Ám Vệ Công Lược

Chương 18



Khe núi yên tĩnh tới vô cùng. Trong đống lửa, củi khô cháy vụn không ngừng rơi xuống, tro tàn bắn lên như những ngôi sao nhảy nhót.

Ám vệ Cửu cởi đai lưng áo bào của Tư Đồ Nhã, bàn tay vô ý trượt qua làn da lạnh buốt. Hắn thì rất nóng, thân thể lạnh cóng này còn chưa sà vào lòng hắn, cả người hắn đã vã mồ hôi, rất muốn động đậy, nhưng chẳng biết sao không nhúc nhích nổi.

Tư Đồ Nhã nhìn ánh lửa bập bùng hừng hực cháy phía xa. Hai màu vàng đỏ chớp tắt giữa đống củi khô. Hơi ấm hòa tan băng tuyết xung quanh, mỏm đá trở nên ướt át, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống.

Mà phía sau y, vòng tay của ám vệ Cửu nóng rực như lửa, bàn tay cứng cỏi chậm rãi lướt sau lưng y. Người nọ cố gắng hô hấp thật nhẹ, hơi thở khe khẽ phả vào tóc y, dường như bị mái tóc của y làm cho nhồn nhột, nhưng lại không dám tránh đi.

Hai thân thể cứng cáp trần trụi ôm lấy nhau, áo khoác bọc bên ngoài. Một người vờ như bị thương không thể động đậy, một người giữ bổn phận không dám động đậy. Tranh đấu định lực, không biết là ai tra tấn ai.

“Ám vệ Cửu.” Tư Đồ Nhã không cầm nổi lòng, khẽ gọi.

Ám vệ Cửu đáp, “Có thuộc hạ.”

Tư Đồ Nhã tìm đề tài, “Ta nhớ ngươi từng nói rằng, ngươi biết tất cả…”

Ám vệ Cửu nhớ lại chuyện đêm đó tại Tàng Kiếm Các. Chẳng lẽ câu này đụng chạm tới điều canh cánh trong lòng Nhị công tử, tới nỗi y thình lình đổi thái độ, tặng hắn cho Tam công tử? Vì thế cẩn thận trả lời thật nhỏ, “Thuộc hạ biết nhưng không tinh, không uyên bác thâm sâu bằng công tử.”

Tư Đồ Nhã bỏ ngoài tai, tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi có biết thế nào là đoạn tụ không?”

“…” Ám vệ Cửu im lặng, ngầm thừa nhận rằng có biết.

“Thực ra ta không biết.” Tư Đồ Nhã khẽ hỏi, “Nam nhân và nam nhân làm như thế nào?”

Ám vệ Cửu chuyển đề tài, “Tâm mạch của Nhị công tử bị thương, giờ Tý đêm nay là nguy hiểm nhất, bảo vệ khí.”

Tư Đồ Nhã gượng cười, “Nếu ta không qua khỏi đêm nay, ra đi khi chưa biết gì về chuyện gối chăn thì cuộc đời này oan uổng quá. Mà Đại ca thì, hình như lại muốn làm chuyện ấy với ta…”

Ám vệ Cửu nhớ lại hình ảnh chứng kiến đêm qua, trái tim như bị đâm một nhát dao.

“Thế nhưng ta nghĩ, làm chuyện đó không thể ép buộc, ít nhất đôi bên cũng phải cùng hướng về nhau.” Tư Đồ Nhã ngừng lại một thoáng, lí nhí nói tiếp, “Ám vệ Cửu, ngươi nói cho ta biết… Làm như thế nào đi.”

Ám vệ Cửu nhắm mắt, trấn áp ma chướng kiều diễm, bình tĩnh trả lời, “Không khác nhiều với những gì Đại công tử làm.”

“Vậy, có phải là đau lắm không?” Giọng Tư Đồ Nhã ngây thơ, giống như rất muốn nếm thử, nhưng lại thoáng rụt rè.

Ám vệ Cửu không muốn nhớ lại hành động của Tư Đồ Tung, “Người thật lòng thích Nhị công tử sẽ không làm Nhị công tử đau.”

“Trên đời này, đâu có người nào thật lòng thích ta.” Tư Đồ Nhã thẹn thùng nói, “Kể cả ngươi cũng chỉ là tuân theo mệnh lệnh, nên mới đồng ý đoạn tụ cùng ta… Ngươi không thích ta, nếu dạy ta gối chăn thì cũng sẽ làm đau ta. Nhưng dù vậy, ta sẽ không đau đâu… Bởi vì, gặp được người mình ngưỡng mộ trong lòng, đau cũng chính là vui sướng. Như vậy gọi là, chết có ý nghĩa, chẳng hối hận chi.” (trích Ngụy Thư – Trương Phổ Huệ truyện: Con người rồi sẽ phải chết, chết có ý nghĩa, mới không còn gì hối hận)

Ám vệ Cửu ôm chặt Tư Đồ Nhã, không muốn y nghĩ ngợi lung tung, “Nhị công tử sẽ không chết.”

“Con người ai cũng phải chết, ám vệ Cửu, nếu không có ngươi cố gắng lần này, e rằng Tư Đồ Nhã ta đã sớm không còn trên nhân thế.” Tư Đồ Nhã gắng gượng quay lại, ân cần nói, “Ngươi với ta ân trọng như núi, còn ta lại hai bàn tay trắng, trước khi chết… Chỉ có thể lấy thân báo đáp mới không luyến tiếc gì.” Dứt lời thì vỗ về lồng ngực ám vệ Cửu, quyến luyến không rời tay.

“Nhị công tử đang ở ranh giới sống còn, đừng suy nghĩ nhiều, tổn thương thân thể.” Ám vệ Cửu cẩn thận tránh chỗ đau của y, đỡ dưới cánh tay y, nghiêm nghị nói, “Thuộc hạ đành mạo phạm, điểm huyệt công tử.”

Tư Đồ Nhã bướng bỉnh nói, “Sao phải làm vậy? Sau khi ta chết, sẽ không ai biết đêm nay ngươi đã làm gì.”

“Công tử biết rõ.” Khoảng cách thật gần, đôi mắt ám vệ Cửu sáng ngời như đang mỉm cười, nhưng âm thanh lại khàn khàn, không thể giấu giếm nỗi khổ đau.

Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, luận sắc thụ hồn dữ (trích từ bài thơ ‘Thượng Lâm Phú’ của Tư Mã Tương Như, trong câu “Sắc thụ hồn dữ, tâm du vu trắc. Câu này dùng để hình dung hai người tình trong như đã, liếc mắt nhìn nhau, tâm đầu ý hợp), cố ý tạo nên không thể sánh bằng vô ý thể hiện. Vẻ mặt này của ám vệ Cửu khiến y chỉ muốn giơ tay xoa đầu hắn, vỗ về an ủi, “Ngoan, ta không chết đâu” Nhưng lời ra miệng lại biến thành, “Ám vệ Cửu, ngươi làm một việc cho ta, ta sẽ cố gắng sống sót.”

Ám vệ Cửu bán tín bán nghi, “Việc gì?” Hắn vẫn cho rằng Tư Đồ Nhã bị thương quá nặng, không tỉnh táo nên nghĩ lung tung.

Tư Đồ Nhã thay vẻ dịu dàng bằng trịnh trọng, “Ta muốn trở thành tiểu chủ nhân của ngươi một lần nữa. Không chỉ vậy, ta sẽ trở thành chủ nhân của ngươi. Ta muốn ngươi coi ta là đất trời, đi theo ta mãi mãi, duy nhất một mình ta, cùng tồn tại với ta, cùng tiến cùng lùi, dù sau này phải chịu thiên đao vạn quả với ta thì cũng không oán trách, không hối hận. Về phần ta, ta sẽ vì ngươi mà trở thành Võ Lâm Minh…”

Tư Đồ Nhã nói đến Võ Lâm Minh chủ thì có vẻ khổ sở vô cùng, như thể vừa nuốt phải một đàn ruồi nhặng, hoặc như kinh mạch đứt đoạn, bị người ta tùng xẻo phanh thây. Bắt y làm Võ Lâm Minh chủ đạo mạo nghiêm trang, vờ vịt trừ ma vệ đạo, tử bỏ lạc thú lừa bịp gian lận cùng Tả Hữu sứ và tổng quản, chẳng bằng giết y đi cho xong.

Ám vệ Cửu nghiêm túc lắng nghe, chuẩn bị khắc cốt ghi tâm lời thề này, thấy y nhăn nhó, tưởng y nói quá nhiều, tổn thương tâm mạch, vội vàng bắt mạch cho y, lại thấy mạch đập hỗn loạn chập chờn, “Nhị công tử, bảo vệ khí!”

Biến cố này xảy ra, bầu không khí thề non hẹn biển tức khắc tan biến. Ám vệ Cửu lo lắng nhìn Tư Đồ Nhã, “…”

Tư Đồ Nhã dịu dàng hỏi, “Sao?”

Ám vệ Cửu nhớ lại những lời vừa rồi, tuy không rõ vì sao Tư Đồ Nhã lại cần hắn, nhưng hắn vẫn xúc động vô cùng, đồng thời cũng đặt mình vào địa vị của Tư Đồ Nhã để suy nghĩ, võ lâm Trung Nguyên quần hùng xưng bá, lại thêm giáo phái Tây Vực mỗi nơi mỗi vẻ, Tư Đồ Khánh có thể lên làm Võ Lâm Minh chủ, thứ nhất vì năm đó Kiếm Môn bị hủy diệt, quần hùng có chung mối thù, thứ hai vì Võ Đang Thiếu Lâm Tự không muốn tranh chấp, thứ ba vì công lao diệt trừ Hoan Hỉ Giáo… Làm Võ Lâm Minh chủ đã không dễ dàng, muốn làm võ lâm chí tôn lại càng khó như lên trời. Suy cho cùng, bất luận chính tà, chí tôn vẫn phải vô địch thiên hạ. Chí hướng này tuy cao xa, nhưng sẽ đắc tội với rất nhiều người.

“Trước đây chủ nhân đã có lệnh, thuộc hạ sẽ là ám vệ của Minh chủ kế nhiệm. Huống chi hiện giờ tiểu chủ nhân của thuộc hạ vẫn là Tam công tử. Nhị công tử đừng miễn cưỡng xen vào.” Ám vệ Cửu không muốn Tư Đồ Nhã rơi vào hiểm cảnh, quyết tâm nói, “Nhị công tử học cao hiểu rộng, võ công lại mất hết, cứ thoái ẩn giang hồ, thi đỗ công danh thì tốt hơn là đánh đánh giết giết…”

Tư Đồ Nhã ngắt lời, “Không còn võ công thì tập lại, một quyển sách, đọc lần thứ hai sẽ nhanh hơn lần thứ nhất. Nếu ngươi muốn, ta có thể vừa luyện võ công vừa thi đỗ công danh. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng không?”

Ám vệ Cửu đáp, “Thuộc hạ chỉ là ám vệ.”

Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, chỉ là ám vệ mà cứng hơn cả Giáo chủ, Tư Đồ Phong ỷ mạnh hiếp yếu không bắt được ngươi, chẳng lẽ lấy nhu thắng cương cũng không bắt được ngươi. Thế là oán hận lườm ám vệ Cửu, khoác thêm áo ngoài màu đen của ám vệ Cửu, bưng lấy tâm mạch lắc la lắc lư đứng dậy, thất tha thất thểu bước vào trong tuyết.

“Nhị công tử!” Ám vệ Cửu chẳng biết làm sao, cả người giật bắn.

“Đừng theo ta…” Tư Đồ Nhã chưa dứt lời thì đã loạng choạng, hóa ra vấp phải cọc nhọn đề phòng chó sói ám vệ Cửu cắm lúc nãy, ngay trước khi bàn chân y bị gỗ nhọn đâm thủng, ám vệ Cửu đã ôm lấy y từ phía sau.

Tư Đồ Nhã chợt thấy có hi vọng, dùng dằng giả bộ thẹn quá hóa giận, “Ngươi dám điểm huyệt ta, ta sẽ nhịn thở. Buông tay!”

Ám vệ Cửu sợ y đụng tới tâm mạch bị thương nên buông tay ra, chỉ thấy y lảo đảo đi vào bãi tuyết.

Tư Đồ Nhã vừa gian khổ bước đi, vừa giấu tay trước ngực, vận nội lực hút lên mấy viên tuyết, tự búng vào mắt, tiện đà trượt chân một cái, dự định té ngã chỏng gọng, lệ rơi đầy mặt. Nào ngờ chưa kịp ngã thì ám vệ Cửu đã nhanh tay lẹ mắt ôm lấy y. Y đành phải lệ rơi đầy mặt quay đầu lại, hất hàm sai phái, “Ngươi để ta ngã đi!”

“…” Ám vệ Cửu giật mình, hắn lại có cái nhìn mới về Tư Đồ Nhã, một người thanh cao tao nhã như vậy, gặp nhiều tai ương cũng sẽ trở nên yếu đuối, chưa kể y còn đang trọng thương, âu sầu cáu kỉnh cũng là lẽ thường tình. Vì thế hắn tạm thời ngậm bồ hòn, nhẹ nhàng bế ngang lấy Tư Đồ Nhã, rồi lại cực kỳ cẩn thận đặt y xuống tuyết, coi như để y ngã xuống.

Tư Đồ Nhã nước mắt lưng tròng, thất thần nằm ngửa trên tuyết, thầm nghĩ, hóa ra ngươi thích kiểu ương bướng vô lý, uổng công ta phát hồ tình, chỉ hồ lễ* nãy giờ (*Trích “Kinh Thi”, là chủ trương của Khổng Tử. Câu này mang ý rằng, nói chuyện yêu đương thì có thể, nhưng không được vượt qua lễ pháp giới hạn, không thể tằng tịu dung tục với nhau, dù có tình cảm thì vẫn phải giữ lễ nghĩa). Vãng giả bất khả gián, lai giả do khả truy (Trích từ “Luận Ngữ” của Vi Tử, mang ý nghĩa: Không thể ngăn cản việc gì đã qua, nhưng có thể tác động việc gì sắp tới). Y vòng tay khoác qua gáy ám vệ Cửu, nức nở động tình, “Ám vệ Cửu, ta muốn ngươi, ám vệ Cửu…”

Ám vệ Cửu lâm nguy không hoảng, tự nhéo bắp đùi trước, xác định không phải mơ, rồi mới vươn tay đặt lên trán Tư Đồ Nhã, định kiểm tra xem có phải y bị thương nặng tới mê sảng rồi không.

Tư Đồ Nhã thừa cơ rướn đầu lên hôn môi ám vệ Cửu, mút mút, sau đó lật ngược lại, đè ám vệ Cửu xuống tuyết.

Ám vệ Cửu vẫn ngỡ ngàng đặt tay trên trán Tư Đồ Nhã, chỉ thấy đất trời chao đảo, trên người có vật nặng. Đôi môi bị Tư Đồ Nhã mút mút, run run rẩy rẩy, đầu lưỡi mềm mại lướt qua hàm răng khép chặt của hắn, dường như muốn đi vào. Hắn vội vàng nắm lấy vai Tư Đồ Nhã, nghe thấy Tư Đồ Nhã khẽ rên, tức khắc nhớ tới những vết thương của y, thế là buông tay không dám làm gì nữa.

Tư Đồ Nhã đang chuẩn bị chớp thời cơ, lại thình lình nghe thấy một tiếng sói tru cực kỳ đau thương truyền tới từ khu rừng tối đen.

“…” Ám vệ Cửu mặt đỏ phừng phừng, dứt khoát hạ quyết định, bế Tư Đồ Nhã nhảy bật lên, Yến Tử Sao Thủy quay về bên đống lửa. Thành thạo bọc kín y trong mấy lớp áo, tiện đà một tay cầm đao, một tay vung khúc gỗ cháy hừng hực, nghiêm ngặt đề phòng, sẵn sàng đón quân địch.

Tư Đồ Nhã giận tới bật cười, Huyền Mặc Thần Công của Cửu Như Thần Giáo dùng âm luật của dây đàn tấn công kẻ địch, dù không phải Chu Lang cố khúc*, thì vẫn cực kỳ thính tai, lúc này y còn dùng Cửu Như Thần Công, dẫn nội lực toàn thân về huyệt Thính Cung, để mọi âm thanh trong phạm vi trăm dặm cùng rót vào tai. Y nghe thấy hơn mười dặm phía xa có hai kẻ vừa hốt hoảng chạy trốn, vừa rủ rỉ trò chuyện. (*Là một điển tích cổ: Theo sử sách ghi chép, từ nhỏ Chu Du đã tinh thông âm luật, chơi đàn giỏi. Dù đã ngà ngà say, nhưng chỉ cần người chơi đàn mắc một lỗi nhỏ, ông vẫn phát hiện ra. Về sau câu này được dùng để biểu đạt ý nghĩa là cực kỳ tinh tế, thính tai)

“Tổng quản, xem kịch vui thôi mà, sao phải hú lên thế, làm hỏng chuyện của Giáo chủ rồi?”

“Tả sứ cũng thấy còn gì, Giáo chủ còn chẳng dụ được một tên ám vệ mà dám trâng tráo đòi dạy ta truy thê.”

“Tổng quản này, sao mắt ta cứ nháy liên tục thế nhỉ?”

“… Mắt trái hay mắt phải?”