm hữu của bản thân, cô ta quyết giết chết Nam Tịch Viên để giành được trái tim của Lục Dĩ Thiên.
Bạch Tố giật mình, ngỡ ngàng không thôi:
"Nhưng Mộng Nhi, Nam Tịch Viên là người mà Lục lão đại yêu, nếu chị thật sự giết chết cô ta thì Lục lão đại sẽ không tha cho chị đâu."
Nghe câu này, Bạch Mộng Nhi phá lên cười:
"Chị từng cứu Lục một lần, anh ấy nợ chị một mạng, lý nào lại giết chị?"
"Nhưng..."
"Nếu như năm xưa không có chị, giờ đây cái tên Lục Dĩ Thiên có lẽ dần bị quên lãng trong giới hắc đạo rồi. Anh ấy không giết chị đâu, bởi chị là ân nhân của anh ấy mà!" Vẻ mặt Bạch Mộng Nhi bấy giờ tràn đầy sự đắc ý, cô ta tin chắc chắn Lục Dĩ Thiên sẽ không làm gì mình.
"Chị Mộng Nhi, chị đã suy nghĩ kĩ chưa? Nước cờ này một khi đã hạ thì không thể thay đổi được đâu." Bạch Tố có chút lo sợ.
Bạch Mộng Nhi đã kiên quyết với quan điểm của chính mình, cô ta gật đầu chắc nịch:
"Tất nhiên là đã nghĩ kĩ. Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nhưng dù sao Nam Tịch Viên đó cũng là con gái của Nam Hoành Quân, nếu Nam Tịch Viên có mệnh hệ gì thì e là ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho chị."
"Đừng lo nhiều, chị sẽ hết sức cẩn thận. Để chắc chắn không bị lộ, chị sẽ tự động ra tay."
"Nhưng sức khỏe của chị..."
"Không sao, chị ổn." Bạch Mộng Nhi phất tay, cô ta nhếch đôi môi đầy thâm hiểm: "Chị sẽ cải trang thành một người đàn ông, không tin người khác sẽ biết."
"Vậy chị định bao giờ sẽ tiến hành kế hoạch?"
"Không lâu nữa đâu. Đợi ngày Nam Tịch Viên ra khỏi Hắc Uyển thì hôm đó sẽ là ngày tàn của cô ta!"