Ám Tình

Chương 81: Tôi về Hắc Uyển, anh có dám đến nơi đó không?



"Cô nói... Hắc Uyển?" Bạc Kỷ Nhiên tưởng mình đã nghe nhầm nên lặp lại lời mà cô vừa thốt ra.

Nam Tịch Viên gật đầu chắc nịch, "Đúng vậy, là Hắc Uyển."

"Nhưng tại sao lại sống được ở nơi đó?" Bạc Kỷ Nhiên bị Nam Tịch Viên làm cho kinh ngạc không ít, cậu không nghĩ cô sẽ sống tại nhà của Lục Dĩ Thiên đấy. Thật quá bất ngờ mà!

"Tôi tình cờ cứu Lục Dĩ Thiên một lần, thế là anh ấy đã đáp ứng yêu cầu của tôi, giúp tôi chạy trốn. Để thoát khỏi sự truy bắt của ba mình thì tôi chỉ có thể tá túc ở Hắc Uyển."

Nghe Nam Tịch Viên giải thích, Bạc Kỷ Nhiên đã hiểu ra vấn đề, "Hóa ra là thế. Nhưng ở mãi ở Hắc Uyển cũng không phải cách lâu dài, theo tôi được biết Lục lão đại là người rất tàn khốc!"

"Không sao, anh đừng nghĩ nhiều. Từ trước đến nay tôi vẫn sống an toàn ở cạnh Lục Dĩ Thiên, anh ấy cũng rất ít khi ở nhà, vậy nên gặp mặt cũng không nhiều." Nam Tịch Viên nói thêm để Bạc Kỷ Nhiên có thể yên tâm phần nào.

"Đến khi nào cô mới định sẽ rời đi?"

Bạc Kỷ Nhiên bỗng hỏi, Nam Tịch Viên không cần suy nghĩ đã đáp ngay, "Đợi đến lúc ba tôi thay đổi, ông ấy không ép tôi lấy chồng nữa thì tôi sẽ trở về."

Nam Tịch Viên không muốn nghĩ đến Nam Từ, càng nghĩ chỉ càng muộn phiền mà thôi. Cô biết ông vẫn chưa thay đổi quyết định của mình, nếu mà thay đổi thì tin này đã được Nam Kỷ Dận nói với cô rồi.

Người vội, người gấp bắt cô về cũng là Nam Từ, cô chẳng hề hấn gì. Đợi đến khi ông không cố chấp như thế nữa thì cô sẽ ngoan ngoãn về nhà, còn không thì vẫn sẽ mãi mãi sống thế này!

"Anh là con trai độc nhất vô nhị của Bạc lão đại mà sao lúc nào cũng rảnh rỗi hết vậy?"

Nam Tịch Viên cười cười, Bạc Kỷ Nhiên nghe thế thì xua tay, "Không có rảnh đâu, tôi bắt đầu thay ba mình xử lý một số công vụ trong tổ chức. Hôm nay mới được nghỉ ngơi đấy, tôi thật sự rất bận."

"Ồ, vậy mà tôi cứ nghĩ anh nhàn hạ lắm!"

Nói chuyện với Bạc Kỷ Nhiên một lúc thì Nam Tịch Viên có ý sẽ trở về, Bạc Kỷ Nhiên thấy thế liền đề nghị đưa cô đi, cô cũng chẳng từ chối. Nhưng trước đó lại nói:

"Tôi về Hắc Uyển, anh có dám đến nơi đó không?"

"Dù sao Bạc gia và Lục gia cũng không có ân oán gì, chỉ là đưa cô về Hắc Uyển thôi mà, đâu cần phải sợ."

Bạc Kỷ Nhiên không ngần ngại mà phóng moto như bay đưa cô đi, cậu vừa chạy xe vừa suy nghĩ, cũng không biết có nên thổ lộ với cô không nữa.

Cậu thích cô quá nhiều rồi, cũng muốn nói tâm tư của mình cho cô biết, nhưng liệu cô sẽ có phản ứng thế nào? Bạc Kỷ Nhiên không sợ Nam Tịch Viên từ chối, cái mà cậu sợ là sự lạnh lùng và xa cách của cô với mình. Nếu giờ đây cậu thẳng thừng bày tỏ thì có khi nào cô sẽ không thèm đoái hoài gì đến cậu nữa không, nếu như thế thì tiêu mất!

Suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng Bạc Kỷ Nhiên quyết định im lặng. Cậu không muốn bày tỏ rồi sẽ bị từ chối và nhận lấy sự lạnh nhạt từ Nam Tịch Viên, thôi thì cứ đợi từ từ vậy, cậu nghĩ mọi chuyện dần sẽ ổn thôi. Biết đâu mỗi ngày đều chở cô thế này và đối tốt với cô thì cô sẽ động lòng thì sao?

Chiếc moto dừng lại tại Hắc Uyển, Nam Tịch Viên buông eo Bạc Kỷ Nhiên ra sau đó bước xuống xe, cô trả lại nón bảo hiểm cho cậu rồi lịch sự nói:

"Cảm ơn anh."

"Không có gì, khi rảnh tôi sẽ chở cô đi chơi nữa nhé!" Bạc Kỷ Nhiên nhận lấy nón và đội vào đầu mình, miệng cũng không quên nhắc lại chuyện cũ.

"Được." Nam Tịch Viên hào sảng đồng ý, nhớ ra chuyện gì đó liền dặn dò, "Hiện tại tôi đang ở nơi này, anh nhớ là đừng nói cho ai biết đấy!"

"Tôi biết rồi."

Nghe được lời này lòng Nam Tịch Viên cũng an tâm. Cô đi vào Hắc Uyển, không thấy xe của Lục Dĩ Thiên nên biết chắc anh vẫn chưa trở về. Nam Tịch Viên đi thẳng lên lầu và đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống giường rồi lấy điện thoại ra và gọi đi.

"Tiểu Viên!" Khi nhận được cuộc gọi của Nam Tịch Viên thì Lưu Tĩnh không khỏi vui mừng, cô ấy nhanh chóng ấn nghe và cất giọng tha thiết.

"Tiểu Tĩnh, dạo này cậu sống có tốt không?" Nghe giọng nói của bạn thân thì tinh thần Nam Tịch Viên cảm thấy sảng khoái hẳn ra, cô lên tiếng hỏi thăm.

"Tốt, còn cậu thì sao?"

"Mình cũng vậy, cuộc sống rất tốt."

"Ba cậu vẫn không phát hiện chứ?"

"Không, ông ấy sẽ không tìm ra mình đâu. Cậu cứ yên tâm nhé!"

"Vậy thì tốt." Lưu Tĩnh thầm thở ra một hơi, cô ấy cảm thấy sao mà Nam Tịch Viên khổ quá, lại không được sống cuộc sống mà mình mong muốn, cứ trốn mãi như thế thì lúc nào cũng sẽ mang trong mình tâm trạng thấp thỏm sợ sẽ bị bắt lại.

"Lúc rày cậu quay phim thế nào rồi?" Nam Tịch Viên quan tâm đến tình hình của Lưu Tĩnh, cô cũng muốn biết cô ấy có làm việc mệt mỏi gì không, sức khỏe có bị ảnh hưởng gì đến không nữa.

Lưu Tĩnh cười, "Vẫn vậy thôi, Thiên Đình không cho mình quay nhiều nên làm việc lúc nào cũng vừa sức."

"Anh Đình quan tâm cậu như thế là tốt lắm rồi!" Từ nãy đến giờ chỉ là khúc dạo đầu, đã đến lúc Nam Tịch Viên đi vào vấn đề chính, "Tiểu Tĩnh này, mình có một giả thuyết muốn hỏi cậu, cậu hãy giải đáp cho mình biết nhé."

"Được, cậu hỏi đi."